Hoàng Hậu Rắc Rối - Sky Kaledin

Chương 17: Dạy dỗ. Mơ đẹp




"Nương nương, người mau dùng cơm đi! " Tiểu Thanh đem đùi gà đến trước mặt nàng, nàng lại thở dài, xoay người ra chỗ khác.

"Nương nương... "

"Tiểu Thanh, nếu như ta phạm phải một chuyện khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc thì em có nguyện ý ở bên cạnh ta không?! "

Tiểu Thanh đang buồn, thấy nàng mãi mới chú ý tới mình thì vui vẻ vô cùng, tuy không hiểu lý do Tử Yên nói vậy nhưng cũng kiên định gật đầu.

"Cảm ơn em! "

Nàng cười, một nụ cười chân thành nhất.

Tiểu Thanh như sực nhớ ra, vừa đem bát cháo nóng tới vừa hỏi:"Nương nương, người định xử trí Lệ Xuân kia thế nào?! "

Tử Yên sực nhớ ra, sau đó hướng nơi nào đó nở nụ cười âm hiểm. Nàng đem đồ ăn qua loa cho xong chuyện, rồi cùng Tiểu Thanh đi tới phòng chứa củi.

Cánh cửa két một tiếng được mở ra. Nàng nhìn Lệ Xuân bị trói ở một góc, đầu tóc rối bời, nơi khoé mắt còn đọng lại nước mắt, trông đủ đáng thương, nhưng, trên nàng lại không một chút thương cảm.

"Tiểu Thanh, khép cửa!!!"

Nàng cười quỷ dị, đem thứ bản thân chuẩn bị để ""hảo hảo bồi"" nàng tới, chỉ biết là sau đó tầm hai giây thì chó, mèo, chim, quạ... gì đó đều bị doạ chạy mất. Mà người khắp cung cũng chỉ nghe thấy tiếng hét phát ra từ Thanh Liên điện.

"A... a... a... Má ơi... "

Hét dài cổ lên rồi ngất xỉu.

Nàng nhìn mấy động vật nhỏ (gián, chuột, cóc...) trong hộp, thấy Lệ Xuân hét đến độ rách cả cổ thì bịt tai lại, không hiểu tại sao mấy động vật nhỏ này lại bị con người cách ly vậy.

(Sky: Thật không hiểu không?!)

Tử Yên thấy Lệ Xuân xỉu thì gọi Tiểu Thanh đem xô nước vào, liền tạt cho Lệ Xuân một gáo khiến nàng ta trong cơn mê tỉnh lại. Lệ Xuân nhìn nàng cảnh giác, nàng hơi cười, đem con gián vào trong bếp nướng lên, nhìn vẻ thưởng thức:"Lệ Xuân, ngươi từng ăn qua toàn bộ đặc sản chưa?! "

Lệ Xuân không hiểu, có chút kiêu ngạo nói:"Tuy không hết nhưng Quý phi nương nương rất tốt, Lệ Xuân khẳng định tuy chưa ăn hết nhưng đã từng nhìn qua...! "

Nàng đem con gián nướng tới gần Lệ Xuân, cười càng rạng rỡ:"Vậy ngươi thử món "Giun xào, đỉa luộc, cóc nấu đông/ Chuồn chuồn áp chảo, bọ hung hầm" chưa?! "

Lệ Xuân nhìn nàng, mặt mày trắng bệch.

"Hoàng hậu nương nương, Lệ Xuân sai rồi... Xin nương nương mở lòng từ bi, tha cho Lệ Xuân một mạng! " Lệ Xuân khóc lóc, hướng nàng dập đầu, thảm thương vô cùng.

Nàng không những không thương còn cố tình đá xoáy:"Vậy bây giờ bổn cung không từ bi sao?! "

"Không.. không... Nương nương.... từ bi... " Lệ Xuân sợ hãi lắc đầu.

Nàng cười, đem chiêu mới ra dùng thử. "Vậy thì bổn cung sẽ hảo hảo sử dụng lòng từ bi của mình. "

Một canh giờ sau

"Haha... Hahaha... ha... Nương... ha... nương... haha... tha mạng.... hahaha.... mạng.... ha... ahaha... "

Trong phòng truyền đến tiếng cười khàn giọng, và lời cầu xin tha mạng của Lệ Xuân.

Nàng ở bên ngoài, ngáp dài một tiếng, mệt mỏi nói:"Nàng ta cười như vậy bao lâu rồi?! "

Tiểu Thanh khép cửa, cười, đem trà châm cho nàng:"Đã hơn một canh giờ." Nương nương cũng thật, cứ thích chơi trội...

Đầu tiên là lấy động vật ra doạ...

Tiếp đến chơi trò uy hiếp...

Cuối cùng là lấy lông chim cù léc nàng ta...

Nàng gật đầu. "Gào thế chắc đủ rách họng rồi. Đem nàng ta đi đi. Nhớ, nếu nàng ta còn không biết điều thì sẽ còn nhiều màn hay hơn thế này! "

Nàng về phòng đánh một giấc. Hôm qua là sứ giả Tây Lương quốc, nghe nói ngày mai sẽ phải thiết yến sứ giả nước ngoài. Lâu lắm không dùng tiếng nước ngoài, ngày mai nàng phải chơi trội tí...

Tiện thể quậy chút...

Nghĩ rồi liền lăn đùng đi tìm Chu công đánh cờ.

Nhất cố khuynh nhân thành...

Tái cố khuynh nhân quốc...

Tử Yên trong mơ thấy mình trở thành một nữ nhân xinh đẹp chẳng khác gì Thúy Kiều, quyến rũ như Dương Quý phi, hiền thục như Đổng Ngạc Hoàng Quý phi, anh dũng như Đường Thái Tông....

(Sky: Nhầm người à chị?!)

Nàng khẽ xoay người, cả thành đều sụp đổ...

Nàng quay đầu lần nữa, cả nước đều diệt vong...

Haha...

Tử Yên cười lớn, Tiểu Thanh đứng bên cạnh không thể nào mở miệng. Nàng ôm chăn, lăn qua lăn lại:"Hãy tới chào mỹ nhân a~"

Bỗng nhiên một Viên đá đập vào đầu nàng. Nàng lơ mơ tỉnh giấc, phát hiện khuôn mặt không thể nào trắng hơn của Thiên Hàn. Còn cục đá ban nãy chính là cái gối đầu thân yêu.

"Lạc Tử Yên, ngươi khùng quá thể rồi đấy... "

Ban nãy không biết nàng ta mơ thấy gì, chỉ thấy ôm lấy tay hắn, ra vẻ còn định cắn một miếng. Thật tức chết hắn rồi!

Vốn định lại xem nàng có giận không, nhưng giờ hắn không thèm...

Hắn mới không thèm...

"Lạc Tử Yên, tên chó nào đã sinh ra nàng thế hả?! "

Hắn quát lên. Đây chính là câu nói thô tục nhất trong đời hắn...

"Mẹ... "

"Hả?! "