Hoàng Hậu Tài Đức - Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 13: Sát thủ




Điệp Mị cứ tưởng trong này có gì hay ho ai ngờ không khí trong này ngột ngạt làm nàng khó thở vô cùng.Minh Phụng bàn xong việc sớm nên cô đã đi từ sớm, còn lại chỉ có Điệp Mị là nữ trong phòng.

Nhìn ba người nam nhân lạnh lùng, ôn nhu nhưng oai phong làm nàng có chút dè dặt,sau khi chuyện của Minh Phụng giải quyết ổn thỏa thì đến truyện hôn sự của Thái tử Đông Khang và Đại công chúa Châu quốc.

Bát Vương Gia trở nên nghiêm nghị khi bàn tới vấn đề này. Phong Liên mở lời trước “Chúng ta hai nước giao hữu là chuyện tốt, giờ chỉ cần định ngày, Bát Vương gia nói có phải không.”

Bát Vương Gia không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.Thế là chuyện hôn sự này kéo dài ba bốn canh giờ mới xong, khi Phong Liên tiễn khách đi hết thì còn lại Điệp Mị và người(Phong Liên) trong phòng,có một sự im lặng trong phút chốc, sau đó Điệp Mị mở lời: “Hình như sắp có đám cưới thì phải.”

Phong Liên nhìn Điệp Mị rồi trả lời “Đúng vậy, khoảng ba tháng nữa.”

“Ba tháng sao.Vậy ai sẽ chủ trì?”

“Tất nhiên ta và nàng rồi.”

“Hả.” Điệp Mị khi biết mình sắp phải gánh thêm việc là nàng mệt cả người rồi.

Phong Liên lại nói tiếp “Trên triều ta đang đau đầu về việc nối dõi tông đường.”

Điệp Mị thản nhiên hỏi “Thì người có con là được rồi, có gì phải nghĩ.”

“Vấn đề là ta chưa từng…” Nói đến đây Phong Liên có chút ngượng nghịu.

Điệp Mị bắt được ý của Phong Liên lập tức mở lời trêu ghẹo “Phong Liên ngươi ngượng sao? Có gì phải ngượng,ngươi là đàn ông mà phải chủ động chứ?”

Phong Liên biết ngay cô sẽ trêu trọc mình nên lập tức phản kháng “Vậy nàng hiểu rõ mấy chuyện chăn gối lắm sao, nàng cũng chỉ là nha đầu 17 tuổi thôi.”

(Với Điệp Mị thì tuy chưa có làm mấy chuyện đó bao giờ nhưng độc thân lâu vả lại công nghệ tiến bộ nên mấy vụ này chụy có vẻ rành.)

Điệp Mị trả lời “Nha đầu 18 tuổi thì thế nào,ta không như huynh là được rồi,chưa chắc huynh hay hơn ta.”

Phong Liên có vẻ mất bình tĩnh nói “Nàng thách ta à,vậy nàng có dám làm mấy chuyện đó không mà nói.”

“Có gì không dám,chỉ là ta chưa đủ tuổi thôi.”

Điệp Mị và Phong Liên giành co nhau, cuối cùng Phong Liên nói “Nếu nàng nghĩ mình hơn ta thì tối nay ta sẽ qua Chiêu Dương cung uống rượu với nàng.”

Trong lúc không suy nghĩ Điệp Mị lập tức đồng ý, rồi mỗi người một ngã, Phong Liên thì lên triều,còn Điệp Mị thì về Chiêu Dương Cung.

Về Chiêu Dương cung thì thấy Minh Phụng ngồi đợi mình, nhanh chóng nàng chạy đến chỗ Minh Phụng, hớn hởi ngồi xuống nói chuyện với Minh Phụng.

Minh Phụng mở lời trước “Hoàng hậu sắp tới ta phải về nước rồi. Có lẽ đây sẽ là lần cuối ta nói chuyện với cô.”

