Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 31: Chương 31:





Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 31: Nó bất động rồi
 
Bệ hạ cố tình phái Tĩnh An hầu xuất cung, nói không chừng lại là kế điệu hổ li sơn, vì để đạt được mục đích mà cả Hạ thượng thư cũng phái đi luôn.
 
Xem ra quả thực không có khả năng thay đổi rồi.
 
Tiền Nguyên Hằng hài lòng nhìn bộ dạng run rẩy sợ sệt của những kẻ phía dưới.
 
Đại đa số người trong triều đình, đều là những kẻ nương nhờ hắn hồi còn ở Lỗ Trung, kì thực cũng không kính sợ Tiền Nguyên Hằng tới mức đó.
 
Trong lòng thế nhân, vương gia và hoàng đế vẫn có khác biệt rất lớn.
 
Ngày thường, bọn họ còn dám lớn gan lên tiếng dám lớn gan hành động, ép đến mức Tiền Nguyên Hằng nổi giận đùng đùng mới biết thu liễm.
 
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười nói: “Chúng khanh nếu không không còn chuyện gì, vậy bãi triều đi.”
 
Tiền Nguyên Hằng là người vô cùng để ý bộ dạng của bản thân.
 
Mặc dù giải quyết được chuyện tam hoàng tử và Lương Ngọc như ý, nhưng nghĩ lại vẻ mặt có điều muốn nói mà ngập ngừng cuối cùng vẫn nói ra của đám người này, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
 
Lẽ nào ta thực sự xấu đi rồi sao, các ngươi lại chán ghét ta như thế.
 
Tiền Nguyên Hằng khuôn mặt tựa như mang thâm cừu đại hận bước vào Thừa Càn cung, Tần Ninh ngồi bên trong, trên tay cầm mũi kim thêu hoa, trong tay còn lại hình như là một chiếc đai lưng.
 
Hắn ngồi xuống đối diện nàng, uất ức nói: “A Ninh, sao nàng lại thích ta, hồi đó ta nghèo như vậy.”
 
A Ninh của ta chắc chắn không giống đám người kia, động một tí là ngài không được làm thế, ngài trở nên xấu xí sẽ tổn hại thể diện quốc gia, A Ninh nhất định là vì lí do khác mà thích hắn.
 

Tần Ninh thuận miệng đáp: “Bởi vì chàng tuấn tú chứ sao, nếu không chàng vừa nghèo lại không có bản lĩnh, có gì đáng để ta thích sao.”
 
Tiền Nguyên Hằng im lặng, thời gian như dài ra.
 
Tần Ninh hồ nghi ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng sao thế, xảy ra chuyện gì? Là chuyện của Lương thị không thuận lợi sao?”
 
Nàng đã sớm liệu tới, Lương Ngọc tác oai tác quái nhiều năm không chỉ đơn giản bởi có Giang Hải mà còn bởi vì nàng ta có hậu thuẫn, có thế lực của thế gia đại tộc chống đỡ, có huynh trưởng địa vị cao ủng hộ, sao có thể không kiêu ngạo.
 
“Không có, vô cùng thuận lợi.” Tiền Nguyên Hằng bất lực nói, “A Ninh, nếu như... ta nói nếu như, nếu một ngày ta trở thành một quân vương có bộ dạng mập mạp như nàng thấy trong sách, nàng sẽ không chán ghét ta phải không?”
 
Trong lòng hắn rất thấp thỏm, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ hồi trước Tần Ninh ngồi trong vườn đọc sách, chán ghét mà chỉ vào chân dung Hán Vũ đế nói, vì sao lại vẽ ông ấy xấu như vậy, không thể chỉ vì uy vũ mà không quan tâm đến diện mạo được.
 
Ý ghét bỏ không cần nói cũng biết.
 
Tần Ninh suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Ta nghĩ là sẽ.”
 
Khuôn mặt đẹp này của Tiền Nguyên Hằng nếu đắp thêm đầy thịt lên nàng nhất định sẽ rất ghét. Mặc dù không ghét đến độ vứt bỏ hắn, nhưng về phương diện khác, chắc chắn cũng không thiếu.
 
