Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 17: Chương 17:





Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 17: Ngón tay ngọc ngà
 
Tần Ninh cọ cọ mặt lên mu bàn tay hắn.
 
Nửa ngày sau mới nói: “Không, ta không muốn nghe ai nói chàng đã chết nữa.”
 
Những ngày tháng kia quá khổ cực, vừa nghĩ tới chuyện không thể gặp lại người mình yêu, Tần Ninh thà rằng người chết là bản thân mình, cũng không muốn lại bị khổ đau dày vò nữa.
 
Rất nhiều năm về trước, nếu không phải thấy Tiền Chính Hiên nằm trong lòng gào khóc đòi ăn, tình hình gian nan khi đó, Tần Ninh có thể đã đi theo hắn rồi, nàng không có cách nào một lần nữa chịu đựng loại đau đớn đó.
 
Trong lòng Tiền Nguyên Hằng chua xót vô cùng.
 
Hắn chỉ nghe thấy thanh âm dịu dàng như nước của chính mình: “Được, ta sẽ mãi mãi bên cạnh nàng.”
 
Cho dù là chết đi, ta cũng sẽ đợi nàng trên cầu Nại Hà, tuyệt đối sẽ không uống bát canh vong tình tuyệt ái của Mạnh Bà.
 
Nếu như nàng chết trước ta, hãy đợi ta một chút, ta rất nhanh thôi sẽ tới tìm nàng.
 
Rất nhiều năm rồi Tiền Nguyên Hằng luôn bị vây hãm luẩn quẩn trong một giấc mộng, luôn nghĩ tại sao năm đó ở làng Đại Diệp không trực tiếp đi theo Tần Ninh, rõ ràng tiếp tục sống không còn ý nghĩa gì, tất cả mọi chuyện đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
 
Vì các tướng sĩ dưới trướng sao? Nhưng những người đó cũng đều vì lợi ích mà tới, không có một ai thật lòng thật dạ ủng hộ hắn.
 
Nếu là vì giang sơn xã tắc, nhưng lúc đó hắn vẫn chỉ là một thủ lĩnh nho nhỏ của nghĩa quân, non sông tráng lệ với chưa tới.
 
Hoặc có lẽ, chính là vì để rất nhiều năm về sau, hắn và Tần Ninh lại trùng phùng.
 

Trong tối tăm u ám, trời cao đã định sẵn sẽ có ngày này, vì thế cho nên, khi đó trong đầu hắn thần kì không hề xuất hiện ý nghĩ tự sát.
 
Tần Ninh hơi thẹn thùng đẩy Tiền Nguyên Hằng ra, “Đều đã là phu thê già rồi, còn sến súa như vậy, người ta thấy lại cười cho.”
 
Thế nhưng nàng lại thích mấy lời sến súa này, nữ nhân khẩu thị tâm phi nha.
 
Tiền Nguyên Hằng cầm bàn tay nàng trong tay ngắm nghía, da Tần Ninh trắng nõn, ngón tay thon dài thanh mảnh, là một đôi tay rất đẹp, Tiền Đại Tráng khi xưa chỉ biết nhìn mà cười ngốc, sau này đọc sách mới biết được một câu, lộ lai ngọc chỉ khiên khiên nhuyễn, hành xử kim liên bộ bộ kiều(*).
 
(*) Chỉ người con gái với những động tác cử chỉ nhẹ nhàng mỹ lệ đẹp mắt.
 
A Ninh của hắn, chính là người con gái như vậy, xinh đẹp dịu dàng.
 
Chỉ là đôi tay non mềm mảnh khảnh kia, đã trở thành đôi bàn tay thô ráp, phần bụng ngón tay có vết chai thật dày, trên mu bàn tay chằng chịt những vết sẹo, vừa nhìn liền biết nàng đã từng phải trải qua bao nhiêu vất vả.
 
Hắn vuốt ve mấy vết chai trong lòng bàn tay Tần Ninh, kẻ ngốc cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
 
Tần Ninh rút tay về, nhìn hắn: “Chàng cũng không nhìn tay mình xem, đã sớm thô ráp từ tám trăm năm trước rồi, hiện tại còn không bằng trước kia.”
 
