Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 60: Chương 60:





Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 60:
 
Tần Ninh buồn cười: “Nói linh tinh cái gì. Đừng nói Đồng Đồng, ngay cả đám thủ hạ của chàng, kẻ nào kẻ này cao to thô kệch, vậy mà trông thấy chàng cũng sợ mất mật, chàng lại còn không biết ôn hòa hơn. Cổ nhân nói không si không điếc không làm phú ông, cũng chỉ có chàng mới sợ người ta không biết mình tinh minh (nhanh trí, nhạy bén).”
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ đáp: “Dù sao thái tử phi cũng không giống những người khác, ta đang chuẩn bị phong Chính Hiên làm thái tử, trước khi nó thành thân.”
 
Tiền Chính Hiên đã lớn, sau khi Tần Ninh sinh, y tất sẽ phải chuyển ra khỏi Thừa Càn cung, nếu ra ngoài cung, Tiền Nguyên Hằng và Tần Ninh đều sẽ không yên tâm, chi bằng lập làm thái tử, chuyển vào Đông cung, tốt xấu gì vẫn gần hơn một chút.
 
Tần Ninh không có ý kiến gì, dù sao cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
 
“Thời gian trước ta đã kêu lễ bộ chuẩn bị rồi, phỏng chừng hiện tại đã cơ bản đã hoàn tất, nàng coi xem, sớm lúc nào hay lúc đấy, nhân lúc này cái thai còn nhỏ, nàng còn có thể đi lại.”
 
Vốn dĩ Tiền Nguyên Hằng nghĩ thời gian còn dài, muốn rèn luyện Tiền Chính Hiên thêm nữa, bây giờ mới nhận ra, lửa đã xém tới râu rồi.
 
Lễ bộ chuẩn bị cũng mất khoảng một tháng, bụng Tần Ninh đã là tháng thứ tư, nếu còn không gấp nên, chỉ e tới lúc đó hành động lại bất tiện.
 
Tần Ninh đáp: “Cũng được. Phải rồi, chuyện của công chúa Sơ Vân, chàng xử lí thế nào?”
 
“Còn có thể thế nào, giết thôi, giữ lại cũng là mầm họa.”
 
Nếu không phải công chúa Sơ Vân từng xuống tay với Tần Ninh, có lẽ nàng ta còn có thể giữ lại được một hơi tàn, chỉ tiếc đi sai đường, Tiền Nguyên Hằng không thể tha cho nàng ta được.
 
Tần Ninh nhíu mày: “Ta nghĩ, trong bụng ta có đứa nhỏ, vì nó, chúng ta không nên tạo sát nghiệp, chi bằng cứ đợi sau khi đứa nhỏ ra đời rồi hãy nói tới chuyện này.”
 
Nàng kiêng kỵ nhiều thứ, cũng giống như Chu Đồng nói, ông trời có đức hiếu sinh.
 
Tiền Nguyên Hằng muốn phản bác, nhưng thấy Tần Ninh thực sự  nghiêm túc, hắn chỉ đành nói: “Vậy nghe theo nàng, đem người nhốt lại, năm sau xử quyết.”
 
Dù sao bất kể phải đợi bao lâu, người nên chết thì vẫn phải chết, nếu có thể vì thế mà khiến trời cao chiếu cố A Ninh, hết thảy đều đáng giá.
 
Tần Ninh nhẹ mỉm cười, nắm tay hắn đặt lên bụng, để hắn cảm nhận nhiệt độ của đứa nhỏ.
 
Tiền Nguyên Hằng không cảm nhận được gì, nhưng vì dỗ dành nàng, hắn vẫn nói: “Thật ngoan, không hề khiến cha mẹ phải nhọc lòng.”
 
Sáng sớm ngày hôm sau Tần Ninh tuyên người nhà Dương gia vào hành cung, Dương phu nhân mang theo con dâu cùng mẫu thân, cả gia đình ngùn ngụt tiến vào.
 
“Thần phụ dẫn theo nữ quyến Dương thị tới thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế kim an.”
 