Điệp Mị chưa vui được bao lâu thì sắp có chuyện buồn, giọng điệu của cô tầm lại nói “Vậy sao? Thế thì ta sẽ qua Lang Lâm thăm cô.”

“Không được” Minh Phụng nhất quyết ngăn cản, Điệp Mị thấy vậy nên cô đề nghị “Vậy gửi thư nhé.”

Minh Phụng dù nhiều lần nói không nhưng cuối cùng nàng cũng vì nể mặt Điệp Mị là người cùng cảnh nên đồng ý việc viết thư.

Vì là lần cuối ngồi nói chuyện nên Điệp Mị nói đặc biệt nhiều hơn trước, nói mãi cũng tới tối, Minh Phụng đã mệt nên về phòng nghỉ ngơi.

Người này vừa đi thì người khác tới, nhưng không phải là Phong Liên mà là một tên đeo mặt nạ,mặc một bộ y phục đen,tên này chẳng có ý tốt gì.

Nhanh như cắt hắn xông tới chỗ Điệp Mị, hắn đánh cho mấy thị vệ và cung nữ bất tỉnh,ngay trong thời khắc ấy cô biết rằng dù cô có la lên thì cung chẳng ai giúp đỡ nên cô đành phải tự lực cánh sinh.

Cô không phải loại con gái yếu đuối,ở nơi cô sống rất phức tạp, nên cô phải có võ phòng thân.

Cô và tên đeo mặt nạ đánh nhau nhưng nói gì thì nói cô cũng là phụ nữ đánh mãi thế thì cô cũng không cầm cự được bao lâu.

Điệp Mị đang đánh với tên này thì từ đâu ba bốn tên chui ra tấn công cô. Điệp Mị tự nhiên nhận ra đây là thủ đoạn của người trong cung. Làm gì mà có chuyện Chiêu Dương cung bị đột nhập mà từ nãy giờ chẳng có bóng người đến cứu giá.

Không ngờ mãi đến giờ ả ta mới chịu ra tay giết hại mình, ả ta đang có suy tính gì, bộ ả ta không sợ sẽ đắc tội với một số người đang thân thiết với mình sao?

Sự giằng co làm nàng bắt đầu kiệt sức, nàng nhất định phải tìm cách thoát khỏi tình thế này,nàng bạo gan nói chuyện với đám sát thủ.

“Các ngươi nghĩ có thể giết được ta sao? ta không muốn dài dòng,các ngươi muốn gì”

Đám sát thủ kia trả lời “Muốn mạng của ngươi”.

Điệp Mị không thể kéo dài tình trạng này thêm nàng đề nghị “Ta sẽ trả cho các ngươi gấp đôi”

Đám sát thủ đeo mặt nạ cười vang lên rồi nói “Hoàng hậu như ngươi mà muốn mua chuộc bọn ta, vả lại bọn ta làm ăn trên giang hồ lâu năm đã có tiếng, đâu thể không giết ngươi”

Điệp Mị nghe xong liền bảo “Được rồi, ta biết các ngươi muốn gì rồi. Các ngươi để ta đi ra khỏi Châu quốc,cứ châm lửa thiêu rụi Chiêu Dương cung, ném đại một cái xác vào đống lửa.Các ngươi vừa hoàn thành công việc,vừa nhận được rất nhiều tiền.

Bọn sát thủ kia nghe lời đề nghị đúng là rất hấp dẫn, với lại nàng ta không dễ đối phó, nếu cứ bắt giết nàng ta thì tính mạng của mấy anh em sẽ coi như tiêu, suy tính một lúc bọn sát thủ nói “Vậy làm sao đảm bảo ngươi không quay lại?”

Điệp Mị đã nhận ra bọn sát thủ đã có ý định đồng ý nàng liền trả lời “Các ngươi đừng lo, ta sẽ không quay lại nơi kinh khủng này, chỉ cần các ngươi đồng ý, việc còn lại ta sẽ tự biết sử lí”