Bàn tay Tiền Nguyên Hằng rất lớn, rất dày, khiến Tần Ninh ấn tượng sâu sắc nhất chính là lớp da rắn chắc, kéo cũng không ra, nàng sống bao nhiêu năm, cũng chỉ gặp qua mình Tiền Nguyên Hằng da tay như vỏ cây, hiện tại đã từ bàn tay cổ thụ mười năm thăng cấp thành bàn tay cổ thụ trăm năm.
 
Tần Ninh vẫn nhớ rõ, vào ban đêm, đôi tay này du tẩu trên thân thể mình, đem làn da trắng nõn kiều nộn của nàng ma sát ra nhiều vết đỏ, bàn tay to lớn siết chặt eo nàng, ngày hôm sau sẽ có dấu một đôi bàn tay lưu lại trên vùng eo lưng, nhìn rất dọa người, nhưng cái kẻ này lại hết lần này tới lần khác vui không biết mệt.
 
Tần Ninh không ngoài dự tính bị hồi ức của chính mình làm cho mặt mũi đỏ bừng.
 
Chỉ trách cái người trước mặt này năm xưa quá lưu manh, khiến nàng nhìn cái gì cũng nhớ tới mấy chuyện mặt đỏ tim đập.
 
Nhớ năm xưa chính mình là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, bị nam nhân này lăn qua lộn lại, cuối cùng thành không có gì là nàng không biết.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn trân trân Tần Ninh không biết vì sao đột nhiên mặt mũi đỏ bừng, khó hiểu lật bàn tay mình lại xem, một bàn tay mà thôi, nàng nhớ tới cái gì rồi?
 
Trực tiếp nói cho hắn, Tần Ninh chắc chắn sẽ không làm.

 
Tần Ninh vỗ vỗ mặt, hỏi hắn: “Sao thái y còn chưa tới?”
 
Còn tiếp tục một mình ở một chỗ với Tiền Nguyên Hằng nữa, nàng không biết bản thân sẽ lại nghĩ tới cái gì.
 
Tiền Nguyên Hằng mặt không đổi sắc nói: “Thái y viện đường xa.”
 
Chắc đang ở bên ngoài đợi rồi, mới nãy hắn hình như thấy bóng dáng Viên Hoàn xẹt qua, nhưng Tần Ninh còn đang mải nghiên cứu tay hắn, Viên Hoàn không dám làm phiền.
 
“Viên Hoàn, thái y đã tới chưa, đứng hết bên ngoài làm gì.”
 
 
Viên Hoàn dẫn đầu các thái y tiến vào phòng, trong lòng ấm ức tủi thân, chẳng phải vì hắn muốn tạo cơ hội cho hoàng đế bệ hạ và nương nương bồi dưỡng tình cảm sao, bệ hạ khó khăn lắm mới đưa được nương nương về cung, nhất định còn rất ngại ngùng, hắn không thể làm phiền được.
 
Cũng không biết là người nào hôm đó sau khi xuất cung trở về thì thở ngắn than dài, hiện tại lại làm bộ làm tịch.
 
Viên Hoàn âm thầm ghi hận trong lòng, để sau này tới quấy rối.
 
Các thái y trong thái y viện, đều là những người có y thuật cao siêu trên khặp cả nước được tuyển chọn, Tiền Nguyên Hằng không tin những kẻ lưu lại từ triều trước, cho nên đã đuổi hết đi từ sớm.
 
Thái y viện hiện nay, người đứng đầu là một lão tiên sinh họ Bạch, Bạch lão tiên sinh tiên phong đạo cốt, cao thâm khó dò vuốt vuốt bộ râu, chắp tay nói: “Bệ hạ, thần có thể bắt mạch cho nương nương được không?”
 
Ở trong cung muốn bắt mạch cho nữ nhân, để không mạo phạm quý nhân. chủ yếu đều dùng huyền ti, nhưng mà huyền ti này, lại không bằng trực tiếp dùng tay.
 
Ý của Bạch lão tiên sinh, chính là trực tiếp bắt mạch bằng tay, suy cho cùng đây là tâm can máu thịt của hoàng đế bệ hạ, không thể xảy ra chút sai sót nào.
 
