Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 58: Chương 58:





Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 58:
 
Công chúa Sơ Vân nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ta còn tưởng mình có thể sống để giúp ngươi dựng nên nền thái bình giả tạo này.”
 
Ngươi nhìn xem, một hoàng đế có thể dung thứ cho công chúa tiền triều chắc chắn là người khoan dung nhân đức, các trí sĩ trong thiên hạ, các ngươi có thể yên tâm làm việc dưới trướng của người.
 
Các triều đại trước đều làm như thế.
 
Kết quả nam nhân trước mặt người luôn được mệnh danh là vị hoàng đế khoan dung nhân từ vậy mà lại không chút do dự nói muốn giết nàng?
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Trẫm không cần ngươi, ngược lại là phủ nội các...thực không ngờ gian tế ở ngay trước mũi, coi như trẫm bị các người che mắt, công chúa Sơ Vân, mưu tính hay lắm.”
 
Đương nhiên là thông minh, phủ nội các trước nay luôn là địa bàn của hậu cung, Tiền Nguyên Hằng cũng chẳng để ý, trước đây có Lương Ngọc quản lí hậu cung, nàng ta biết cách quản lí, cho nên vẫn luôn an ổn vô sự.
 
Huống hồ trước kia có kẻ muốn mưu phản, tìm mọi cách sắp xếp nhân thủ vào các chức quan quan trọng trong triều, tỷ như đám người ngụy triều, sắp xếp một đám người tham gia thi khoa cử, ý đồ muốn thông qua khoa cử khống chế triều cương.
 
Chỉ là những kẻ được chọn đi quá kém cỏi, không thi đỗ kì thi hội, tất nhiên sẽ không có tiếng nói trong triều, nguy cơ bị phát hiện cũng vô cùng lớn.
 
Thế nhưng nước cờ này của công chúa Sơ Vân lại có thể bảo vệ nàng ta cùng đệ đệ lâu như vậy, sống an ổn ngay dưới tầm mắt của ngụy triều và tân triều, nếu không phải do nhất thời nóng vội mà ra tay đối phó với Tần Ninh, nói không chừng thực sự sẽ có hi vọng thành công.
 
“Mưu hay hay không, thì cũng đã thua rồi, bệ hạ nếu có bản lĩnh thì tự mình tìm ra nội gián đi, tuy kẻ đó vì lợi ích mới hợp tác với ta, nhưng dù sao hắn đã vì ta làm rất nhiều chuyện, ta cũng không thể bán đứng người đó, ta sớm muộn gì cũng phải chết, thôi thì coi như cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đi.”
 
Công chúa Sơ Vân nhướn mày cười: “Bệ hạ chắc rất muốn biết ta vì sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, cái này ta có thể giải thích cho ngài.”
 
“Bệ hạ tiền đồ rộng mở, tuấn tú ngời ngời, tiểu nữ vừa gặp đã yêu, bệ hạ cũng không phải kẻ thù giết cha của ta, nếu có thể cùng bệ hạ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, sinh hạ hài tử kế thừa cơ nghiệp, so ra vẫn tốt hơn tên đệ đệ ngu xuẩn của ta, như vậy cũng coi như phục quốc rồi, ai ngờ hoàng hậu nương nương bất ngờ xuất hiện, tiểu nữ nhất thời nóng nảy, đã làm ra chuyện ngu ngốc này.”
 
Tiền Nguyên Hằng: ...
 
Tiền Nguyên Hằng thực không ngờ nàng ta lại lôi ra cái lí do rách nát này, dù sao hắn cũng không tin, công chúa Sơ Vân thoạt nhìn không giống kiểu nữ nhân để tình cảm lấn át lí trí, nói câu này phỏng chừng vì muốn châm ngòi thổi gió, nữ nhân quả nhiên đáng sợ, chết tới nơi còn không quên làm chuyện xấu.
 