“Dương phu nhân đứng lên đi, ngồi xuống trước đã.” Tần Ninh mỉm cười ôn hòa, “Đã lâu không gặp phu nhân, sức khỏe người vẫn tốt chứ?”
 
Dương phu nhân đáp: “Nhờ phúc của nương nương, hết thảy vẫn rất rốt.”
 
Tần Ninh cười cùng bà hàn huyên mấy câu, sau đó quay sang nhìn Dương tiểu thư, hỏi Triệu ma ma: “Đồng Đồng đã tới chưa?”
 
“Chu tiểu thư đang trên đường tới đây, một chốc nữa là tới.” Triệu ma ma mỉm cười nói, “Chu tiểu thư cùng Dương tiểu thư tuổi tác tương đương, hiện tại người lớn nói chuyện với nhau, chi bằng người cùng nô tỳ ra ngoài, nô tỳ đưa người và Chu tiểu thư đi dạo ngự hoa viên.”
 
Trong lòng Dương tiểu thư hiểu rõ mọi người muốn bàn chuyện hôn sự của mình, sẽ ngại nếu nói trước mặt mình, cho nên nàng dứt khoát đứng dậy: “Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ tạm thời cáo lui.”
 
Nàng theo Triệu ma ma rời khỏi phòng, lưu lại cho những người trong phòng một bóng lưng sôi nổi tràn đầy sức sống, hoàn toàn bất đồng với những cô gái bình thường.
 
Khó trách Tĩnh An hầu lại động lòng.
 
Tần Ninh thu lại tầm mắt, nhìn Dương phu nhân, cười rạng rỡ: “Hôm nay truyền phu nhân vào cung cũng bởi bổn cung nhận ủy thác của Tĩnh An hầu, con gái phu nhân hiện đã tới tuổi cập kê, Tĩnh An hầu cũng chưa vợ chưa con, bổn cung thấy, âu cũng là một mối lương duyên.”

 
Dương phu nhân nói: “Nương nương nói phải, chuyện này, thần phụ cũng không sợ nương nương cười chê, Tĩnh An hầu có thể đồng ý, thực sự đã giải được tâm sự bộn bề trong lòng thần phụ.”
 
Dương tiểu thư đã nói, nếu Tĩnh An hầu không đồng ý, nàng sẽ ngoan ngoãn gả cho người khác, nhưng đã tới bước này, có ai mà không biết trong lòng vị tiểu thư Dương gia đã có ý trung nhân, nàng còn có thể gả cho ai? Sợ là chỉ có mấy kẻ muốn leo vào cửa Dương gia.
 
Vả lại, cũng chưa chắc Dương tiểu thư đã chịu ngoan ngoãn gả đi.
 
Đến lúc đó Dương phu nhân mới là lo lắng không yên.
 
Tần Ninh cảm thán: “Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, may mà phu nhân cũng được như mong ước, đối với chuyện hôn sự, phu nhân có yêu cầu gì không? Nếu như không có, bổn cung sẽ kêu Tĩnh An hầu đem sính lễ tới.”
 
Dương phu nhân đáp: “Còn có yêu cầu gì nữa, nhân phẩm của Tĩnh An hầu chúng ta rõ như ban ngày, chỉ cần ngài ấy đối xử tốt với tiểu nữ là được. Thần phụ bái tạ hoàng hậu nương nương, nếu không có hoàng hậu nương nương đứng ra giúp đỡ, chỉ e tiểu nữ khó có thể thỏa được ước nguyện, chúng thần phụ, ngày sau hết thảy đều nghe theo hoàng hậu nương nương.”
 
Dương phu nhân đứng dậy hành đại lễ, Tần Ninh ra hiệu cho cung nữ đứng bên cạnh đỡ bà dậy.
 
Nàng mỉm cười nói: “Chuyện này cũng không có gì to tát. Tĩnh An hầu và Dương đại nhân đều là trợ thủ đắc lực của bệ hạ, bổn cung cũng chỉ là giúp bệ hạ phân ưu mà thôi, mọi người gia trạch êm ấm, các đại nhân mới có thể cung cúc tận tụy vì dân vì nước, âu cũng là chuyện tốt.”
 