Chỉ là hiện tại Tiền Nguyên Hằng gầy đi một chút, cường tráng thêm một chút mới đẹp.
 
Tiền Nguyên Hằng đáng thương ngồi ngây ra đó nửa ngày, không nói lời nào, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, khuôn mặt tràn đầy xót xa.
 
Tiền Chính Hiên đứng bên ngoài một lúc, nghe hai người nói chuyện xong không dám bước vào, cảm thấy nếu biết bị người khác nghe được, Tiền Nguyên Hằng nhất định sẽ thẹn quá thành giận, suy cho cùng thì chuyện này cũng quá ư mất mặt.
 
Tiền Chính Hiên đi ra xa, sau đó nhịn không nổi nữa ôm bụng cười phá lên.
 
Đúng là cha mẹ y, y còn cho rằng chỉ có mình mới để ý diện mạo, không ngờ cha mẹ cũng vậy.
 
Chỉ tội nghiệp Tiền Nguyên Hằng trái tim bị đâm trăm ngàn lỗ, hôm nay tiểu ngự sử kia thực sự đã khiến hắn buồn bực trong lòng, muốn tìm Tần Ninh an ủi một chút, không ngờ lại bị đâm thêm một đao, khó trách hắn không muốn mở miệng nói chuyện nữa.
 
Trong phòng, Tiền Nguyên Hằng đoạt lấy kim chỉ trong tay Tần Ninh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chúng ta tới ngự hoa viên đi dạo đi, đã lâu rồi chúng ta chưa tới đó.”
 

Tần Ninh chợt hiểu ra: “Có phải có ai nói gì chàng không, kẻ nào dám to gan như vậy.”
 
Khi nãy Tiền Nguyên Hằng hỏi nàng chuyện này, hiện giờ lại muốn ra ngoài đi dạo, đây là chê chính mình béo sao? Hay là có người nói đông nói tây gì?
 
Tần Ninh cười bảo: “Chàng nghe người khác nói làm gì, vết thương còn chưa khỏi hẳn, chuyện gì cũng không thể nóng vội, hơn nữa, ta thích bộ dạng hiện tại của chàng.”
 
Cứ như một đứa trẻ, lại còn muốn người ta dỗ dành.
 
Kì thực lời người ngoài nói nào có đáng tin, những kẻ đó sẽ không đau lòng hắn bị thương, chỉ biết nhìn hắn, nghĩ đến giang sơn xã tắc, nghĩ đến lợi ích của bản thân, còn đối với thân thể quân vương, chỉ cần không đáng ngại, mới tại vị dăm ba năm không phải thoái vị, tất cả đều không sao hết.
 
Đau ốm nhỏ vặt vãnh, nhịn một chút rồi sẽ qua.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Nàng nói nàng chán ghét ta.”
 
Hắn vẫn luẩn quẩn vì chuyện này mãi, nàng vậy mà lại có thể chán ghét ta, ta trước giờ chưa từng nghĩ sẽ chán ghét nàng, thậm chí ta còn cho rằng cho tới tận khi nàng trở nên thật già thật già, ta cũng sẽ không chán ghét nàng.
 
Tần Ninh trợn mắt nhìn hắn, thậm chí không cả muốn nói chuyện với hắn nữa.
 
Lúc cần coi là thật, chàng lại không thèm để ý lời người khác nói, khi thuận miệng nói đùa mấy câu, chàng lại xem như lời thánh nhân dạy bảo, muốn ăn đòn phải không.
 
“Chàng thành thật lại cho ta, nghe lời thái y không được sao, cũng không nghĩ xem hôm đó chàng chảy bao nhiêu máu, không bồi bổ cho tốt, sau này ảnh hưởng tới thân thể, người chịu khổ là ai? Cũng chẳng phải đám người kia.” Tần Ninh buồn bực nói: “Là kẻ nào nói với chàng như thế, để người ta nghỉ ngơi mấy ngày cũng không chịu được sao.”
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ đành nói: “Mấy tên ngự sử mà thôi, bọn họ ngày thường rảnh rỗi quen rồi, đám kiến cái gì cũng muốn xán lại, nàng đừng tức giận.”
 
