CHƯƠNG 323: DỤC GIA CHI TỘI
Editor: Luna Huang
Ngày kế lâm triều, văn võ bá quan liệt tả hữu. Hoàng đế nêu một việc đầu tiên đó là hỏi vấn đề của Tông nhân phủ: “Tiết đại nhân, hôm qua chuyện của Ngự vương phủ, ngươi tra được gì.”
Ngự Cảnh đứng im lặng không lên tiếng, trên mặt không đau khổ không vui như là việc này không quan hệ đến hắn vậy. Hôm qua mới xảy ra chuyện, chân trước hắn vừa tới còn chưa kịp hỏi, chân sau trong cung cùng Tông nhân phủ thật giống như có lỗ tai nghe được mà chạy đến, chuyện điều tra bị Tông nhân phủ toàn quyền ôm đồm, đã là chọc cơn tức của hắn và hoàng đế.
(Luna: Thái y ở, đương nhiên trong cung biết rồi. Mà Tông nhân phủ là người của hoàng đế, biết cũng là chuyện thường)
“Tiêu trắc phi là bị người độc hại, hung thủ hết sức giảo hoạt, bất quá chúng ta vẫn tìm được một ít vật chứng.” Tiết đại nhân nói, ý bảo thái giám trình vật chứng lên, “Hoàng thượng, cái này bị Tiêu trắc phi cố sức nắm vật trong tay, vì khi chết co quắp kinh luyên, nên nắm đặc biệt chặt.”
Ngự Cảnh rốt cục động, hắn dùng mắt liếc Tiết đại nhân một mắt, thị vệ của Tông nhân phủ vây viện tử của Tiêu trắc phi, hắn đến bây giờ còn chưa thấy thi thể. Không phải là không thực lực xông vào, chỉ là cứ như vậy bị cài mũ tạo phản quá không đáng.
“Đây là cái gì.” Hoàng đế nhìn thoáng qua khay trước mặt, là một cây mộc phiến có góc, lớn chừng bàn tay, dày bằng ngón tay, đường cong mịn sát biên.
Tiết đại nhân cúi đầu nói: “Thần không biết, đại khái là một bộ phận của vật nào đó.”
Hoàng đế cầm lên, một vị lão đầu râu dài râu dài tiến lên phía trước nói: “Cựu thần cảm thấy, loại vật kỳ quái này bình thường cũng…”
Hắn nói ngừng lại, hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, “Nói thẳng là được.”
“Vâng, đồ Minh Nguyệt công chúa làm mọi người đều biết, có thể nói là gỗ đá bước đi, thanh đồng mở miệng. Đây… Có lẽ là đồ của nàng. Dù sao, cũng khó tìm một người thủ nghê tinh ranh như Minh Nguyệt công chúa.”
Trên điện yên tĩnh, sau đó các vị mặt mặt tư dò xét.
Quả nhiên vẫn là một bộ này, thực sự là vụng về, hai mắt Ngự Cảnh lạnh lùng nhìn thẳng hoàng đế, không nói được một lời. Hoàng đế đón nhận ánh mắt quá mức trắng kia, giữa hai lông mày hiện một tia bất mãn cùng tức giận.
Lúc này Hàn Y không thích hợp nở nụ cười, “Nếu nói là của nàng, nên là cái gì chưa từng lưu lại biến thành án chưa giải quyết mới phảim Minh Nguyệt công chúa đại tàim Triệu đại nhân cũng nói Minh Nguyệt công chúa có thủ nghệ không người sánh được, nàng thế nào lưu lại đầu mối a. Trái lại Triệu đại nhân so với Minh Nguyệt công chúa lợi hại hơn, một mắt là có thể nhìn ra được chủ nhân làm ra nó? Vậy không bằng Triệu đại nhân nhìn đồ chơi này nói chó chúng ta biết một chút nó làm từ cái gì.”
