Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 75: Chương 75:





Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 75:
 
Trong lòng Lương Văn Cảnh vẫn có chút không đành lòng, đây mà muội muội ruột được hắn nuông chiều từ nhỏ tới lớn, mà Tiền Dung là đứa con của muội muội cùng bằng hữu tốt của hắn.
 
Hắn từng từ bỏ đứa nhỏ đó một lần, bây giờ còn mặc kệ lời cầu xin của Lương Ngọc mà giết nó.
 
Nhưng, chung quy vẫn không thể buông tha.
 
Dù Lương Ngọc có coi trọng đứa con này hơn nữa cũng chỉ đành nhận kết cục này mà thôi. Bao năm nay nàng luôn dạy Tiền Dung tranh quyền đoạt lợi, cũng chẳng trách ai được.
 
Nhị hoàng tử cũng từng giống Tiền Dung, nhưng hắn tự biết bản thân không phải con ruột của Tiền Nguyên Hằng, hiện giờ cũng coi như sống yên ổn nhàn nhã trong dân gian.
 
Bệ hạ vì nghĩ cho Tần hoàng hậu nên không quan tâm tới hắn, nhưng thực chất, hắn vẫn niệm tình phụ tử bao năm mà cung cấp mọi thứ chu toàn cho hắn.
 
Nếu như Tiền Dung cũng có thể như nhị hoàng tử, nó còn có cữu cữu là hắn, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.
 
Chỉ tiếc, tất cả đều là nếu như.
 
Lương Văn Cảnh nói: “Ngày mai ta sẽ sai người đưa muội về kinh, A Ngọc, muội từ bỏ đi, trước kia bệ hạ không con cái, ta lại không biết thân thế của Dung Nhi nên đã giúp muội làm nhiều chuyện sai trái, bệ hạ không trách tội đã là ân đức lắm rồi.”
 
“Nhưng hiện tại đã lập thái tử, Dung Nhi tà tâm không chết, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho nó, cho dù là ca ca cũng không cứu nổi nó.”
 
Lương Ngọc lau mặt, dường như trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, thấp giọng nói: “Ca ca, xin huynh cho muội qua đó, muội biết Dung Nhi sắp chết rồi, cầu xin huynh để muội gặp nó lần nữa, nó là cốt nhục của muội.”
 
“Ca ca, muội chỉ gặp một lần thôi, muội xin huynh đó.” Lương Ngọc lôi kéo góc áo hắn, khóc lóc: “Khi mẹ qua đời đã dặn huynh chăm sóc muội, huynh không thể ngay cả một lời thỉnh cầu cũng không đáp ứng muội.”
 
Nàng khóc lóc thảm thiết, vô cùng đáng thương, Lương Văn Cảnh thoáng mềm lòng.
 
Dù sao cũng là muội muội mình nuông chiều từ nhỏ, trước kia đi đánh giặc cũng dẫn theo nàng, không tính là chuyện gì lớn, chỉ cần kêu người để ý kĩ là được.
 
Hắn thở dài: “Ta đồng ý với muội.”
 
Với tư cách là cữu cữu của Tiền Dung, ca ca của Lương Ngọc, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
 
Lương Ngọc mừng rỡ, “Đa tạ ca ca.”
 
Trong lòng Lương Văn Cảnh có chút cảm giác kì quái nhàn nhạt, nhưng hắn không để trong lòng.
 

Đại quân một đường đi về hướng Bắc, rất nhanh đã tới nơi bọn phản tặc đóng quân, Lương Văn Cảnh ngay trong đêm phái người tới đánh lén, không để người của mình, cũng như đối phương chút cơ hội thở dốc nào.
 
Suốt đoạn đường này Lương Ngọc đều rất ngoan ngoãn, không nói muốn trộm sơ đồ bố trí phòng vệ gửi cho Tiền Dung, càng không có suy nghĩ nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ rồi đi bán đứng.
 
Giống như thật sự chỉ muốn gặp mặt con trai một lần.
 
Lương Văn Cảnh cũng buông xuống cảnh giác.
 
Đêm nay trăng sáng sao thưa, quân đội của Lương Văn Cảnh rất nhiều người muốn xông vào doanh trại của địch đánh lén trước, mang theo vũ khí cùng binh mã tốt nhất, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp.
 
Quân phản tặc tan tác loạn xà quần, bị chết bị thương vô số.
 
Lương Ngọc ngồi trong doanh trướng, đích thân Lương Văn Cảnh trông chừng nàng, không cho phép nàng ra khỏi cửa, nửa đêm mới thả nàng về ngủ.
 