Tần Ninh thở dài: “Bất kể là ai nói, chàng cũng phải trân trọng bản thân mình, chàng xem những vết sẹo lớn nhỏ trên người xem, cũng không nghĩ thử ta cảm thấy như thế nào, bây giờ lại đi chọc tức ta.”
 
Chỉ muốn đẹp, chỉ muốn không bị chán ghét, cũng không biết nghĩ cho tâm tình nàng, nàng thà rằng Tiền Nguyên Hằng béo thành cái đầu heo cũng không muốn hắn lại bị thương lần nữa.
 
Tiền Nguyên Hằng ôm nàng vào lòng, thực hận chính mình khi nãy ngang ngược, làm gì không làm, lại cứ đi chọc A Ninh tức giận.
 
Hắn nhìn vết sẹo trên cánh tay Tần Ninh, trong lòng khó chịu muốn chết, A Ninh thấy hắn không nghỉ ngơi hẳn hoi, sợ là vừa tức giận lại đau lòng.

 
Tiền Nguyên Hằng cọ cọ trán nàng, nói: “Xin lỗi nàng A Ninh, ta không nên nghĩ như vậy, sau này nếu ta còn có suy nghĩ vặn vẹo  nữa, nàng cứ trực tiếp đánh ta, đừng tức giận, cũng đừng khó chịu.”
 
Tần Ninh nắm lấy tay hắn, khẽ thở dài: “Chàng hiểu được là tốt.”
 
Vốn dĩ Tần Ninh còn muốn hỏi hắn chuyện xử lí Lương thị vô cùng thuận lợi là thế nào, nhưng hiện cũng chẳng còn tâm tình nữa, chỉ thở dài nói: “Hi vọng Tĩnh An hầu có thể bắt hết đám phản tặc, chuyện như vậy, nhất định không thể xảy ra lần nữa.”
 
“Sẽ không có lần sau đâu.” Ánh mắt Tiền Nguyên Hằng hơi lạnh đi, đám người đó đã có gan làm chuyện này, vậy cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị diệt sạch sẽ.
 
Còn về tân khoa sĩ tử trong triều, tạm thời vẫn chưa phát hiện vấn đề, người của lễ bộ đã điều tra rồi, mỗi người đều trong sạch, không chút quan hệ với loạn đảng.
 
Mà phản tặc thi rớt kia đúng là có vấn đề ở quê nhà hắn. Thầy dạy hắn là cữu phụ của quân vương ngụy triều, lão già đó toàn lực ủng hộ cháu trai mình khởi nghĩa chinh phạt, cháu trai binh bại như núi lở, ông ta bèn bán căn nhà trong thành, trốn vào sơn thôn trong núi, dạy học cho mấy tú tài thi hoài vẫn không đỗ cử nhân.
 
Cuối cũng những người này cũng thi đỗ, mang ơn đội nghĩa với ông, tất sẽ nghe theo lời ông ta.
 
Bàn tay Tiền Nguyên Hằng vô thức vuốt ve tấm lưng Tần Ninh, bàn tay tựa hồ như tự có mắt, chầm chậm vòng ra phía trước, thẳng tới nơi mềm mại của nữ nhân.
 
Tiền Nguyên Hằng bị Tần Ninh đánh một cái, nhưng không nỡ buông tay, cười cợt nhả: “A Ninh ngoan, cho là sờ một chút.”
 
Hắn đã rất lâu rồi không được chạm vào A Ninh, ngày thường cũng chỉ sờ tay hôn mặt, những chỗ khác, hắn mơ ước đã lâu, lại không có cơ hội ra tay, hôm nay đánh bậy đánh bạ đến bước này, muốn hắn dễ dàng buông tha, không có khả năng.
 
 Tần Ninh hung hăng tách tay hắn ra, trên mặt còn hơi phiếm hồng, tức giận nói: “Giữa ban ngày ban mặt...ta còn muốn gặp người.”
 
Nếu bị người khác biết giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ ở trong phòng làm loại chuyện này, nàng sẽ triệt để không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai nữa.
 