Tiền Nguyên Hằng thở dài: “Ngươi cần gì phải hao tâm tổn sức bày ra lời nói dối này, bỏ đi, dù sao thì sau này muốn lãng phí cũng không lãng phí được nữa, tùy ngươi vậy.”
 
Hắn cũng không định hỏi chuyện phủ nội các, công chúa Sơ Vân nhất định sẽ không nói, ngược lại hắn có vấn đề khác cần hỏi.
 
“Khi trẫm công đánh ngụy triều, có người gửi bản đồ từ trong cung ra, là ngươi phải không.”
 
“Là ta, hắn là kẻ thù giết cha, ta đương nhiên mong hắn chết càng thảm càng tốt.” Công chúa Sơ Vân cười sắc lạnh, không hề phản bác lại Tiền Nguyên Hằng nói mình bịa đặt, dù sao bản thân nàng cũng không nói thật, hắn tin hay không thì mặc kệ, “Có điều điều khiến ta thất vọng là, vị Tô đại nhân kia thực quá lợi hại, hai người các ngươi vậy mà lại không quay ra đấu đá lẫn nhau, để ta nhân cơ hội mà trà trộn vào, như vậy cũng không lưu lạc đến mức trở thành tù nhân như ngày hôm nay.”
 
“Ta đã từng giúp các ngươi một lần, lần này nhờ bệ hạ chuyển lời tới Tô đại nhân giúp ta, Sơ Vân ta, đời này đã nhớ kĩ hắn rồi!”
 
Lương Văn Cảnh cùng Mã thị lang đứng bên cạnh không dám nói gì.
 
Vị công chúa Sơ Vân này đã phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với nữ nhân, ai nói nữ nhân đều yếu đuối nhu nhược, công chúa Sơ Vân xinh đẹp như hoa, vậy mà lại vô cùng ác độc tàn nhẫn, trí tuệ đầy mình.
 
May nhờ bệ hạ thuận theo ý trời, áp chế được yêu nghiệt này.
 
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười, ác ý nói: “Vậy ngươi cứ ôm tiếc nuối này mà ra đi đi, ngươi không nói nội gián trong phủ nội các, có qua có lại, trẫm cũng không truyền lời giúp ngươi.”
 
Ngươi không cho người khác sống yên ổn, người khác dựa vào cái gì mà phải cho ngươi an ổn.
 
Công chúa Sơ Vân trầm mặc, sau đó nhàn nhạt nói: “Bệ hạ, người lòng dạ hẹp hòi như vậy, cũng khó cho hoàng hậu nương nương phải chịu đựng cái tính tình này của ngươi, quả nhiên là người một nhà, bệ hạ nói với Tô đại nhân đi, nội gián trong phủ nội các là Lý lão đầu, bệ hạ hỏi là rõ.”
 
Nàng thực sự không cam tâm, dựa vào binh lực của Tiền Nguyên Hằng, so với ngụy triều kẻ tám lạng người nửa cân, nếu đánh nhau cả hai bên nhất định cùng tổn thất nặng nề, cho nên nàng mới đưa bản đồ cho hắn, đảm bảo chắc chắn Tiền Nguyên Hằng sẽ thắng.
 
Thế nhưng ngày đó nàng đã nghe thấy người ta nói rõ ràng, rằng mưu sĩ Tô Như Hội của hoàng đế tân triều đã tính ra âm mưu bố trí của quân địch, một trận công thành.
 
Công chúa Sơ Vân không tin hắn có thể tính ra được, chỉ có thể cảm thán người này quá lợi hại, tình báo có thể trà trộn vào tận trong lòng địch.

 
Nàng muốn gặp Tô Như Hội một lần, chỉ là người này chưa đợi Tiền Nguyên Hằng đăng cơ làm hoàng đế đã trực tiếp trở về Lỗ Trung, trong kinh thành rất nhiều người còn không biết hắn tròn méo ra sao.
 
Qua một thời gian, cả kinh thành đều biết tới danh Lương Văn Cảnh.
 