“Ngươi ——” Tại hạ đây cũng là suy đoán mà thôi.” Triệu đại nhân rất phiền nhìn hắn chằm chằm, sớm biết rằng mấy người bọn hắn quan hệ tốt, đầu óc tốt như vậy cũng không linh quang? Hiện tại đỗi hắn đó là không qua được với hoàng thượng a!
Tân Ngư khoa trương ai thán một tiếng, “Hàn thế tử nói có đạo lý, ta hoàng muội ta tay nghề cao siêu, có thể để cho gỗ bay lên, nếu để cho ta giết ai a, vậy ta sẽ để chim bay nha, bay đến trong phòng độc.”
Trầm tướng quân nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Minh Nguyệt công chúa đoạn thời gian trước về Minh Khải rồi, thế nào là có thể độc ở chỗ này. Thần trái lại cảm thấy, thứ này chắc là cố ý lưu lại quấy rối, huống chi Minh Nguyệt công chúa cũng không lý do lạm sát kẻ vô tội.”
Vọng Thư Uyển.com
Tân Ngư mặt lộ vẻ không vui, hắn đầu tiên không muốn Ngự Cảnh cùng Vu Xá Nguyệt cùng một chỗ, thứ hai không thích Trầm gia cùng Vu Xá Nguyệt thân cận.
“Trầm tướng quân lớn tuổi trí nhớ không tốt a, đoạn trước Vô Mộng công chúa đã xảy ra chuyện, còn là người bên cạnh Minh Nguyệt công chúa bị chỉ ra và xác nhận. Bất quá cũng kỳ quái, chuyện này đến cuối cùng dĩ nhiên không giải quyết được gì ~” Tân Ngư nói bỗng nhiên chuyển hướng Ngự Cảnh nói, “Xem ra chắc là Ngự Cảnh làm việc lợi hại, một là vương phi tương lai, một là thanh mai trúc mã tri kỷ, mâu thuẫn còn xử lý thoả đáng a. Ta còn nghe nói a… Vô Mộng công chúa cùng Ngự Cảnh quan hệ rất gần, mà Tiêu trắc phi liền cùng Ngự Cảnh như lý bạc băng, thật là có thú vị, cùng là thân nhân bên người Ngự Cảnh, quan hệ gần nhất cùng xa nhất đều xảy ra chuyện.”
“Như vậy xem ra Minh Nguyệt công chúa cũng là có lý do…” Triệu đại nhân hợp thời tự lẩm bẩm, dẫn trọng tâm câu chuyện.
“Báo thù cho mình cùng báo thù cho tiểu vương gia? Đây cũng quá…”
“Cái này chưa chắc đi?”
Ngự Cảnh cho tới nay đều lạnh lùng trên mặt hiện lên một tia cười nhạt, hắn vẫn hắn vẫn không để ý bất luận kẻ nào. Tân Ngư đột nhiên cảm giác được, cảm giác kia chính là đang cười nhạo hắn…
“Đủ rồi, chút chuyện như vậy nháo cái gì.” Hoàng đế vừa ra khỏi miệng, phía dưới đều ngậm miệng lại. Hắn đem mộc ngật đáp ném về khay phát sinh nhất thanh muộn hưởng, “Nàng khi nào về!”
“Rất nhanh.” Ngự Cảnh cuối cùng mở miệng, thanh âm hắn lãnh đạm bình tĩnh.
Sau đó hoàng đế vỗ bản chuyện này, “Tiết đại nhân, chuyện này liền giao cho ngươi, Ngự vương phủ trên dưới ngươi phải cẩn thận kiểm tra, chờ Minh Nguyệt về lại hỏi kỹ nàng đi.”
“Vâng.”
Mãi cho đến Ngự Cảnh ngồi trên mã xa ly khai cửa cung, hắn mới nói câu nói thứ hai trong hôm nay: “Đến tư trạch.”
