Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 97: Bí dược tái xuất hiện 1




Edit: PT a.k.a Ring.

Bởi vì bị đả kích như vậy, thân thể mập mạp của Lan đại nhân nằm trên giường ốm nặng một trận, mà Hủ Liên cùng Điền Triết Hiên đã lên kế hoạch làm sao diệt trừ tòan bộ thế lực của hắn.

“Gần đây Lan Quý phi có phải im lặng dị thường không?” Hủ Liên liếc mắt nhìn Điền Triết Hiên bên cạnh, không có Lan Quý phi dây dưa, Điền Triết Hiên càng làm quá cái gọi là ‘bảo hộ bên người’.

“Lan mập mạp cũng đã nằm trên giường không dậy nổi rồi, nàng ta tất nhiên là đi chiếu cố. Thế nào, không lẽ nàng chê ta phiền sao?” Điền Triết Hiên u oán nhìn Hủ Liên.

“Hoàng thượng tinh mắt.” Nhàn nhạt nói bốn chữ, tiếp tục lật xem mật hàm. Xem ra những người Điền Triết Hiên bồi dưỡng đã làm tan rã thế lực Lan đại nhân từ bên trong, bất quá cũng đúng, hiện tại không xuống tay thì đợi tới lúc nào.

“Hủ Liên, nàng không nên cả ngày ở trong phòng, xung quanh có rất nhiều chỗ thú vị. Chúng ta xuống núi xem đi.” Điền Triết Hiên rút lấy mật hàm trong tay Hủ Liên, khiến lực chú ý của cô tập trung lên người mình.

“Được rồi.” Hủ Liên đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài.“Trở về trước bữa tối.” Lúc này đến phiên Điền Triết Hiên ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ Hủ Liên lại có thể dễ thuyết phục như vậy, bất quá nghĩ lại, này nói rõ sống chết bám dính của hắn đã có kết quả.

Hai người thay trang phục của bách tính bình thường, mấy thị vệ võ công cao cũng hóa trang thành bộ dạng thường dân trà trộn vào đoàn người. Bất quá dung mạo xuất chúng của Điền Triết Hiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.

“Hủ Liên, nàng phải gần ta một chút nữa mới giống một đôi phu thê a.” Điền Triết Hiên ôm lấy Hủ Liên tùy tiện nói, Hủ Liên là nhìn hắn không lên tiếng.

Dưới chân sơn trang mùa hè có một thành trấn nhỏ, chỗ này cách kinh thành cũng không xa nên nhìn rất náo nhiệt. Lần đầu tiên đi trong phố xá sầm uất tràn ngập phong cách cổ đại, Hủ Liên lộ ra tươi cười hiếm thấy. Trước đây cô cũng không có sở thích đi dạo phố, nhưng hôm nay thấy những trang sức cùng đồ vật này nọ to nhỏ phong phú lại cảm thấy thú vị.

“Trâm cài tóc, bán trâm cài tóc đây, tỷ tỷ người mua trâm cài tóc đi?” Một tiểu cô nương quần áo rách nát đứng bên đường, kỳ vọng nhìn Hủ Liên.

“Bao nhiêu tiền?” Hủ Liên ngừng lại nhìn trâm cài cổ xưa trong tay cô bé, vật liệu không tệ, nhưng đáng tiếc thợ làm không được khéo.

“Hai lượng bạc.” Tiểu cô nương sợ hãi nói. Hủ Liên nhìn nhìn, sau đó đem cây trâm thả lại vào tay cô bé.

“Ta muốn, ngươi trả tiền.” Hủ Liên liếc mắt nhìn Điền Triết Hiên.