Dương phu nhân hiểu nàng chỉ đang nói lời khách khí, nếu nói Lương Văn Cảnh là trợ thủ đắc lực của bệ hạ, cái này không sai, nhưng Dương đại nhân thực sự không tính là gì, mười hai thị lang trong lục bộ, cũng chỉ có duy nhất một mình Mã thị lang dám xưng là tâm phúc của bệ hạ.
 
“Nếu phu nhân không còn yêu cầu gì khác, vậy bổn cung sẽ kêu Tĩnh An hầu đưa sính lễ tới Dương gia trong mấy ngày này, bổn cung chúc mừng Dương phu nhân hỉ sự lâm môn.”
 
Dương phu nhân cúi sâu người vái tạ: “Thần phụ tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
 
Triệu ma ma ước chừng thời gian, Tần Ninh và Dương phu nhân có lẽ đã bàn xong mọi chuyện, bèn đưa Chu Đồng cùng Dương tiểu thư trở về.
 
Tần Ninh không định giữ Dương gia lại dùng bữa, vốn bàn xong chuyện là cho bọn họ đi, lúc này trông thấy Triệu ma ma nàng rất hài lòng, quả nhiên bà rất hiểu ý nàng.
 
Chu Đồng cười nói: “Bái kiến hoàng hậu nương nương, hôm nay nương nương có chuyện gì vui sao?”
 
Tần Ninh cười đáp: “Là chuyện vui nhà Dương tỷ tỷ của con, cùng với nhà Tĩnh An hầu, Triệu ma ma, đem đôi vòng tay tối qua bổn cung chuẩn bị ra tặng cho Dương tiểu thư.”
 
Dương tiểu thư và Dương phu nhân đồng thời cả kinh, vội nói: “Nào dám nhận đồ vật của hoàng hậu nương nương.”
 
Chu Đồng đứng bên cạnh Tần Ninh, tựa hồ như nhớ lại bản thân nàng lần đầu gặp hoàng hậu nương nương, cũng là bộ dáng run rẩy sợ sệt như thế, cái gì cũng không dám cầm, hiện giờ thì khác rồi, nàng cảm thấy, có lẽ da mặt mình đã dày lên không ít.
 
Tần Ninh cười bảo: “Đừng vội từ chối, là lễ vật chúc mừng bổn cung tặng Dương tiểu thư, cũng không phải thứ gì quý giá, con cứ cầm lấy mà chơi.”
 
Triệu ma ma mang một chiếc khay ra, trên khay trải vải gấm đỏ, bên trên đặt hai chiếc vòng màu xanh biếc, trông cực kì quý báu.
 
Chu Đồng cũng nhịn không được mà vươn đầu ra ngó một cái.
 
Trên tay nàng vẫn đang đeo chiếc vòng Tần Ninh tặng, nếu so với đôi vòng này của Dương tiểu thư, trái lại có chút nghèo túng.
 
Chỉ là, dù có quý giá hơn nữa cũng chỉ là đôi vòng tay phổ thông, không thể sánh với đôi vòng tay mang ý nghĩa đặc biệt của nàng.
 
Dương tiểu thư nhìn mẫu thân, bản thân suy nghĩ một chốc, sau đó cầm vòng lên, trực tiếp đeo lên tay, thoải mái nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương, tiểu nữ rất thích.”
 
Chu Đồng sửng sốt, cúi đầu cười trộm.
 
Dương tỷ tỷ quả nhiên rất hào sảng thoải mái, mình còn phải học thêm nhiều lắm.
 
Mẹ con Dương gia cáo lui rời đi, Tần Ninh thở phảo một tiếng, cảm thán: “Coi như giải quyết xong một chuyện.”
 
Gần đây không hiểu sao hết chuyện này tới chuyện khác ập tới, khiến nàng đau đầu vô cùng.
 
May mà mọi chuyện đều được giải quyết rồi.
 
