Hoàng Hậu Rắc Rối - Sky Kaledin

Chương 3: Thiên tử chẳng là gì




Nguồn: Sky Kaledin

=_=

Tử Yên trố mắt nhìn người trước mặt lạnh lùng rút cây kiếm thật luôn ra, kề cây kiếm nó hổng có mắt vào cổ nàng: "Ngươi là thích khách phương nào? Không được động đến công tử của bọn ta."

Khoé môi nàng giật giật. Người ta nói càng đẹp trai thì càng hung ác, có đúng không nhỉ? Giống như Lê Trọng Hiếu ấy...

(T/g: Tỷ là không được so hai vị soái ca này với thằng xã hội đen ấy nha!

Nàng: Xùy xùy. Về bàn..)

Giống tên xã hội đen không nhỉ? Tử Yên cười gượng: "Anh gì ơi, không cần diễn sâu vậy đâu. Ở đây nào có máy quay hay đám người làm phim."

Người trước mắt nhíu mày, nhưng khuôn mặt lạnh vẫn đứng đó: "Máy quay? Phim?" Hắn ta thực không hiểu cô nương này đầu óc có vấn đề hay là muốn làm bản thân dao động nữa. Nhanh như chớp, nam tử liền cướp người từ tay của Tử Yên về. Phải nói rằng, tuy đang bị thương nhưng người này vẫn còn rất nhanh nhẹn.

Thấy người bị cướp đi, Tử Yên mới nói: "Tôi đang cứu anh ta, anh có thể để cho tôi cứu nốt, nếu không tôi thấy thực áy náy."

Nam tử quay lại nhìn nàng một lát, thấy hơi thở người bên cạnh có chút khởi sắc, đành bỏ xuống, sau đó chĩa mũi kiếm về phía cô nương ăn mặc kì lạ, nói chuyện kì lạ kia.

Tử Yên định hô hấp nhân tạo cho người này thì mũi kiếm lại đã đặt trên cằm nàng: "Ta đang cứu người mà." Do dự một chút thanh kiếm mới rời khỏi nàng. Tử Yên thở dài. Đám diễn viên đẹp trai này cậy có cái kiếm là bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi!

(T/g: Xem ra tỷ tỷ vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của mình. Az, ta cũng muốn nói nhưng nhìn mọi người mà xem.

Mn:*lườm* Câm miệng lại đi.)

Thấy nàng cư nhiên không chút ngại nào "thân mật" chủ tử, nam tử đứng đây có chút đỏ mặt, nhưng không dám quay đi, sợ sau khi mình quay ra chỗ khác cô nương kia sẽ bắt mất chủ tử nhà mình đi thì ôi thôi không cái đầu của tôi, nó đang...

Một lúc sau, phải nói tổng cộng là 30 phút, vị soái ca nằm đất tim mới đập lại, hơi thở ổn định, cuối cùng mở mắt ra luôn. Cư nhiên thấy có người đang "chạm môi" vào mình thì theo phản xạ có điều kiện đẩy người trước mặt ra. Tử Yên bị té một nhát đau điếng, sau đó trừng mắt thì thầm. "TMD! Thật xui xẻo."

Hắn không để ý liền quay sang người đứng bên cạnh, phun ra mấy chữ lạnh ngắt: "Nàng ta."

Nam tử thấy chủ tử hỏi thì chắp tay, cúi đầu đáp: "Nàng ban nãy chính là cứu công tử."

Hắn nhíu mày, phóng đôi mắt màu lam bạc lạnh lẽo về người con gái đang xoa xoa cái mông lúc nãy bị chơi lại đến nỗi hôn Đất mẹ. Cứu? Đó là cách cứu người sao? Hắn cũng không nói nhiều, định đứng lên nhưng vết thương lại rách ra, theo đà ngồi phịch xuống đất.

"Đám người chết tiệt!"