Nhưng công chúa Sơ Vân vẫn một mực nhớ tới nam nhân trí tuệ vô song bày mưu đưa nàng vào chỗ chết.
 
Tiền Nguyên Hằng nhíu mày: “Được, trẫm giúp ngươi, Lương Văn Cảnh, ngươi tới nói với Tô Như Hội, à không, kêu Tô Như Hội tới gặp mặt nàng ta, tốt xấu gì cũng cho nàng ta chết không hối tiếc, đỡ đi một oan hồn, cũng cho địa phủ bớt bận, coi như tích chút công đức đi.”
 
Hắn cảm thấy bản thân thật thiện lương, trước khi giết người còn không quên giúp người ta hoàn thành tâm nguyện.
 
Lương Văn Cảnh mặt khổ qua, không muốn đi.
 
Tô Như Hội sẽ đến sao?
 
Hiển nhiên không có khả năng, nếu đến chắc chắn hắn không phải Tô Như Hội lạnh lùng vô tình.
 
Công chúa Sơ Vân khẽ cười, nhan sắc xinh đẹp như đóa phù dung: “Bệ hạ tốt với tiểu nữ như vậy, không phải có cảm tình với ta đó chứ, tiểu nữ thực vui vẻ, người ta nói mẫu đơn đến chết vẫn chưa hết phong lưu, tiểu nữ cũng muốn phong lưu một lần.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhíu mày, cảm thấy người này đúng là trong đầu có bệnh, vì sao thấy hắn tốt một chút thì lại cho là hắn thích cô ta, loại người này, tốt nhất không nên cho Tô Như Hội gặp mặt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, A Ninh còn không đánh chết hắn sao.
 
Tiền Nguyên Hằng quay lại nói với Lương Văn Cảnh: “Đi thôi, không cần kêu Tô Như Hội tới, báo với hắn một tiếng là được, dù sao cô nương người ta là cành vàng là ngọc gia giáo nghiêm khắc, cũng không nên gặp nam nhân bên ngoài.”
 
Công chúa Sơ Vân mỉm cười nhìn hai người rời khỏi, leng keng một tiếng, cửa phòng giam bị khóa lại, tiếng khóa sắt va vào song cửa phát ra âm thanh thanh thúy.
 
Nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất, nàng đột nhiên che mặt, ôm lấy hai đầu gối, phát ra tiếng nức nở.
 
Mấy người Tiền Nguyên Hằng không dư hơi sức quan tâm trạng thái tâm lí của một tù nhân, sau khi ra khỏi phòng giam bọn họ chỉ thảo luận xem mức độ tin cậy trong lời nói của công chúa Sơ Vân.
 
“Người tên Lý lão đầu kia, các ngươi có biết hắn là ai không?”
 
Hai người hoang mang lắc đầu, chuyện trong cung, sao bọn họ biết được.
 
Lương Văn Cảnh chợt nói: “Bệ hạ, thật sự phải nói với Tô đại nhân sao? Thần lo Tô đại nhân sẽ tức giận.”
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi liệu mà nói đi, chẳng lẽ ngươi không thể nói khéo để Tô Như Hội không tức giận à?”
 
Lương Văn Cảnh bực mình, với cái tính tình cổ quái của Tô Như Hội, ta làm sao biết nói câu nào mới không chọc tức người ta, ta còn đang lo ngộ nhỡ nói không rõ ràng, hắn trong một chốc nóng nảy lại quét ta ra khỏi phủ, như vậy quá mất mặt.
 
Nhưng quân muốn thần chết thần không thể không chết, hắn còn có thể không đi sao?
 
Lương Văn Cảnh tự oán tự than một hồi, có chút ghen tỵ với Mã thị lang.
 
Có chuyện gì Mã thần toán tử cũng lượn lờ trước mặt bệ hạ, luận về ân sủng hắn so ra cũng chẳng kém Lương Văn Cảnh hắn là bao, nhưng người ngoài một khi nhắc tới tâm phúc cánh tay đắc lực của Tiền Nguyên Hằng thì đều vời Tĩnh An hầu ra, Mã thị lang vì thế mà có thể rút lui yên ổn.
 