Tần Ninh đỡ tay Chu Đồng đi vào phòng ngủ, khẽ nhu trán nói: “Hôm nay vất vả cho Đồng Đồng rồi, bên phía Dương tiểu thư, sau này không cần lo lắng nữa.”

 
Chu Đồng khẽ mỉm cười: “Kỳ thực con cũng không vất vả gì, hoàng hậu nương nương mới là vất vả.”
 
Tần Ninh trông như không làm gì, nhưng cũng phải suy tư không ít, Dương gia đang ở vào thời điểm mẫn cảm, nếu nàng nói sai điều gì, dù làm chuyện tốt cũng sẽ khiến người ta ghi hận, từng câu từng chữ đều phải đắn đo cân nhắc, cũng rất mệt mỏi.
 
May mà có bệ hạ giúp chia sẻ một chút lo lắng.
 
Chu Đồng nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tần Ninh, bèn nói: “Nương nương nghỉ ngơi một lát đi, con với Triệu ma ma đợi ở bên ngoài, người tỉnh dậy thì gọi một tiếng.”
 
Nàng đỡ Tần Ninh nằm xuống giường, giúp nàng kéo rèm, sau đó rời khỏi phòng.
 
Triệu ma ma tuổi đã lớn, ban nãy theo hai người đi quanh quanh một vòng lớn nên cũng hơi mệt mỏi, lúc này đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế gấp, cũng không dám ngồi lên ghế dựa, Chu Đồng nhìn bà, nơi này là tẩm cung của Tần Ninh nàng cũng không tiện làm chủ, chỉ đành đem cho Triệu ma ma một tấm lót mềm.
 
“Ma ma lót lên mà ngồi, bà cũng vất vả rồi.”
 
Triệu ma ma cười đáp: “Người già rồi, vất vả chút là không chịu được nặng nhọc, cứ như Chu tiểu thư đây mới tốt.”
 
Chu Đồng mím môi cười.
 
Thời gian chậm rãi qua đi, Tần Ninh ngủ cả nửa buổi sáng, buổi trưa khi Tiền Nguyên Hằng trở về nàng vẫn chưa tỉnh lại, Chu Đồng không có người chống lưng, vừa trông thấy hắn thì vội vàng cáo từ rời khỏi, một giây một khắc cũng không ở lại lâu.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng không nói gì, chỉ quay sang nhìn Triệu ma ma: “Hoàng hậu vẫn ổn chứ?”
 
“Nương nương chỉ là hơi mệt mỏi, trên người còn đang mang thai mà, bệ hạ không cần lo lắng.”
 
Tiền Nguyên Hằng khoanh tay đi vào, ngồi xuống bên mép giường ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Tần Ninh.
 
Bị hắn nhìn chòng chọc nửa ngày, Tần Ninh tựa hồ cũng nhận ra, nàng chầm chậm mở mắt.
 
Không biết từ khi nào Tiền Nguyên Hằng đã gầy đi không ít, trước đây trên mặt còn có chút thịt, dưới cằm còn có cả ngấn mỡ, mới chớp mắt, dường như đã trở về bộ dáng lúc ban đầu.
 
Đường nét khuôn mặt sắc nét rõ ràng, xương mặt cũng nhô hẳn ra, thân hình cũng gọn gàng hơn nhiều.
 
Tần Ninh cong mắt cười, vươn tay xoa xương mày của hắn, nói: “Chàng thực nghe lời, đã gầy đi nhiều như vậy?”
 
Tiền Nguyên Hằng ôm người dậy, ngồi xuống giúp nàng đeo giày, “Phải, ta cũng đâu yếu ớt như con trai nàng.”
 
Hắn mỉm cười đứng lên, dìu Tần Ninh ra ngoài, “Sau này không được ngủ như vậy nữa, ban ngày ngủ nhiều đêm đến sẽ không ngủ được, nếu nàng buồn chán thì chăm tới võ đường nhìn ta, đỡ cho mỗi ngày đều nhàn rỗi không có gì làm, nàng không có ở đó Chính Hiên cũng không chịu nghe lời, ta thấy cũng chỉ có mỗi nàng mới dạy dỗ được nó.”
 
