Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 98: Bí dược tái xuất hiện 2




Edit: PT a.k.a Ring.

“Vì nương tử, mấy chuyện linh tinh này có là gì.” Điền Triết Hiên vừa nghe, lập tức từ trên người xuất ra mấy lượng bạc, hết thảy cho tiểu cô nương. Hôm nay tâm tình Điền Triết Hiên cực kì tốt, Hủ Liên đã bắt đầu tiếp nhận hắn dần dần rồi.

“Tỷ tỷ, cây trâm này không đáng nhiều tiền như vậy.” Tiểu cô nương nhìn bạc vụn đầy trong tay, có chút kinh ngạc nhìn Hủ Liên.

“Ngươi cứ giữ đi.” Nói xong liền chuẩn bị đi, Điền Triết Hiên cũng theo sau cô.

“Tỷ tỷ, tỷ còn chưa lấy trâm.” Tiểu cô nương đuổi theo, cầm trong tay trâm cài tóc.

“Không cần, ngươi giữ đi.” Hủ Liên vốn cũng không muốn trâm cài, chỉ là nghĩ cô bé tuổi còn nhỏ lại phải đi bán này nọ rất cực khổ, cho nên mới để Điền Triết Hiên cho tiền cô bé.

“Không được, nếu như tỷ tỷ không lấy thì ta đem tiền trả lại cho tỷ.” Tiểu cô nương quật cường đem cây trâm nhét vào trong tay Hủ Liên, cô cũng không chịu lấy, hai người đưa đẩy một hồi, cây trâm lại quẹt vào tay cô.

Trâm đâm có chút sâu, máu đỏ tươi chảy ra từ lòng bàn tay, tiểu cô nương hoảng sợ đã lui về phía sau mấy bước. Điền Triết Hiên thấy vậy, lập tức tiến lên xé một góc áo băng bó đơn giản cho Hủ Liên.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Bộ dạng cùng biểu tình âm lãnh của Điền Triết Hiên trong cơn giận dữ làm cô bé hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.

“Không sao, ngươi trở về đi.”Hủ Liên nhặt trâm cài đã rơi xuống đất lên, để vào trong tay cô bé. Cô bé nhìn cô thật sâu một cái, sau đó quay đầu rời đi.

“Nương tử nàng chảy nhiều máu như vậy, tim của vi phu đều đau.” Điền Triết Hiên nhìn tay Hủ Liên, cau mày.

“Điền Triết Hiên, ta trước giờ không biết ngươi ngoại trừ công phu bám người hạng nhất, công phu hoa ngôn xảo ngữ cũng là số một a.” Hủ Liên nhìn Điền Triết Hiên đang cúi đầu kiểm tra thương thế, trêu chọc nói.

“Rốt cục lại nghe được nàng gọi tên ta rồi, nương tử.” Trong đôi mắt thâm thúy của Điền Triết Hiên chỉ có hình ảnh phản chiếu của Hủ Liên, tuy chỉ là một bước tiến triển nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói đúng là có ý nghĩa phi phàm.

Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy, mà trong góc xa xa, tiểu cô nương kia đem trâm cài tóc đặt vào trong tay một nữ nhân.

“Chuyện làm xong rồi, số tiền này đều thuộc về ngươi, ngươi có thể đi.” Nữ nhân đem túi tiền đặt vào tay cô bé, cô bé gật đầu rời đi.“Hủ Liên, ta xem ngươi còn được sủng ái như thế nào.”