Lương Văn Cảnh ôm một bụng lo lắng bước vào cửa biệt viện nhà Tô Như Hội.
 
Bọn họ đều mua trạch viện ở phụ cận hành cung, mỗi người tự dựa theo sở thích của mình mà mua, so ta thì thoải mái hơn dinh thự được cấp cho quan lại nhiều.
 
Tô Như Hội ở trong nhà uống trà thưởng hoa, bộ dạng nhàn nhã tự tại kêu người mời Lương Văn Cảnh vào.
 
“Tĩnh An hầu sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà tới đây, biệt viện này của ta còn chưa từng đón tiếp ai đâu.”
 
Lương Văn Cảnh đáp: “Hôm nay ta đến..., chỉ là muốn ghé thăm Tô đại nhân thôi, chúng ta là đồng liêu, theo lí mà nói nên thường xuyên qua lại, cùng nhau chia sẽ mối lo với bệ hạ và hoàng hậu nương nương.”
 
Lương Văn Cảnh thực sự không thể nói ra khỏi miệng, hắn phải làm sao, chẳng lẽ nói với Tô Như Hội: Có một vị công chúa tiền triều, sắp chết rồi, nhờ ta nói với ngươi, nàng ta rất ghét ngươi?
 
Tô Như Hội cười nhẹ, rót trà cho hắn, nước trà thanh triệt bốc khói nhè nhẹ trong chén sứ trắng, thoạt nhìn vô cùng thanh thấu động lòng người.
 
Tô Như Hội nói: “Tĩnh An hầu có chuyện gì cứ nói thẳng.”
 

Lương Văn Cảnh chuẩn bị câu từ, sau đó ngại ngùng nói: “Là thế này, hồi trước chẳng phải bắt được công chúa tiền triều gì gì đó sao, ta cùng bệ hạ còn có Mã thị lang tới hỏi nàng ta mấy điểm đáng ngờ, sau đó nàng ta nói, nói...”
 
Ánh mắt Tô Như Hội bình tĩnh như nước.
 
“Nói vì ngài cho nên nàng ta mới không thể phục quốc, nói ngài rất lợi hại, không khiến bệ hạ và ngụy triều hai bên bị tổn thất nặng nề, còn nói nàng ta sẽ nhớ kĩ ngài cả đời.”
 
Tô Như Hội chậm rãi mỉm cười, không hề tức giận, chỉ nói: “Đáng tiếc, nàng ta không còn cái gọi là cả đời nữa rồi.”
 
Tô Như Hội coi đây là lời khen ngợi, trong thiên hạ không có thứ gì có thể khẳng định năng lực của bản thân hơn sự thù hận của kẻ địch.
 
Lương Văn Cảnh trợn mắt há mồm.
 
Nếu có người nói hắn như vậy, nhất định hắn sẽ bật lại, chí ít cũng phải: “Mặc kệ ngươi, chúng ta là kẻ thù ta ta hại chết ngươi là chuyện đương nhiên, ngươi dựa vào đâu mà hận ta.”
 
Nhưng Tô Như Hội lại hoàn toàn dửng dưng.
 
Tô Như Hội cười lắc đầu: “Cháu trai của Tĩnh An hầu, gần đây vẫn tốt chứ?”
 
Trong lòng Lương Văn Cảnh khẽ giật mình, nhìn hắn nói: “Có phải Dung Nhi lại gây họa gì không?
 
Cậu ta một thân một mình nơi biên cương, nếu có gây họa đắc tội người ta cũng không ai có thể đứng ra bảo vệ, như vậy thực vô cùng đáng thương. Lương Văn Cảnh thầm hổ thẹn, là do bản thân hắn ích kỉ, đẩy đứa trẻ đó vào con đường vô pháp trở mình.
 
“Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, thực ngưỡng mộ Tĩnh An hầu vẫn còn muội muội bên cạnh, ta đây chỉ còn một mình hoàng hậu nương nương là người thân.”
 
