CHƯƠNG 248: BOSS BỰ NHẤT
Editor: Luna Huang
Hai người nắm tay đi đến phân nửa, chỉ thấy lão thái phi chính bồi một trung niên nam tử ngũ quan tuấn lãng kiên nghị đi về phía bên này.
“Cảnh lang!” Lão thái phi vừa thấy được Ngự Cảnh cư nhiên bước đi thật tốt, lập tức kinh hô thành tiếng.
Hoàng đế mặc hoa phục thường phục, thấy bọn họ một đôi mắt như trước không gì sánh được bình hòa nói: “Ngươi đây là không sao?”
Ngự Cảnh không có buông tay của Vu Xá Nguyệt ra, hắn lôi kéo nàng tiến lên hành lễ, “Thần đã tốt, để tổ mẫu cùng hoàng thượng lo lắng. Trước Châu nhi vẫn không cho xuống giường đi lại, vừa nghe nói hoàng thượng giá lâm, nàng cuối cùng là tùng miệng để ta đi ra.”
Thần sắc lão thái phi có chút cổ quái, đại khái là không nghĩ ra ngày hôm qua đi xem người còn ốm yếu, thế nào qua một đêm đã có thể đứng lên. Tuy rằng sắc mặt Ngự Cảnh tái nhợt tiều tụy, vẫn là hết sức vẫn là hết sức uể oải không phấn chấn, thế nhưng so với lúc đầu tốt rất nhiều. Bất quá lão thái thái dù cho hoài nghi hơn nữa, cũng sẽ không làm trò trước mặt hoàng thượng kéo người nhà xuống đài.
Vu Xá Nguyệt cúi đầu đứng ở phía sau Ngự Cảnh nửa bước, tận lực không để cho mình bị người quan tâm.
Hoàng đế vui mừng vỗ nhẹ nhẹ đầu vai của Ngự Cảnh nói, “Trẫm trước nghe nói ngươi thương tích quá nặng còn lo lắng rất nhiều, may là, cũng không nghiêm trọng như trẫm nghĩ. Bất quá trẫm vẫn mang ngự y đến. Nếu cũng đã đến vậy vẫn là xem một chút đi, như vậy trong lòng trẫm cũng tốt một chút.”
Ngự Cảnh thuận theo gật đầu, “Vâng, đa tạ hoàng thượng ưu ái.”
Mấy người thay đổi tuyến đường đến phòng khách của Trà Hoa viên, hoàng đế cùng lão thái phi một trái một phải ngồi ở vị trí đầu. Ngự Cảnh theo mấy lão đầu tử vào nội đường, hoàng đế trực tiếp quay đầu kêu lên: “Vu Xá Nguyệt.”
“Vâng, hoàng thượng…” Vu Xá Nguyệt căn bản cũng không dám ngồi, từ hai bên trái phải dời đến khách sãnh.
Lão thái phi nhìn nàng vẻ mặt lạnh lùng, cũng nhìn không ra rốt cuộc là có cao hứng hay không.
Nhưng hoàng đế vẫn luôn là đầy mặt tiếu ý ôn hòa, thập phần buông lỏng hỏi: “Sáng nay hoàng hậu còn để trẫm nhìn thương thế của ngươi như thế nào, chuyện ngày ấy, hoàng hậu cũng rất nhớ thương.”
Vọng Thư Uyển
“Thần nữ không có việc gì, mấy chuyện đó sớm đã khỏi rồi. Ngày đó chuyện xảy ra đột nhiên không có thể tiến cung vấn an nương nương… Thần nữ nhất định mau chóng tiến cung bồi tội với nương nương.” Vu Xá Nguyệt nói nhanh rồi cúi đầu.
“Quên đi, nàng cũng không phải có chuyện gấp gáp gì. Hơn nữa hai người các ngươi đều xảy ra ngoài ý muốn, vẫn là thân thể quan trọng hơn. Bất quá, việc này của hai người các ngươi…” Hoàng đế nói, còn nhìn về phía lão thái phi, làm như đang xác nhận cái gì.
Lão thái phi kéo kéo khóe miệng, có hàm ý cười nói: “Đã nhiều ngày Vu tam tiểu thư hao tổn mang lý mang ngoại ở Ngự vương phủ ta, một ngày cũng chưa từng về tướng phủ. Lão thân còn nghĩ chờ Vu tướng đến đòi người nên giải thích thế nào a ~”
Vu Xá Nguyệt nghe được bất mãn cùng trào phúng bên trong, nàng cô nương chưa gả thoải mái vào nhà nam nhân ở gần mười ngày, bên ngoài không chừng nói thành cái dạng gì. Lão thái phi trước nói qua bọn họ bọn họ có ở hay không, trên thực tế trong lòng vẫn là có chút phản cảm.
Về phần vì sao phản cảm, Vu Xá Nguyệt sớm có kinh nghiệm, chỉ sợ lão thái phi đối với vương phi của Ngự Cảnh đã có người. Nếu không phải cảm thấy sự tồn tại của nàng sẽ chọc giận chính chủ, làm sao sẽ phiền nàng như thế ~
Thế nhưng hoàng đế cư nhiên giải vây cho Vu Xá Nguyệt, “Vậy Ngự Cảnh cái này cũng không tính là tất cả đều là chuyện xấu rồi. Đúng rồi, Dung thái phi có hai năm chưa vào cung rồi.”
Lão thái phi có hoảng hốt trong nháy mắt, “Đúng vậy… Thân thể tỷ tỷ của lão thân còn tốt không?”