Tần Ninh đỡ má cười: “Sau này giao cho Đồng Đồng quản thúc, ta quản thúc chàng là được rồi, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, Đồng Đồng nói bên đó có một vườn hoa rất lớn, bên trong có rất nhiều loại hoa, ta còn chưa được thấy.”
 
Nàng chưa từng ra ngoài một mình, Tiền Nguyên Hằng không có bên cạnh làm nàng không có cảm giác an toàn, ngộ nhỡ có người muốn hãm hại nàng thì phải làm sao, an toàn vẫn là trên hết.
 
Vì thế mỗi ngày nàng đều mong ngóng Tiền Nguyên Hằng trở về, khi đó nàng muốn đi đâu cũng được.
 
Tiền Nguyên Hằng đương nhiên sẽ nghe theo nàng.
 
Vừa hay hắn cũng có chuyện muốn nói, vừa đi vừa trò chuyện sẽ đỡ nhàm chán hơn.
 
Thời tiết hôm nay quả thực rất tốt, bầu trời quang đãng vạn dặm không một bóng mây, tuyệt nhất là còn có gió mát nhẹ thổi, cả người đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
 
Trong hoa viên trồng đầy đủ mọi loại hoa, vào mùa này, vậy mà vẫn có hoa mẫu đơn nở rộ.
 
Tần Ninh cười nói: “Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai, hiện tại ta cũng có thể được chiêm ngưỡng cảnh tượng muôn hoa nở rộ này, tuy không phải hoa đào, nhưng hoa mẫu đơn cũng chẳng kém là bao.”
 

Nàng hơi cúi xuống ngắt một đóa hoa hồng nhạt đưa cho Tiền Nguyên Hằng, ngẩng đầu cười bảo: “Cài cho ta đi!”
 
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười đầy cưng chiều, cẩn thận ngắt bỏ cành lá dư thừa, sau đó tỉ mỉ cài lên đầu nàng.
 
Hoa mẫu đơn kiều diễm nở rộ, nhưng khi cài lên đầu nàng, người còn xinh đẹp hơn hoa.
 
“Đỏm dáng!” Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ nói: “Ban nãy ta đã hỏi lễ bộ thị lang rồi, nói nhanh nhất đầu tháng Tám là có thể lập thái tử, ta nghĩ càng sớm càng tốt, đỡ cho đêm dài lắm mộng, cho nên đã sai người tới quét dọn sửa sang Đông cung, sau đó kêu Khâm Thiên giám tính ngày, ngày mùng ba tháng tám rất tốt, nàng thấy thế nào?”
 
“Được, vậy thì mùng ba tháng tám.” Tần Ninh không có ý kiến gì, “Chàng trở về hỏi ý Chính Hiên xem, kêu nó chuẩn bị cho tốt, biết chưa, không được sai người khác truyền lời, chàng tự mình đi!”
 
Tiền Nguyên Hằng ngoan ngoãn gật đầu.
 
Còn không phải vì bồi dưỡng tình cảm sao, ta đi là được chứ gì?
 
Ngôi vị thái tử cũng cho con làm rồi, lẽ nào con còn hoài nghi cha con không thương yêu con?
 
Có hỏi ý Tiền Chính Hiên hay không cũng chẳng cần thiết, chắc chắn nó sẽ đồng ý, nhưng Tiền Nguyên Hằng vẫn tuân mệnh hoàng hậu nương nương, đích thân tới hỏi một lần.
 
Ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Càn Nguyên thứ nhất, lễ bộ mời bệ hạ cùng hoàng tử hồi cung để chuẩn bị cho đại điển lập thái tử.
 
Lúc này tiết trời đã hơi chuyển lạnh, tuy còn dư lại chút gắt của nắng thu, nhưng cũng không động tý là mồ hôi ra như tắm nữa, Tiền Nguyên Hằng bèn mang theo Tần Ninh và mọi người cùng hồi cung.
 