Lương Văn Cảnh an tâm hơn một chút, cười nói: “Tô đại nhân tới tuổi này, cũng nên lấy vợ sinh con rồi, tới lúc đó tất sẽ có người thân, ta hiện cũng đang suy nghĩ vấn đề này, sau khi già rồi, chuyện vui nhất chẳng phải có vợ có con hạnh phúc đủ đầy sao, ngài xem bệ hạ hiện tại vui vẻ biết bao nhiêu, so với hồi còn ở Lỗ Trung cứ như hai người khác nhau.”
 
Cuộc sống hạnh phúc, có vợ con bên cạnh, cả người hắn trông hoạt bát lên rất nhiều, tựa hồ như sống lại thời niên thiếu.
 
Tô Như Hội ngẩn người, ánh mắt nhìn phương xa, không nói gì.
 
Lấy vợ sinh con, đề tài thực xa xôi, tựa như không nên xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
 
Hồi lâu sau hắn mới cười trả lời: “Tĩnh An hầu đã suy tính chuyện này rồi sao, kết quả thế nào?”
 
Lương Văn Cảnh đáp: “Nếu qua Thất Tịch mà ta còn chưa đưa thiệp mời tới chỗ Tô đại nhân, vậy có nghĩa chuyện này thất bại.”
 
Hắn thực sự không muốn trì trệ thêm nữa, cứ ngày mai rồi lại ngày mai, có được bao nhiêu cái ngày mai, làm lỡ dở cô nương người ta quả thực chính là chuyện táng tận thiên lương.
 
Tô Như Hội nhấc chén trà nói: “Đợi tin tốt của Tĩnh An hầu.”
 
Lương Văn Cảnh thức thời rời khỏi.
 
Người ta đã nhấc trà tiễn khách rồi, rốt cuộc hắn đã nói câu nào chọc tới trái tim mong manh của Tô đại nhân chứ.
 
Lương Văn Cảnh nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra.
 
Chớp mắt đã tới Thất Tịch, vào ngày này bởi vì các gia đình quan lại đều tập trung tại phụ cận hành cung, cho nên đã tự mở một con đường, treo rất nhiều đèn lồng rực rỡ, tràn ngập không khí vui mừng, còn thả các con gái con trai nhà mình ra đường.
 
Mọi người đều là con nhà quan lại, cũng khá môn đăng hộ đối, nếu nhìn trúng ai thì trực tiếp tới nhà đề thân, sẽ không xảy ra chuyện tình như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài.
 
Tiền Chính Hiên ban ngày ở Thiên Thọ điện cùng Tần Ninh, màn đêm vừa buông xuống đã đứng ngồi không yên, liên tục nhìn ra ngoài, lồ lộ ý tứ muốn rời đi.
 
Tần Ninh thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Đi đi, đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi đi, đừng có làm lạc mất con bé, tìm thêm vài người tới chơi cùng Mã tiểu thư, hai đứa đi với nhau, đừng để con bé một mình cô đơn.”
 
Tiền Chính Hiên vui vẻ hồ hởi đáp: “Mẹ yên tâm, người cùng phụ hoàng đón tết vui vẻ, con đi trước đây.”
 
Tần Ninh lắc đầu mỉm cười.
 

Tiền Nguyên Hằng giờ này vẫn chưa trở về, rõ ràng là ngày lễ vậy mà nàng vẫn phải ngóng trông hắn trở về, cũng không biết đang bận chuyện gì, ngày thường thì nhàn rỗi không có gì làm, đến hôm nay tự nhiên lại bận tối tăm mặt mũi.
 
Tần Ninh hơi không vui, nhìn chằm chằm hương lô trong điện, trong đầu suy tính nên trừng phạt hắn ra sao.
 
Một lúc sau, Triệu ma ma tiến vào nói: “Hoàng hậu nương nương, công công bên phía bệ hạ vừa tới truyền lời nói người cứ dùng bữa trước đi, hôm nay bệ hạ không về được.”
 