Tiểu đội trưởng của nhóm binh đi đánh lén vui mừng hớn hở trở về báo cáo tình hình cuộc chiến, đối phương trên thực tế chỉ là một đám ô hợp, không có binh khi cũng chẳng biết võ công, toàn dựa vào thế đông mà đè ép dân chúng, gặp phải quân đội chính quy thì vô dụng cả đám.
 
Đánh xong một trận, bên họ chỉ có mấy mươi người bị thương, không hề có người bỏ mạng.
 
Lương Văn Cảnh chinh chiến bao năm, chưa từng gặp phải đối thủ nào không chịu nổi một kích như vậy.
 
Hắn im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi: “Ngươi chắc chắn đây không phải kế dụ địch?”
 
Xướng một khúc không thành kế, dẫn dụ quân địch ào ạt xông lên, cuối cùng tung lưới bắt gọn.
 
Thực sự không thể tưởng tượng sự chênh lệch lại cách biệt nhiều tới vậy, chí ít gì cũng phải có chút thương vong, nhưng hôm nay lại có thể toàn thân nguyên vẹn trở về.
 
Tiểu đội trưởng nói: “Tướng quân nghĩ nhiều rồi, chỉ là mấy tên phỉ tặc cỏn con thôi, chẳng tính là gì, nếu thật sự mưu trí được như vậy, hiện giờ bọn chúng đã phải tấn công vào thành lâu rồi, chứ sao còn ở ngoài thành chịu đói chịu khát?”
 
Lương Văn Cảnh gõ gõ bàn, nói: “Nếu đã vậy, sai người đi theo tới nơi bọn chúng tập hợp, trước tới hồi báo, ta dẫn quân đi đánh cho chúng người đổ ngựa ngã.”
 
Lương Văn Cảnh mạnh mẽ quyết liệt, trên khuôn mặt là sự oai hùng đã lâu không thấy.
 
Tiểu đội trưởng: “Tuân lệnh.”
 
Hiện giờ đã là tháng mười Càn nguyên năm thứ nhất, mùa đông lạnh lẽo sắp tới, lường rằng nếu đám người đó không tụ họp lại, ở phương Bắc rét buốt căn bản bọn chúng sẽ chịu không nổi.
 
Kì thực sớm hay muộn bọn chúng vẫn phải quay về sào huyệt.
 
Tiểu đội trưởng mặt mày hớn hở đi về doanh trướng mình, vừa ra khỏi trướng liền trông thấy một bóng dáng nhược liễu phù phong, đứng trong đêm tối, đơn độc lẻ loi.
 
Hắn biết, đây là người đã từng là Lương quý phi, muội muội của Tĩnh An hầu.
 

Nàng vẻ mặt u buồn, nhìn ánh trăng, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không dám quản chuyện của quý nhân, chỉ vòng qua Lương Ngọc, nhẹ nhàng rời đi.
 
Lương Ngọc rũ mắt, nhớ lại những lời nghe được khi nãy.
 
Ca ca muốn giết Dung Nhi, nhưng Dung Nhi vẫn còn là đứa trẻ, sao nó có thể chết được?
 
Lương Ngọc thất hồn lạc phách bước trở về doanh trướng của mình, trong đêm tối đột ngột mở bừng mắt, nếu...nếu như...
 
Chỉ cần có thể cứu Dung Nhi, hết thảy đều không là gì cả.
 
Ngày hôm sau vừa sáng sớm Lương Văn Cảnh đã bài binh bố trận, tất bật không có thời gian trông nom Lương Ngọc, Lương Ngọc tìm binh sĩ ở trướng bên cạnh mượn một bộ quần áo, trộn lẫn vào đoàn người.
 
Một đường thẳng về phía Tây đánh giặc, tốc độ nhanh gấp khiến nàng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
 
Bọn họ vây phản tặc trong núi, đám phản tặc sau khi bàn bạc, bèn đẩy Tiền Dung ra làm lá chắn.
 
Đây là con ruột của hoàng đế bệ hạ, là cháu ngoại của vị tướng quân này, hiện giờ lại tay không tấc sắt, đúng là tấm lá chắn không thể tốt hơn được nữa.
 
Trong lòng Tiền Dung tràn đầy hận ý.
 
Hắn hận phụ hoàng mình kính yêu nhất, vì mẫu tử Tần thị mà không chút do dự vứt bỏ hắn cùng mẫu thân, càng hận cữu cữu tự thay tống hắn đến loại địa phương quỷ quái này, khiến hắn chịu bao khổ sở.
 
Hắn thậm chí oán hận cả Lương Ngọc hồi đó không nên cố chấp như vậy, nếu khi ấy nàng chịu an phận thủ thường, nào sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế.
 
Dựa vào đâu mà chuyện Lương Ngọc làm sai, lại bắt hắn phải gánh trách nhiệm.
 