Thấy mình sắp uổng mất nửa giờ, Tử Yên chạy lại: "Từ từ. Anh mới tỉnh. Còn chưa có sát trùng vết thương và băng lại. Có thể nói chuyện rồi đẩy tôi ra, anh thật khỏe... Nhưng số anh may lắm đấy, gặp được người hay chịu trách nhiệm như tôi."

Hai người kia đều cùng phóng ánh mắt nghi hoặc về phía nàng. Tử Yên thấy vậy thì cúi đầu nói: "Lúc đầu tôi không biết, nên đánh anh, làm cho máu chảy nhiều hơn. Sorry!!"

Hai người trước mặt đơ như phỗng. Một cô gái không biết võ công, có đánh thế nào cũng không đau. Lại còn so ri nữa là cái gì? Vả lại, bộ quần áo cô nương này đang mặc...?

"Mà này anh tên gì?" Tử Yên nhìn hắn kiên nhẫn chịu đựng cái vết thương to đùng kia thì khá bội phục.

Hắn nhìn cô nương kia đang dùng ánh mắt mong chờ hướng về phía mình, mặt lạnh tanh trả lời mấy chữ ngắn và gọn: "Lãnh Hiên."

"Uhm..."

Tử Yên liếc thấy quần áo của hắn cũng khá dày, thế là xé toạc một nhát, rồi quay ra băng bó vết thương cho hắn. Hắn nhíu mày: "Cô nương, dưới chân thiên tử mà cô lại xé áo nam nhân thành ra như vậy. Cô nương không cảm thấy hơi mất lễ nghi sao?"

Tử Yên không dừng lại động tác, ngu ngơ trả lời: "Lễ nghi là cái quần gì? Tôi thấy quần áo của anh mấy lớp liền, mất đi một miếng thì có sao. Mà thiên tử nào? Hạ Tử Yên tôi chẳng để vào mắt."

Ánh mắt người hộ vệ kia tối sầm, đầu hiện lên ba đường hắc tuyến chạy dài. Hoàng đế không để vào mắt, tiểu cô nương này bộ ăn nhầm gì sao?

Hắn không cười, cũng không tức, giọng điệu bình thản nói: "Cô nương nghĩ lại xem, xem mình có nói sai không? Nếu thiên tử không để vào mắt, vậy cô để cái gì vào mắt?" Hắn thực sự không hiểu. Tại sao lại có người coi thường hoàng đế chứ.

"Cái bụng..." Nói xong chỉ vào cái bụng của mình. Vừa nói xong bụng đã biểu tình. "Thôi tôi nói một lần nhé, hai vị mê phim cổ trang. Mấy lão Hoàng đế cáo già là cái thá gì, giờ chắc đã biến thành mấy bộ tro cốt rồi. Mà nếu ông ta dám bật nắp quan tài ra tìm tôi, tôi nhất định phải đánh cho ông ta sưng vù cái mắt, chặt ông ta ra làm tám khúc, cho mọi người biết Hạ Tử Yên là không dễ chơi đâu à nha... À mà này, anh Lãnh gì gì Hiên, trung tâm thành phố đi đường nào vậy?" Vừa nói vừa lộ ra vẻ tức giận, sau đó câu cuối thì lại ôn hòa.

Hắn đơ mặt nói: "Thành phố thì không biết, nhưng trung tâm ngươi muốn thì đi hướng kia." Nói xong chỉ về phía Tây Nam. Tử Yên không nói nhiều, chào một câu sau đó nhảy chân sáo chạy đi.

Hạ Tử Yên...

Cư nhiên lại dám khinh thường Hoàng đế. Gan thật lớn...

Còn cái gì mà cáo già?! Đánh cho sưng vù cái mắt? Chặt ra làm tám khúc? Không dễ chơi?

Được... Muốn chơi thì chơi!!!

"Cô nương kia." Hắn nhẹ giọng phân phó.

                - End chap 3 -