Tần Ninh không muốn ăn, nhưng lại nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng, đành ép bản thân ăn mấy miếng, trong lòng càng ngày càng buồn bực.
 
Chính Hiên nó còn biết đưa Đồng Đồng đi chơi, Tiền Nguyên Hằng sao lại bận rộn như thế, lại cứ nhất định phải là hôm nay, còn chậm trễ thêm chút nữa cả lễ Thất Tịch cũng qua luôn rồi.
 
Càng nghĩ càng tủi thân.
 
Triệu ma ma dỗ dành: “Nương nương, tiểu hoàng tử quan trọng, người đừng giận dỗi nữa, đợi bệ hạ trở về người muốn trút giận thế nào cũng được, bây giờ bực bội hại thân, thực sự không cần thiết.”
 
Tần Ninh quay sang nhìn bà: “Ma ma, bà nói xem, có phải A Hằng có người mới ở bên ngoài hay không , cho nên Thất Tịch cũng không trở về với ta.”
 
Tần Ninh càng nghĩ càng thấy đúng, gần đây Tiền Nguyên Hằng mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, hỏi hắn có chuyện gì vui thì lại không chịu nói, nói không chừng là bên ngoài có người, chỉ là không dám nói với nàng mà thôi.
 
Triệu ma ma dở khóc dở cười: “Nương nương à, người nghĩ đi đâu thế, bệ hạ hận không thể nâng niu người trong lòng, đi tới đâu giấu tới đó, người nghĩ như vậy, thực sự khiến bệ hạ đau lòng đó.”
 
Tần Ninh không nói gì.
 
Triệu ma ma mỉm cười, nữ nhân ấy mà, lúc nào cũng mong muốn được yêu thương, dù là hoàng hậu nương nương cũng không ngoại lệ, hôm nay là lễ Thất Tịch, nương nương còn đang mang thai, trái tim vốn đã mẫn cảm, bệ hạ còn chưa trở về, nương nương ngồi không nghĩ quẩn cũng là chuyện bình thường, chỉ đành để bệ hạ trở về dỗ nàng thôi.
 
Chủ tớ hai người nói chuyện một hồi, Triệu ma ma nhìn ánh đèn mờ nhạt, trìu mến nói: “Nương nương đi nghỉ trước đi, khi nào bệ hạ trở về nô tỳ sẽ gọi người.”
 
Tần Ninh gật đầu, cảm thấy thực vô vị, còn không bằng đi ngủ một giấc, vừa đứng dậy chợt trông thấy một tiểu cung nữ tiến vào: “Nương nương, bệ hạ gọi người tới hồ Yên Liễu.”
 
Tần Ninh nhìn nàng, đột nhiên bật cười, bất lực nói: “Cái người này...”
 
Tám phần là học theo trong sách nói, chuẩn bị bất ngờ cho mình đây mà.
 
Triệu ma ma cũng bật cười, dìu Tần Ninh nói: “Nương nương, nô tỳ đưa người tới đó.”
 
Hồ Yên Liễu chính là nơi lần trước hai tiểu cung nữ dẫn nàng tới, cách Thiên Thọ điện không xa, Tần Ninh đi bộ một lúc, vòng qua một tòa giả sơn là trông thấy quang cảnh trên hồ.
 
Giống như Tần Ninh dự đoán, nam nhân không biết lấy lòng người khác này, lại học theo trong sách chuẩn bị cho nàng một cảnh tượng tuyệt mỹ.
 
Trên mỗi viên đá lưu ly làm đường đi đều được cắm một cây nến đỏ, trải dài tới đình tử giữa hồ, đình viện trông từ xa không rõ, nhưng giữa khung cảnh sáng rực rỡ lại vô cùng bắt mắt.
 
Tiền Nguyên Hằng đứng tại đầu cầu, giữa ánh nến đầy đất, hắn nở nụ cười dịu dàng như nước, đưa tay về phía nàng.
 