Tiền Dung lạnh lùng đứng đó, trào phúng cười: “Tĩnh An hầu tới rồi, là muốn giết ta thêm lần nữa sao? Mẹ con Tần thị cho ngài lợi ích gì, để ngài giúp đỡ bọn chúng như vậy? Tần thị dung mạo như hoa, nếu như...”
 
“Nghiệp chướng!” Lương Văn Cảnh quát: “Chuyện tới nước này, ngươi còn không biết sai, ngươi vốn dĩ không phải con ruột của bệ hạ, bao năm qua bệ hạ đối với ngươi ơn trọng như núi, ngươi lại không biết thế nào là đủ, vọng tưởng đánh đồng với thái tử điện hạ!”
 
Tiền Dung lại nói: “Không dám để ta nói sao, nếu ngài với Tần thị không có gì, vậy thì vì sao ngài không giúp cháu ngoại mình mà lại đi giúp người ngoài!”
 
Lương Văn Cảnh cả giận: “Người ta là trưởng tử đích tôn chân chính, là con ruột của bệ hạ, ta có thể làm được gì? Thân thế của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Giang Hải trên trời có linh, hắn thấy hết đấy!”
 
Tiền Dung lạnh lùng bật cười.
 
Dù sao cũng phải chết, ai thèm quan tâm mấy thứ này, trước khi chết có thể hất bát nước bẩn này cho mẹ con Tần thị, có chết cũng đáng.
 
Tóm lại, không thể để cho hai mẹ con kẻ đã hủy đi cuộc sống của hắn được đắc ý, sống cuộc sống yên ổn.
 

Lương Văn Cảnh nhắm hai mắt, roi ngựa trong tay nắm thật chặt, thanh âm lạnh lùng nghiêm túc: “Lên, giết hết cho ta.”
 
Lương Ngọc ngây ngốc nhìn con mình, đứa nhỏ gầy đi, đen đi, vừa nhìn đã biết từng chịu rất nhiều khổ cực, bản thân nàng làm mẹ, không thể để nó tự đi tìm chỗ chết được.
 
Lương Ngọc chậm rãi tiến lại gần Tiền Dung, vì thân phận đặc thù mà không binh sĩ nào dám động tới hắn.
 
Tiền Dung cao giọng hô lên: “Ta không phải con ruột của bệ hạ, thái tử điện hạ của các ngươi chẳng qua cũng là con kẻ khác mà thôi, bệ hạ đáng thương không biết chuyện này.”
 
“Ả Tần thị kia hoang dâm vô độ, dan díu với kẻ khác...”
 
Giọng hắn càng nói càng to, nội dung cũng càng lúc càng quá đáng.
 
Rất nhiều người nghe thấy vậy thì bị ảnh hưởng, lần lượt quay lại nhìn Lương Văn Cảnh.
 
Lương Văn Cảnh thật sự không thể để mặc hắn làm lung lạc lòng quân.
 
Hắn giục ngựa phi tới bên người Tiền Dung, thanh kiếm trong tay vung lên thành một tàn ảnh, thẳng tắp đâm về phía Tiền Dung.
 
Phập một tiếng, âm thanh lưỡi kiếm găm sâu vào da thịt.
 
Tiền Dung không hề thấy đau, ngơ ngác nhìn nữ nhân đứng chắn trước người mình.
 
Là Lương Ngọc.
 
Lương Văn Cảnh cũng sửng sốt, nhìn máu tươi từng chút từng chút trào ra, hắn hoảng hốt nhảy xuống ngựa, thất thanh hô: “A Ngọc...”
 
Lương Ngọc che bụng, sắc mặt tái nhợt nhìn mây trôi trên trời. Đôi tay đang vươn ra của Lương Văn Cảnh thế nhưng lại xa xăm không cách nào với tới.
 
Tiền Dung ngây ngốc nhìn, “Mẫu phi...”
 
Hắn ôm lấy thân thể Lương Ngọc, “Cữu cữu, người cứu lấy mẫu phi, người cứu bà đi, bà là vô tội.”
 
Lương Ngọc cố chống đỡ, nhìn về phía Lương Văn Cảnh: “Ca ca, muội sắp chết rồi, muội muội trước khi chết cầu xin huynh, giúp ta bảo vệ Dung Nhi, nó là con trai ta, là huyết mạch của Lương gia chúng ta.”
 
Nước mắt Lương Văn Cảnh gần như sắp trào ra.
 
Hắn bắt đầu thấy hối hận, ban đầu vì sao lại tới đây truy nã Tiền Dung, rõ ràng hắn có thể đùn đẩy qua cho người khác.
 
Bây giờ lại hại chết Lương Ngọc.
 