Tiền Nguyên Hằng quay đầu sang nhìn Tần Ninh, thấy Tần Ninh không có cảm giác bị xúc phạm, mới gật đầu đáp ứng: “Có thể, nhưng phải khám chuẩn, nếu không...”
 
Hắn rất muốn phun ra một loạt những lời đe dọa tàn nhẫn, kết quả lại bị Tần Ninh kéo ống tay áo ngăn lại, trong lòng còn có chút tiếc nuối, mặc dù không biết đang tiếc cái gì.

 
Có lẽ là...vì mất đi cơ hội tức giận vì hồng nhan chăng.
 
Bạch lão tiên sinh bỏ hòm thuốc xuống, ngồi xuống trước mặt Tần Ninh, đưa tay ra nói: “Hoàng hậu nương nương, thần mạo phạm rồi.”
 
Tay ông đặt lên cổ tay Tần Ninh, một lúc sau thu tay về, khẽ cười một cái: “Thân thể của nương nương, không có vấn đề gì lớn cả.”
 
Tiền Nguyên Hằng trừng mắt nhìn ông: “A Ninh vừa gặp lạnh đã ho khan, tâm trạng kích động cũng ho khan, thân thể yếu như vậy.”
 
Đây gọi là không có vấn đề sao, ngươi không phải lang băm đấy chứ, quả thực không được, mau đưa người khác tới xem.
 
“Bệ hạ dung bẩm.”
 
Bạch lão tiên sinh bất đắc dĩ nói: “Hoàng hậu nương nương chỉ là thể hư, vài năm trước từng bị thương, không nghỉ ngơi cẩn thận, thân thể mệt mỏi, không phải bệnh gì lớn, chậm rãi điều dưỡng là được, còn về ho khan, là do trước kia nhiễm phong hàn, ước chừng là nhiễm phong hàn xong dai dẳng không khỏi hẳn, dần dần có đỡ, nhưng bệnh căn không dứt. Thần đi khai mấy đơn thuốc, ngày thường chú ý giữ ấm, không được để bị lạnh, chỉ cần thời gian tới không sinh bệnh, qua mấy tháng sẽ có thể khỏi hẳn.”
 
Tiền Nguyên Hằng hoài nghi nhìn ông.
.
Bạch lão tiên sinh chỉ đành nói: “Nếu bệ hạ không tin, phía sau còn có vài vị đồng liêu, có thể mời bọn họ lên khám thử, liền sẽ biết thật giả.”
 
Tiền Nguyên Hằng quả thật cũng có suy nghĩ này, thậm chí còn định mở miệng gọi người phía sau lên rồi.
 
Tần Ninh buồn cười kéo hắn lại: “A Hằng, đừng nháo, làm phiền lão tiên sinh rồi, nhưng ta không uống quen thứ nước thuốc đắng ngắt đó, lão tiên sinh có thể không cần khai thuốc, sử dụng cách khác được không?”
 
“Chuyện này...nếu nương nương không thích uống thuốc đắng, cũng có thể dùng dược thiện điều trị, đối với thân thể sẽ tốt hơn, chỉ là thời gian hơi dài, phải mất tới một năm rưỡi.”
 
Là thuốc ba phần độc, dược thiện liều lượng ít, là phương pháp đã thất truyền mà cổ nhân thường dùng, mặc dù hiệu quả chậm chạp, nhưng là chân chính trị ngọn trị gốc, vì thế mà có người nói rằng, thuốc bổ không bằng thực bổ.
 
Tần Ninh gật đầu nói: “Vất vả cho lão tiên sinh rồi.”
 
Bạch lão tiên sinh cảm thấy rất thoải mái đối với thái độ của nàng, hoàng hậu nương nương có lễ mạo như vậy, so với thục phi bên kia mắt ngước lên trời, quý phi trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều lắm.
 
Nếu các vị nương nương trong cung tính tình đều tốt như hoàng hậu nương nương, mấy người làm thái y bọn họ cũng không cần ngày nào cũng lo lắng không yên, thấp thỏm bồn chồn mà sống qua ngày.
 