“Chủ tử?” A Mạc đang muốn quay đầu ngựa liền ngừng tay, kinh ngạc quay đầu lại nhìn chằm chằm màn xe màu đậm, “Lúc này không trở về Ngự vương phủ?”
Trong phủ ra đại sự như vậy, chủ tử giống như không dự định xía vào?
“Ân.” Ngự Cảnh nhắm mắt lại tựa ở trên cái đệm, nếu hoàng đế không muốn để cho hắn quản, vậy hắn liền mặc kệ, chỉ mong cuối cùng ai cũng đừng hối hận!
——
Bên ngoài đều biết, Ngự vương phủ có chừng mấy chủ tử hiện tại chuyện lớn như vậy, tiểu vương gia trên triều đường một tiếng không nói, thật không có tác phong bén nhọn ngày xưa.
Hơn nữa nghe nói việc này có thể còn là có quan hệ đến Vu tam cô nương, nói không chính xác chính là nàng… Có lẽ nàng liên hiệp tiểu vương gia làm. Bằng không thế nào Ngự vương phủ cũng không để tiểu vương gia vào.
Bất quá Ngự Cảnh đó không phải là bị đuổi ra ngoài cửa, mà căn bản cũng không dự định trở lại…
Ban đêm.
Châu nhi vừa rời khỏi gian phòng, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vu Âm Nhi. Nha đầu kia thận trọng trốn ở phía sau cây nhìn xung quanh, trên thực tế sớm đã bị người thấy hết. Châu nhi bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị tiến lên khuyên người ly khai.
Nàng vừa đi tới, Vu Âm Nhi trước hết nhảy dựng lên kêu lên: “Cái kia, cái kia… Châu nhi tỷ tỷ, ta, ta muốn đi xem…”
“Ta biết ngũ tiểu thư lo lắng, thế nhưng mấy ngày nay chủ tử đều bận rộn, cũng không có tiện.”
Ánh mắt tinh lượng của Vu Âm Nhi lờ mờ xuống, “Chuyện của Ngự vương phủ ta nghe nói, đều nói là tam tỷ tỷ… Thế nhưng tam tỷ tỷ sớm về Minh Khải nhận thân rồi, những người đó làm sao có thể nói linh tinh.”
Châu nhi thả thấp giọng nói, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của nàng an ủi nàng, “Ai, ngũ tiểu thư cứ an tâm đi, lo lắng có ích lợi gì, chủ tử cùng tam tiểu thư đều là nhân vật lợi hại, sẽ không cho người khi dễ như vậy, hai ngày này mưa nhiều, ngươi cẩn thận thương còn chưa lành.”
Vọng Thư Uyển.com
“Cũng phải….nhưng trong lòng chính là không bỏ xuống được, tam tỷ tỷ ta là người tốt như vậy…” Vu Âm Nhi thở dài, lấy tay kéo sọt, đắp vải lên.
Châu nhi cũng chú ý tới cử động của nàng, hồ nghi hỏi: “Người đây là?”
“Nga! Đây là định cho tiểu vương gia.” Vu Âm Nhi ngượng ngùng cười hắc hắc, “Đến đây tay không lâu như vậy cũng ngại, dù sao cũng là quấy rầy, nghĩ tới nghĩ lui cũng liền tặng như vậy mới được. Tiểu vương gia luôn luôn làm việc ban đêm, canh này vừa vặn cũng có thể đề cao tinh thần.|
“Nga.” Châu nhi thấy đầu ngón tay nàng hai nơi sưng đỏ, chắc là bị phỏng, trong lòng còn có chút không đành lòng. Vậy bên trong tướng phủ đến cùng vẫn là hảo hài tử.
Vu Âm Nhi không cam lòng liếc nhìn thư phòng, tiếp tục nói: “Châu nhi tỷ tỷ, ta có thể hay không…hỏi thêm hai câu hay không…”
Châu nhi nặng nề thở dài, “Ngũ tiểu thư thử một chút đi, bất quá hai ngày này chủ tử âm tình bất định, chúng ta cũng đều sờ không trúng, ngươi cũng chớ truy vấn liên tục chọc chủ tử tâm phiền.”