Tần Ninh từng bước đi qua, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu cười nói: “Chàng đó...ta có chàng là vui rồi, hà tất phải chuẩn bị những thứ này?”
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ hỏi: “Nàng thích không?”
 
Chỉ cần nàng thích, ta làm gì cũng đáng.
 
Tần Ninh nở nụ cười tựa như ánh mặt trời, khiến những ngọn nến rực rỡ xung quanh dường như đều ảm đạm nhạt nhòa: “Ta đương nhiên rất thích.”
 
Nàng nắm tay Tiền Nguyên Hằng bước lên cầu lưu ly, cúi đầu nhìn, dưới mặt cầu trong suốt, có cảm giác như nước hồ ngay dưới chân, còn hai người đang đạp nước mà đi.
 
Tựa như cao nhân ẩn thế chốn giang hồ.
 
Cầu rất dài, hai người đi chầm chậm khá lâu mới tới trước đình viện.
 
Tiền Nguyên Hằng kéo nàng, diu dàng nói: “A Ninh, năm đó lấy nàng, không thể cho nàng nến đỏ giường êm, cũng không thể cho nhà gái được nhiều đồ, hôm nay...”
 
Hắn ngước lên nhìn bầu trời sao lộng lẫy: “Hôm nay, ta bù lại hết cho nàng.”
 
Vừa nói, hắn vừa nắm tay dắt Tần Ninh vào đình viện, bên trong đình viện, cũng là ánh đỏ diễm lệ.
 
Tần Ninh ngây người trong chốc lát, đột nhiên ôm eo hắn, thấp giọng nói: “Ta yêu chàng.”
 
Trong đình viện trang trí giống như phòng tân hôn, giường đệm đỏ rực, đồ đạc đỏ rực, màn trướng đỏ rực, còn có chữ Hỉ tươi tắn, đôi nến đỏ long phụng tinh xảo.
 
Tần Ninh trong giây phút này tựa hồ như trở lại mười mấy năm trước, buổi tối hôm đó vén khăn trùm đầu lên, dưới ánh nến lờ mờ, nhìn không rõ trong phòng có những gì, chỉ thấy được sắc đỏ tràn ngập.
 
Tiền Nguyên Hằng xoa lưng nàng, mỉm cười: “A Ninh, ta cũng yêu nàng.”
 
Giọng hắn dịu dàng như cơn gió ấm áp thoảng qua mặt hồ, nghe vào tai lại mang chút hân hoan khiến người say đắm.

 
Tiền Nguyên Hằng đỡ eo nàng đi tới bên giường, sau đó quay người lấy hai ly rượu tới.
 
Hắn cười nói: “A Ninh, hiện giờ nàng không thể uống rượu, chúng ta uống trà nhé.”
 
Trong chén rượu nhỏ là nước trà thanh triệt trong vắt, hương trà xuân nồng nàn bay vào mũi, so với mỹ tửu càng say lòng người hơn.
 
Tần Ninh vươn tay nhận lấy, lặng nhìn một hồi, bắt đắc dĩ nói: “Nào có nhà ai lại uống rượu giao bôi hai lần.”
 
Thực là làm bậy.
 
Tiền Nguyên Hằng hùng hồn nói, “Đây không phải rượu, đây là trà.”
 
Tần Ninh chỉ đành tùy theo ý hắn. Nâng chén rượu cùng hắn giao bôi lần nữa, uống xuống, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa thẹn thùng.
 
Nến trên cầu từng cây từng cây bị dập tắt, đình viện dần trở nên an tĩnh không một tiếng động, chỉ sót lại vầng trăng sáng treo trên trời cao.
 
Tần Ninh nằm lên chiếc giường mềm mại, màu đỏ rực rỡ có chút nhức mắt, khiến nàng khó lòng đi vào giấc ngủ, nhưng lại không hề cảm thấy khó chịu.
 
Loại cảm giác này giống như sự bình yên của cả một đời lắng lại giây phút này.
 