Tiền Nguyên Hằng đáp: “Ở đây một bóng người ngoài cũng không có, sao có người biết chúng ta làm cái gì được.”
 
“Dù sao cũng là ban ngày, chàng...chàng không thể lỗ mãng như vậy.”
 
Tiền Nguyên Hằng hai mắt sáng rỡ, hỏi: “Vậy buổi tối thì có thể sao?”
 
Ban ngày không được, ban đêm khuya khoắt không một bóng người, sẽ không còn gì phải cố kỵ nữa.
 
Nếu vẫn không được, vậy phải cãi nhau một trận rồi.
 
Tần Ninh không còn gì để nói, thật không hiểu sao hắn lại thích làm chuyện đó đến vậy, mặc dù...nàng cũng thích, nhưng cũng không cần cả ngày như sói đói, vừa nói tới là mắt sáng quắc lên.
 
Tiền Nguyên Hằng nghe thấy giọng Tần Ninh mang theo hờn dỗi: “Tùy chàng.”

 
Trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn cong môi cười, trái tim tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi khắp ngóc ngách.
 
Ha ha ha, trẫm sắp có tiểu công chúa rồi.
 
Giây phút này, trong lòng hắn, tất cả những chuyện bát nháo kia đều không đáng để tâm nữa, trong đầu đều là ảo tưởng về tiểu cô nương còn chưa thấy tông tích.
 
Nghĩ tới nó lớn lên giống Tần Ninh, mặc váy hoa, đeo trang sức xinh đẹp, còn có A Ninh dạy nó đọc sách, đứa nhỏ lớn lên yêu kiều xinh xắn như tiên nữ.
 
Còn về chuyện kia, kì thực cũng như nhau mà thôi, hắn chỉ là thích ở bên A Ninh, muốn ở bên nàng gần hơn, gần hơn nữa.
 
Không phải dục vọng, mà là khát vọng trong tim, muốn một lần nữa ôm nàng trong lòng, cảm nhận độ ấm thân thể nàng như xưa.
 
Hắn đã nói nghiêm túc đến như vậy, Tần Ninh cười khẽ, vươn ngón tay thon dài chỉ vào giữa hai chân hắn, cười lạnh: “Ngày nào thứ này không động đậy nổi nữa, ngày đấy ta mới tin lời chàng.”
 
Cả ngày trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ xấu xa, lại còn ở đó làm bộ đứng đắn, nói ra miệng cũng không cảm thấy thẹn với lòng hay sao?
 
Tiền Nguyên Hằng chỉ cười đáp: “Ngày nào nó không động được nữa, ngày đó nàng sẽ khóc đấy.”
 
Tần Ninh thực muốn thu lại lời đồng ý ban nãy, nam nhân này thực không biết xấu hổ, đáng lẽ nên cấm hắn thêm năm ba tháng nữa, để hắn mỗi đêm đều phải lén lút chạy tới tịnh phòng.
 
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, “Ta có gì mà phải khóc, không có nó cũng sống được mười mấy năm, người phải khóc là chàng đó.”
 
Cho là nàng không biết phản bác sao, người da mặt mỏng bị chọc tức lên cũng không phải dễ bắt nạt, con thỏ tức lên cũng sẽ cắn người, càng đừng nói Tần Ninh cũng chẳng phải người da mặt mỏng đến vậy.
 
Năm đó nàng còn dám cùng Tiền Nguyên Hằng làm chuyện này đó bên bờ sông, cổ vũ bản thân lấy dũng khí, nói một hai câu cũng không phải chuyện khó.
 
Viên Hoàn ở bên ngoài khẽ ho khan một tiếng, ý nói có người tới, Tiền Nguyên Hằng ngay lập tức nghiêm túc thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn nắp trà trước mặt.
 
Giọng nói Viên Hoàn vang lên: “Bệ hạ, Châu thượng thư Châu đại nhân cầu kiến.”
 
“Tuyên.”
 
Lễ bộ thượng thư lật đật tiến vào, lau mồ hôi đầy đầu, vội vàng hành lễ, sau đó lập tức nói: “Bệ hạ, có chuyện rồi.”
 
Tác giả có lời muốn nói:
Nghỉ hè về nhà rồi~