Trong cung vẫn là dáng vẻ khi rời đi, khi Tần Ninh không ở đây, mọi việc đều do Lý ma ma quản lí.
 
Lý ma ma sợ nàng không quen, song mọi thứ đều không chút thay đổi, Tần Ninh trở về cũng cảm thấy rất thoải mái.
 
Địa vị của Lý ma ma trong lòng nàng, trong nháy mắt đã nâng lên sánh ngang được với Triệu ma ma lúc nào cũng túc trực bên người.
 
Khi Tiền Nguyên Hằng ở hành cung vẫn chưa thực hiện theo lời công chúa Sơ Vân, lão đầu họ Lý kia vẫn cho rằng trời yên biển lặng, ung dung tự tại ở trong phủ nội các, giả bộ như bản thân chỉ là một quan viên bình thường trong phủ.
 
Khi bị Lương Văn Cảnh tới bắt, ông ta vô cùng ngỡ ngàng kinh hãi, khóc lóc kêu oan Tĩnh An hầu bắt lầm người tốt.
 
Lương Văn Cảnh ra hiệu cho thủ hạ đưa người đi, bản thân lại ung dung nói một câu: “Lương Văn Cảnh ta quả thực từng giết lầm người tốt, nhưng người đó chắc chắn không phải ngươi.”
 
Loại người gì mà cũng dám kêu oan, đến khi tự tay giết người, có phải khi xuống dưới đó chầu diêm vương cũng kêu oan kêu khuất, nói là do người ta có mắt như mù tự lao đầu vào đao của mình, chứ bản thân không cố ý giết người.
 
Thực quá nực cười.
 
“Bổn hầu khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút, chủ tử nhà ngươi đã thú tội rồi, đại chủ tử tiểu chủ tử đều đã bị bắt, giữ lại một mình ngươi cũng chẳng có ích gì, dù sao cũng phải chết, chi bằng chết thống khoái một chút, đỡ phải chịu thêm tội khổ hình.”
 
Chuyện tra tấn thẩm vấn vốn là trách nhiệm của hình bộ, không hề liên quan tới Lương Văn Cảnh, nhưng hắn là người hay lo chuyện bao đồng, nghĩ trước tiên cứ dọa nạt một chút, đỡ được cho Mã thị lang chút việc, dù sao con gái Mã thị lang cũng muốn giúp Dương tiểu thư trang điểm chải chuốt vào ngày thành thân.
 
Coi như giúp người ta một cái nhân tình đi...
 
Mặc dù hắn chưa chắc đã biết.
 
Lương Văn Cảnh áp giải người tới hình bộ, gặp được hình bộ thượng thư đã lâu không gặp ở trước cửa hình bộ, hắn khẽ cười nói: “Thượng thư đại nhân vẫn khỏe chứ, bổn hầu phụng thánh ý của bệ hạ, đưa phạm nhân tới đây giam, ý của bệ hạ là giao người cho Mã thị lang giải quyết.”
 
Khi hình bộ thượng thư nhìn thấy hắn, sắc mặt cực kỳ không tốt, nghe thấy câu này sắc mặt càng nặng nề hơn, đen xì xì, “Chuyện của hình bộ chúng ta, không phiền Tĩnh An hầu nhọc lòng.”
 
“Không thể nói vậy được, bổn hầu thân là đại phu của ngự sử đài, theo lẽ dĩ nhiên phải giúp đỡ lục bộ làm việc, bệ hạ nói loại chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này, thực sự không cần phiền tới thượng thư đại nhân, thượng như đại nhân phải hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ chứ.”
 
Ông ta cũng là con cháu thế gia, khi nói ra câu kia cũng đã phải cố gắng dồn dũng khí, sau khi bị Lương Văn Cảnh chặn miệng thì trong lòng càng nghẹn uất, nhưng lại không dám nói gì.
 
Nếu hôm nay là người khác tới, chắc chắn ông sẽ không khách khí.
 