Bạch tiên sinh thay đổi suy nghĩ, tỉnh rụi nói: “Hoàng hậu nương nương tri thư đạt lí, ôn hòa từ ái, quả thật chính là người được sinh ra để trở thành mẫu nghi thiên hạ, thần trước có từng nhìn thấy quý phi, liền cảm thấy thiên tư quốc sắc, hiện giờ được gặp hoàng hậu nương nương, mới biết bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
 
Tựu chung lại, hoàng hậu nương nương tốt hơn nhiều so với đồ bỏ đi như quý phi thục phi, bệ hạ ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn, nữ nhân bên ngoài dù có trang điểm đẹp đẽ hơn nữa, cũng đều không tốt bằng.

 
Tiền Nguyên Hằng nhướn mi mắt, lão già này còn giả bộ như thuận miệng nói ra, tiểu tâm tư sắp bay lên tận trời rồi.
 
A Ninh nhà ta tốt, cần ngươi phải nói sao.
 
Bạch lão tiên sinh viết phương thuốc lên giấy, trước tiên đưa các thái y phía sau kiểm tra, đây là để đảm bảo an toàn, thuốc người hoàng gia dùng, không thể chỉ do một người quyết định, ngộ nhỡ thái y kia bị kẻ khác mua chuộc, vậy tính mạng của hoàng thất sẽ không an toàn.
 
Vì thế, luôn phải là ba năm người cùng đắn đo cân nhắc.
 
Bạch lão tiên sinh đem phương thuốc đã qua sự kiểm tra của mọi người đưa cho Tiền Nguyên Hằng xem, cúi đầu nói: “Bệ hạ, sau này thuốc hoàng hậu nương nương uống, cứ giao công công trong cung trực tiếp tới chỗ thần lấy, thuốc từ nơi khác nhất định không được dùng, tất cả dược liệu, ít nhất cũng phải qua ba thái y kiểm tra mới được cho hoàng hậu dùng.”
 
Dựa trên sự cao quý của hoàng hậu, chuyện này cũng là lẽ đương nhiên, nếu không phải Tiền Nguyên Hằng trước giờ thân thể khỏe mạnh không ốm đau, bằng không có lẽ hắn có thể thấy được cảnh tượng càng lao sư động chúng(*).
 
(*)劳师动众/ láo shī dòng zhòng/ : Tập trung nhiều nhân lực để làm một việc gì đó.
 
Tần Ninh kì thực không có thói quen làm phiền tới nhiều người, khi trước nàng bốc thuốc, cũng là tự mình cầm đơn thuốc tới dược phòng, trở về tùy tiện sắc, làm gì có chú ý nhiều như vậy.
 
Nhiều người như thế này, nàng lại cảm thấy không tự do.
 
Đôi mắt đen láy của nàng nhìn Tiền Nguyên Hằng, trong nhãn thần còn mang chút cầu khẩn.
 
Tiền Nguyên Hằng xoa đầu nàng, tiện tay chỉ một thái y trẻ đứng cuối hàng, “Không cần phiền phức như vậy, sau này thuốc hoàng hậu dùng, tất cả sẽ do ngươi phái người đem tới Thừa Càn cung, nếu có vấn đề gì xảy ra. trẫm sẽ tìm ngươi và Bạch thái y hỏi tội.”
 
Vị thái y trẻ nọ cúi đầu: “Thần tuân chỉ.”
 
Tần Ninh thở phào một hơi, nàng thực sự không muốn mỗi lần đều phải rầm rầm rộ rộ như vậy, thái y trong cung tổng cộng nhiều như thế, dù chủ tử chẳng có mấy người, nhưng hàng trăm hàng ngàn cung nữ thái giám cũng cần khám bệnh, nhỡ đâu chuyện của nàng làm mọi người chậm chễ chốc lát, lại chính là mất đi một sinh mạng.
 
Tiền Nguyên Hằng ở trước mặt người ngoài luôn là người nghiêm khắc lạnh lùng, người mà hắn đã chỉ định, sẽ luôn tìm hiểu kĩ lưỡng đối phương là ai.
 
Hắn lạnh giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
 
“Tiểu thần...Tần Mạt.”
 
 
Người đó ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt mà Tần Ninh vô cùng quen thuộc.