Hoàng đế khẽ lắc đầu, “Thân thể của mẫu hậu không việc gì, trái lại thường xuyên nhớ thương Dung thái phi.”
Lão thái phi thở dài một tiếng, “Người lớn tuổi cũng sẽ không thích xuất môn.”
Rất nhanh, một vị ngự y râu tóc bạc trắng nhìn như tư lịch rất già đi ra nội đường, thẳng đến bên người hoàng đế thì thầm vài câu. Ngự Cảnh cũng sửa sang lại áo đi ra nội đường.
Tuy rằng thanh âm của lão ngự y rất thấp, nhưng Vu Xá Nguyệt nhìn khẩu hình dưới chòm râu của hắn run run, vẫn là phân biệt ra “thiếu máu, kiếm thương, thể hư dư độc…” một chữ.
Trong lòng nàng có chút vô cùng kinh ngạc, Ngự Cảnh cư nhiên…thật thương nặng như vậy? Người này thế nhưng đem toàn bộ phân hết qua Hàn Địa a, bên cạnh hắn không người, cũng chính là dọc theo đường đi mà thôi, thảm như vậy sao?
Hoàng đế mặt không đổi sắc phất tay một cái bảo ngự y ngừng, “Khai chút dược phương bổ thân, quay đầu lại chọn dược liệu tốt nhất đưa tới.”
“Vâng.”
Ngự Cảnh chờ ở một bên, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hoàng thượng ——”
“Trẫm qua đây còn có một chuyện khác, ban đêm hôm qua Tiết Thiên lệnh tiến cung, thích khách đã bắt được.” Hoàng đế cắt đứt lời của hắn, tiếc hận nói: “Nha dịch của Tông nhân phủ cùng loạn thần tặc tử đều là tử thương thảm trọng, cuối cùng bắt được cũng chỉ có hai ba người sống, cũng đều hấp hối. Xem ra thời gian của bọn họ cũng không còn nhiều, ngươi muốn qua thẩm vấn một chút hya không.”
Ngự Cảnh không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, “Quên đi, Tiết đại nhân chuyên trách việc này, có kinh nghiệm hơn, ta yên tâm.”
“Cũng tốt, ngươi bây giờ tu dưỡng trọng yếu nhất.” Khuôn mặt của hoàng đế trở nên càng thêm hiền hoà, bưng trà trong tay nhấp một miếng, giương mắt tinh tế nhìn về phía Ngự Cảnh nói: “Hàn Địa bên kia trẫm nghe nói, tốt rồi thì về đó xem một chút đi.”
Hoàng đế cũng không có ý định ở lâu, ngồi chỉ chốc lát cùng lão thái phi nói hai ba câu, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi. Mấy người cung tiễn hoàng đế xuất môn, thế nhưng chân trước của hoàng đế vừa bước ra đại môn, góc áo còn chưa tiêu thất, thân thể của Ngự Cảnh sai lệch một chút, khẽ tựa vào trên người Vu Xá Nguyệt.
vongthuuyen.com
“Cảnh lang!” Lão thái phi kinh hoảng đưa tay.
Ngự Cảnh tựa hồ là cháng váng đầu, hắn đè nặng đầu vai của Vu Xá Nguyệt, có chút miễn cưỡng nói: “Không có việc gì, tổ mẫu… Ta đi về trước. Có thể là đứng quá lâu.”
Lão thái phi có chút căm tức nàng thế nào quên Ngự Cảnh bị thương, vội vàng hướng một đám nha hoàn hai bên trái phải cả giận nói: “Các ngươi đều theo qua đó đi!”
Một đám nha hoàn hấp tấp tiễn Ngự Cảnh trở về phòng, A Ngôn bọn họ đều đã ly khai, bất luận cái gì không nên xuất hiện cũng đều bị lấy đi.
Vu Xá Nguyệt lừa mấy nha hoàn đi ra ngoài tìm Châu nhi, vừa quay đầu lại chỉ thấy Ngự Cảnh chính đoan ngồi ở trên giường nhìn nàng, thần sắc thanh minh cũng không tiều tụy cũng không cháng váng đầu. Vu Xá Nguyệt liền biết người này hành động thực sự là đủ tốt…
Nàng đi tới trước mặt Ngự Cảnh cư cao lâm hạ nhìn hắn hỏi: “Ngươi đến cùng trở về lúc nào.”
“Vừa trở về ngươi liền thấy được.”
“Nên Hàn Địa bên kia đã không sao?”
“Ân.” Ngự Cảnh ngửa đầu nhìn nàng nói: “Mấy chỗ cứ điểm ở đế đô đã xử lý tốt. Hàn Y không lưu lại người sống cho ta.”
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên, vậy Hàn Y là cố ý sao? “Ta…giúp không được sao.”
“Không phải.” Đầu mày của Ngự Cảnh nhíu lại, nghiêm túc giải thích: “Nếu ngươi không tìm hắn, người không được lưu người sống chính là người của ta.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên thư thản.
Ngự Cảnh thở dài một tiếng, bỗng nhiên thẳng thắn, “Trước, quân vương Hàn Địa bỗng nhiên trúng độc, trong cung nội loạn, những hoàng tử kia muốn sớm đoạt đích. Ngươi biết hắn là cữu cữu ta, hắn cho ta quyền thế ở Hàn Địa không thể ít hơn hoàng tử. Nên ta mới phải đi về, giúp…hắn. Hoàng thượng cũng là bởi vì tầng quan hệ này của ta và Hàn Địa, vẫn có lòng ngăn cách với ta, nếu vào lúc này ta trở về, nhất định sẽ để hắn nghi kỵ.”