Nhưng người này là Lương Văn Cảnh, Lương Văn Cảnh bất kể là phương diện nào cũng đều có thể nghiền áp hắn, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
 
“Tĩnh An hầu tới rồi, mời vào trong.” Mã thị lang nghe thấy giọng nói thì từ bên trong bước ra, tươi cười đầy mặt.
 
Lương Văn Cảnh đáp: “Mã thị lang không cần khách khí, bổn hầu chỉ tới giao phạm nhân, chính là lão đầu họ Lý kia, ngài dẫn đi đi, ngự sử đài của bổn hầu còn có công vụ, xin cáo từ trước.”
 
“Tĩnh An hầu đi thong thả, thượng thư đại nhân, hạ quan đi tiễn Tĩnh An hầu.”
 
Mã thị lang cũng không để ý tới ý hình bộ thượng thư, trực tiếp tiễn người ra đại môn hình bộ, sau khi trở về còn cười híp mắt nói: “Làm phiền thượng thư đại nhân rồi, mời đại nhân vào trong, có sự vụ gì cứ để hạ quan xử lý, ngài cứ nghỉ ngơi đi.”
 
Quang minh chính đại làm thượng quan có tiếng mà không có miếng.

 
Nếu Lương Văn Cảnh gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng hình bộ thượng thư tính cách nhu nhược, chỉ có thể nén giận, phất tay áo quay người về phòng.
 
Mã thị lang mỹ mãn bật cười.
 
Sau đó quay sang nhìn lão đầu họ Lý đang bị trói, lạnh lùng nói: “Đưa người nhốt vào phòng giam, giam kế bên đám nông phu mới bắt được mấy ngày trước, để chủ tớ bọn chúng ôn lại chuyện cũ với nhau.”
 
Ngoại trừ công chúa Sơ Vân, tất cả đám người đó đều bị giam cùng nhau, Tiền Nguyên Hằng nói, nữ nhân này quá khôn lỏi, cũng may mà là nữ nhi yếu đuối, tự mình không làm nổi chuyện gì, nếu để bọn chúng kết nối được với nhau, chưa biết chừng còn có thể lật bàn cờ, cho nên phải tách ra.
 
Còn về những tên ngu ngốc kia, hoàn toàn không cần lo lắng, nếu có bản lĩnh trốn thoát, khi xưa cũng không đâm đầu vào rọ cả đám.
 
Nhóm bổ khoái hình bộ đồng thanh đáp: “Vâng.”
 
Khí thế hừng hực ngút trời.
 
Mã thị lang hài lòng gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi, tư thái khác hoàn toàn hình bộ thượng thư.
 
Có điều Mã thị lang cũng có chuyện phiền lòng, Tiền Nguyên Hằng tính để đám người công chúa Sơ Vân sống thêm một thời gian nữa rồi mới xử quyết, nhưng quyết định hành hình của hình bộ nên ra hay không đây, hắn sợ đêm dài lắm mộng, sau này lại có người giúp công chúa Sơ Vân lật lại bản án.
 
Hắn thở dài, quyết định sẽ vào cung hỏi một phen.
 
Trong cung, Tiền Nguyên Hằng hiếm khi không dính lấy bên người Tần Ninh, một mình một bóng ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Tần Ninh tới thượng thư cục, nàng muốn giúp Tiền Chính Hiên chọn kiểu dáng lễ phục để mặc vào ngày lập thái tử.
 
Đây là lần đầu tiên Đại Càn lập hoàng thái tử, trước đây chưa từng có ví dụ, toàn phải dựa vào lễ tắc cổ cùng bản thân tự mò mẫm, Tần Ninh ghét kiểu triều phục trông quá già dặn của tiền triều, một thiếu niên như Tiền Chính Hiên mặc lên người nhìn kiểu gì cũng không đẹp, cho nên nàng muốn thay đổi.
 
Tiền Nguyên Hằng... Tiền Nguyên Hằng cũng muốn đi, nhưng hắn không rành về mấy thứ này, Tần Ninh nói hắn gây gản trở, bèn đuổi hắn về.
 