Giống như được người ta coi như tâm can máu thịt, yêu thương trân trọng.
 
Tiền Nguyên Hằng khều khều bấc đèn, cởi giày nằm xuống bên cạnh nàng, cánh tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
 
Hắn cái gì cũng không nói, nhưng trong ngày này, tất cả mọi động tác đều bày tỏ rất nhiều hoan hỉ.
 
Dù trong mắt tràn ngập sắc đỏ, còn có Tần Ninh nằm trong ngực, nhưng hắn vẫn tiến vào giấc ngủ rất nhanh.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiền Nguyên Hằng ôm nàng trở lại Thiên Thọ điện, trên đường gặp được Tiền Chính Hiên đi chơi cả đêm vừa mới trở về hành cung.
 
Tiền Nguyên Hằng hung hăng trừng y một cái, nghĩ đến người đang ngủ trong lòng, rốt cuộc vẫn thả y đi, còn chuẩn bị ngày sau tính sổ.
 
Mới tí tuổi đầu đã dẫn Chu Đồng ra ngoài chơi, còn dám đi suốt đêm không về, phản rồi.
 
Tiền Chính Hiên hơi sợ.
 
Kì thực tối qua y cũng tính về rồi, chỉ là Chu Đồng dường như chưa từng ra khỏi nhà đi chơi, trông thứ gì cũng thấy mới lạ, hai người cứ thế bất giác đi dạo phố cả đêm, khi sực tỉnh ra thì cửa hành cung đã đóng rồi.
 
Hai người không về được, đành cùng Mã tiểu thư tới Mã gia ở tạm, sáng sớm nay y mới đưa Chu Đồng trở về Trác Ngọc lâu xong, đang định tới thỉnh an Tần Ninh, sau đó mới trở về nghỉ ngơi.
 
Ngờ đâu lại trực tiếp gặp phải Tiền Nguyên Hằng.
 
Y thở dài, không biết tối qua phụ hoàng đưa mẹ đi đâu, tới giờ này mới trở lại.
 
Nhưng dù như vậy, Tiền Nguyên Hằng có lẽ cũng sẽ giáo huấn y một trận.
 
Ai kêu hắn là cha, mà y là con trai hắn chứ.
 
Không khí lễ tết bên ngoài còn chưa tiêu tan, mà tại hành cung đã sạch bong không chút vết tích, tựa hồ như đêm qua chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày, không có ai nói chuyện yêu đương, cũng không có ai đến với nhau.
 
Tiền Chính Hiên đợi trong thư phòng, mắt to trừng mắt nhỏ với Lương Văn Cảnh đã tới từ lâu.
 
Lương Văn Cảnh nói: “Mới sáng sớm điện hạ đã tới rồi, thần xin chúc mừng điện hạ được như mong ước, ôm được mỹ nhân trở về.”
 
Tiền Chính Hiên nhếch khóe miệng, đáp: “Tĩnh An hầu khách khí rồi, ta cũng chúc mừng Tĩnh An hầu được giai nhân ưu ái.”
 
Sắc mặt Lương Văn Cảnh khẽ đỏ lên đầy khả nghi.
 
Trong lòng Tiền Chính Hiên đang bận rộn suy nghĩ làm thế nào đối phó với sự chất vấn của Tiền Nguyên Hằng, Chu Đồng là cô gái đứng đắn, y đưa nàng đi chơi cả đêm không về, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe, y thực lòng muốn lấy nàng, thực lòng thích cô gái này, nhưng y lại không suy xét tỉ mỉ.
 
Lương Văn Cảnh cũng chìm vào suy nghĩ của bản thân, hai người thế mà lại hòa hợp dị thường.
 
Thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, an tĩnh đến mức như không có người tồn tại.
 
Khi Tiền Nguyên Hằng từ ngoài bước vào liền trông thấy cảnh tượng kì quái này.
 
“Hai người các ngươi, làm sao thế?”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Năm mới vui vẻ~