“Được, cảm tạ Châu nhi tỷ tỷ!” Vu Âm Nhi vui vẻ kéo rổ chạy tới.
Hài tử vui sướng như vậy thật lâu chưa từng thấy, khóe miệng của Châu nhi nhịn không được hiện ra mỉm cười.
“Châu nhi.”
“Ân.” Châu nhi nghe tiếng nhìn sang, A Ngôn chính qua đây, mưa phùn ướt một mảnh trên đầu vai hắn. Nàng chạy tới nghênh A Ngôn.
A Ngôn vuốt ve thái dương của Châu nhi, nhìn bóng lưng của Vu Âm Nhi nói: “Tam tiểu thư không ở, ngươi thả cô nương khác vào không tốt lắm đâu.”
“ây chính là muội muội của tam tiểu thư.” Châu nhi oán trách một câu, “Hà tất để cho nàng lo lắng đề phòng.”
A Ngôn gật đầu, trong lòng có chút dị dạng, nhưng không lại tiếp tục đề cập việc này.
——
Cửa thư phòng không có đóng, Vu Âm Nhi đi tới cửa cũng cảm giác gió lùa đầu nàng băng lãnh thanh tỉnh không gì sánh được. Nàng run run một chút, đưa đầu dò xét vào trong, sau đó thận trọng nhích vào.
Ngự Cảnh đang cúi đầu viết không có để ý tới, Vu Âm Nhi suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn chắc là biết mình đãvào, liền dịu dàng thi lễ, “Âm nhi bái kiến tiểu vương gia.”
“Có chuyện gì.” Hắn cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Vu Âm Nhi đứng thẳng người, câu nệ đặt chén canh trong rổ đến trước bàn, “Âm nhi chính là muốn, muốn hỏi một chút tam tỷ tỷ nàng… Nàng…”
Ngự Cảnh dùng bút chấm mực, đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Nàng sẽ không có chuyện gì, ngươi trở về đi, ban đêm hàn khí lớn, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn.”
Trên mặt Vu Âm Nhi hơi đỏ lên, quật cường tiếp tục nói: “Thế nhưng Âm nhi quá lo lắng, bên ngoài truyền lời dọa người như vậy! Hơn nữa tiểu vương gia giữa ban ngày không ở, ta cũng không biết có thể hỏi ai.”
“…”
“Đúng rồi, người còn có thể mau chóng khởi hành đến Minh Khải đón tỷ tỷ không?”
Bút của Ngự Cảnh đặt trên nghiên mực, qua một lát mới ôn nhu nói: “Còn không rõ ràng lắm, ta sẽ nhanh.”
Vu Âm Nhi hô khẩu khí, hình như rốt cuộc đến cái gì bảo chứng, “Đây là một điểm tâm ý của Âm nhi, tạ ơn tiểu vương gia đã thu lưu nhiều ngày, Âm nhi cáo lui.” Nàng nói, bỗng nhiên lại kích động có chút quẫn bách, khẩn trương quay đầu chạy ra ngoài.
Nhận nàng trở về sao? Ngự Cảnh nghĩm cúi đầu nhìn mấy lá thư trên bàn một chút.
“A Mạc.”
“Chủ tử?” Một cái bóng từ trước cửa sổ hiện lên, sau khi A Ly rời đi A Mạc là thế thân vị trí của A Ly.
“Đi điều tra Vô Mộng một chút.” Giữa hai lông mày Ngự Cảnh có chút giãy giụa, “Ta muốn biết rằng nàng ở trong cung Long Phục làm cái gì, còn có.” Hắn đem giấy trên bàn đưa tới.
A Mạc nhận lấy xem sắc mặt thay đổi, “Chủ tử… Làm như vậy có thể quá mạo hiểm hay không.”
“Cứ làm như vậy đi.”