Mã thị lang tới trái lại rất đúng lúc.
 
“Quyết định hành hình cứ ra đi, tìm Tô Như Hội tới thương lượng cụ thể, nếu có người tới kiếm chuyện phải làm thế nào, các ngươi phải xử lí thỏa đáng.”
 
Tiền Nguyên Hằng không cảm thấy có gì khó khăn cả, cần thông cáo thì cứ thông cáo, chỉ là thay đổi thời gian mà thôi, cũng không phải tha cho bọn chúng một con đường sống.
 
Mã thị lang có lời khó nói, “Bệ hạ có thể truyền Tô đại nhân tới thương lượng chuyện này được không, thần...thần với Tô đại nhân giao tình không sâu, chỉ e Tô đại nhân không cho phép thần bước chân vào cửa Tô gia.”
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ bật cười: “Nào đến mức ấy, các ngươi coi Tô Như Hội thành dạng người gì thế, tính tình hắn chỉ hơi lạnh nhạt hờ hững thôi, sao qua miệng các ngươi lại thành băng tuyết ngàn năm, hỉ nộ vô thường rồi.”
 
Mã thị lang đáp: “Bệ hạ ngài không biết đó thôi, Tô đại nhân ở trước mặt ngài đã kiềm chế rất nhiều đó, chứ trước mặt chúng thần, nói lật mặt là lật mặt, ai nói một câu không lọt tai là liền đuổi khách, chúng thần cũng hết cách.”
 
Nếu không hắn cũng chẳng muốn ôm cái bản mặt khổ qua mà xin Tiền Nguyên Hằng giúp đỡ, vì trông bản thân cực kì không có khí phách.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Người đâu, truyền Tô Như Hội vào cung, thuận tiện gọi cả Châu thượng thư với lễ bộ thị lang tới luôn.”
 
Hắn nhìn Mã thị lang, “Ngồi đi, đợi bọn họ đến rồi nói tiếp.”
 
Đám thần tử này, chẳng có kẻ nào là khiến người ta bớt lo lắng, Lương Văn Cảnh ngay cả chuyện riêng cũng muốn hắn quản, Hạ thượng thư với Châu thượng thư gần đây lại cãi cọ với nhau, hai lão nam nhân gây gổ cũng khiến người ta bất lực vô cùng.
 
Mã thị lang vốn rất khiến hắn yên tâm, giờ cũng sắp không xong rồi.
 
Tiền Nguyên Hằng nặng nề thở dài một tiếng, muốn nhàn nhã một chút vẫn phải dựa vào Chính Hiên thôi, cũng may con trai đã lớn, bằng không nếu còn phải nuôi con thơ, chắc chắn hắn sẽ không thể ân ái bên A Ninh mỗi ngày nữa.
 
Mã thị lang cúi đầu, nghe thấy tiếng Tiền Nguyên Hằng nặng nề thở dài, hắn từ tận đáy lòng cho rằng bản thân vô dụng, khiến bệ hạ chán ghét, thực vô cùng thương tâm.
 
Viên Hoàn đứng một bên, mặt không cảm xúc chứng kiến hết thảy, theo cách hiểu của ông, bệ hạ khẳng định lại đang nhớ tới hoàng hậu nương nương vừa đuổi ngài về, mà Mã thị lang, chắc cũng hiểu lầm rồi.
 
Loại cảm giác cả thế giới say mình ta tỉnh, có chút hưng phấn, lại có chút cô đơn.
 
Viên Hoàn cũng nặng nề thở dài.
 
Mã thị lang ngước mắt nhìn ông.
 
Đến cả Viên công công cũng thấy ta vô dụng, chắc chắn chẳng có ai tự xông tới tìm bệ hạ bàn việc như ta, những người khác có lẽ đều là bệ hạ giao công việc, sau đó hoàn thành xuất sắc.
 
Chỉ có mình ta...
 
Bệ hạ không đuổi ta về đã là quá mức ân sủng, nếu bệ hạ có phân phó gì, thần xin nguyện chết không từ.