Hại chết máu mủ ruột rà duy nhất của chính mình.
 
Hắn khẽ gật đầu, đáp ứng Lương Ngọc, sau đó trơ mắt nhìn Lương Ngọc nghiêng đầu đi, ngừng thở.
 
Bản thân hắn biết rõ mình đã dùng bao nhiêu khí lực, vì sợ lần tới mình không thể nhẫn tâm xuống tay, cho nên đã cố ý gia tăng lực đạo hướng về phía Tiền Dung.
 
Huống hồ nhát kiếm đó vừa vặn đâm thẳng vào nội tạng Lương Ngọc.
 
Lương Văn Cảnh đứng dậy, thân hình hơi lảo đảo.

 
Hắn không một lời, nhìn quân đội của mình tiêu diệt đám phản tặc, một kẻ cũng không giữ lại, máu chảy trên đất đã hóa thành màu đen, ngồn ngộn khiến người ta buồn nôn.
 
Hắn nhàn nhạt nói: “Báo tin chiến thắng về kinh, lần này đại thắng.”
 
Quay đầu nhìn Tiền Dung, hắn vẫn ngây ngốc ôm thi thể Lương Ngọc.
 
Lương Văn Cảnh tách tay hắn ra, đặt Lương Ngọc lên ngựa, lạnh giọng nói: “Trói người lại, để bổn tướng đem về kinh làm tù binh.”
 
Hắn đánh mắt bốn xung quanh đánh giá tình hình thương vong, thấy hết thảy vẫn tốt, trong lòng mới có chút an ủi.
 
Nhưng đôi mắt, vẫn vô cùng lạnh lẽo.
 
Lương Văn Cảnh dẫn đoàn quân về tới kinh thành, đã là đầu tháng mười hai năm thứ nhất, kinh thành đổ trận tuyết đầu tiên, khắp nơi đều trải một mảnh trắng xóa.
 
Tiền Nguyên Hằng ở trong cung chờ hắn hồi kinh phục mệnh.
 
Chuyện Lương Ngọc, hắn đã nghe nói, trong lòng cũng chỉ cảm thán vài câu thế sự vô thường.
 
Lương Văn Cảnh dẫn theo phó tướng, hồi báo chiến sự, sau đó quỳ xuống.
 
Hắn nói: “Bệ hạ, thần xin dùng quan tước, đổi lấy mạng Giang Dung, cầu bệ hạ tha cho nó tội chết.”
 
Tiền Nguyên Hằng không nói gì, hắn đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này, trước khi chết Lương Ngọc nhất định đã cầu xin hắn, mà Lương Văn Cảnh, chắc chắn sẽ không thờ ơ mặc kệ di nguyện của muội muội.
 
Nhưng Tiền Dung đã phạm tội tày trời, nếu hắn được miễn xá, vậy hắn còn có lí do gì để đi giết người khác.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Văn Cảnh, trẫm hiểu suy nghĩ của ngươi, nhưng việc nước việc quân không phải trò đùa, ngươi trở về đi, trẫm sẽ không liên lụy tới Lương gia, ngươi cũng có thể đem Lương Ngọc đi an táng tử tế.”
 
Nhưng nếu nói tha cho Tiền Dung, là chuyện không có chút khả năng nào.
 
Tiền Dung không chết, hắn lấy mặt mũi đâu đối mặt với những người dân bị hại ở Bắc cương.
 
Lương Văn Cảnh cúi đầu nhìn sàn, thấp giọng nói: “Thần tuân chỉ.”
 
Hắn chậm rãi đứng lên, bước từng bước ra ngoài.
 
Tiền Nguyên Hằng khẽ thở dài một tiếng.
 
Viên Hoàn thấy thế liền an ủi: “Bệ hạ, Tĩnh An hầu chỉ là nhất thời nghĩ không thông, đợi ngài ấy nghĩ thông rồi, tất sẽ không sao.”
 
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu: “Chỉ sợ...hắn vẫn cứ nghĩ không thông thôi, bỏ đi bỏ đi, ngươi dựa theo ý chỉ của trẫm đi ban thưởng, trẫm hồi cung trước.”
 
Tháng mười hai năm nay, Tần Ninh đã mang thai tới tháng thứ bảy, bụng to tới mức Tiền Nguyên Hằng nhìn thôi cũng thấy sợ, lúc nào cũng lo đứa nhỏ bên trong một lúc nào đó đột ngột nhảy ra.
 
Bên ngoài rét lạnh, Tần Ninh ở trong phòng ấm bên trong Thừa Càn cung, xung quanh là lò sưởi ấm áp, nàng quấn áo lông chồn thật dày, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng.
 
Đây là phong tình chỉ riêng mùa đông mới có.