CHƯƠNG 237: VẤN ĐỀ TRIẾT HỌC
Editor: Luna Huang
Đêm khuya, gió đêm lạnh như băng thổi vào khe cửa, xoay quanh thềm đá cùng xích sắt. Cây đuốc trên tường đung đưa hơi yếu theo gió lạnh, lưu lại bóng ma quỷ dị.
Một mảnh bóng đen to lớn lặng yên đi tới trước cửa lao, hắn nhẹ giọng kêu nàng, “Ngưng nhi?”
Ngưng nhi ngồi ở trên đóng rơm vàng khô, nàng ngẩng đầu, đầu mày hơi ngưng tụ lại có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi…sao lại đến.”
“Ngươi bây giờ thế nào.” A Ly tháo nón trên áo choàng xuống, bình tĩnh nhìn Ngưng nhi. Mặc dù dưới hắc ám như vậy, ánh mắt hắn sáng quắc cũng không che giấu được.
Ngưng nhi trầm mặc không nói, đối mặt ánh mắt như vậy của A Ly, lòng của nàng có chút phức tạp.
Sau một lúc lâu, A Ly cũng đợi nàng phải ứng, hắn có chút thất vọng rũ đôi mắt xuống, sau đó lui ra phía sau hai bước núp trong bóng tối.
Người nhỏ nhắn xinh xắn đi đến trước lao.
“Tiểu thư?” Ngưng nhi liếc mắt một cái liền nhận ra Vu Xá Nguyệt, ánh mắt của nàng thoáng cái đỏ.
Vu Xá Nguyệt từ trong âm u đi ra, Ngưng nhi ngồi dưới đất giật mình, tựa hồ là muốn đứng dậy đi tới, thế nhưng lại lập tức cúi đầu ngồi xuống lại, buồn bực hỏi: “Thương của tiểu thư thế nào.”
“Hoàn hảo, ngươi hạ thủ trái lại đủ nặng.” Vu Xá Nguyệt không để mắt đến cử động của Ngưng nhi, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nha đầu này thoạt nhìn không mắc tội gì, quần áo búi tóc trên người đều là hoàn hảo cũng không có thụ thương, nhưng lại có thể ngồi ở trên rơm rạ, tình huống so với nàng tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Ngưng nhi miễn cưỡng kéo khóe miệng lộ ra mỉm cười yên tâm: “Ta… Ta cũng không có biện pháp a, chỉ có tiểu thư bị thương mới có thể không tiến cung.”
“Nên ngươi sớm thấy Vu Tử Nghị ở gần đó?”
“… Đúng vậy.”
“Vậy ngươi làm sao, hôm nay ——”
Vu Xá Nguyệt đang muốn hỏi tiếp Ngưng nhi chợt cắt đứt nàng nói: “Tiểu thư vẫn là chiếu cố chuyện của vương phủ nhiều hơn đi, nhiều chuyện như vậy cùng một chỗ cho dù ai cũng không thể phân thân.”
Vọng Thư Uyển
“Nên ngươi đây là định dùng chính ngươi để đổi thành công của Ngự Cảnh?” Vu Xá Nguyệt nheo mắt lại.
“Đây không phải là tiểu thư hy vọng sao.” Ngưng nhi dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Vu Xá Nguyệt đã có chút nổi giận, đề cao âm lượng nói: “Ta khi nào hy vọng ngươi làm như vậy? Giao dịch này một chút cũng không công bằng!”
“…” Ngưng nhi cắn môi không nói tựa hồ là quấn quýt chuyện gì.
“Vu Tử Nghị mới vừa tới.” Vu Xá Nguyệt dùng giọng trần thuật.
“Vâng.”
“Hắn và ngươi nói cái gì.”
“Chắc là tiểu thư muốn hỏi ta trả lời thế nào đi, lẽ nào tiểu thiếu gia không có nói với ngươi sao.” Trên mặt Ngưng nhi lộ ra buồn bã thế nhưng biểu tình quyết tuyệt, đó là biểu tình rất phức tạp.
“Ngươi có ý tứ gì?” Trả lời quá kỳ quái như vậy, trong lòng Vu Xá Nguyệt hiện ra dự cảm bất hảo.
Ngưng nhi thở sâu tựa hồ là dùng dũng khí cực lớn mới đem những lời này nói ra khỏi miệng, “Nếu đều đến phân thượng này rồi, vậy liền trực tiếp chút đi, ngươi rốt cuộc là ai.”
“Ta là ai? Ngươi không biết ta là ai sao?”
“Đúng, ta không biết.” Ngưng nhi cười khổ lắc đầu, “Nói đúng ra ta thậm chí không hứng thú việc ngươi là ai, chỉ cần nàng không có việc gì, thế nào đều có thể… Có lẽ ta sẽ chết ở chỗ này, đây là ta tự chọn, ai cũng không oán. Thế nhưng tam tiểu thư nàng đối với ngươi không có uy hiếp, ngươi không nên động nàng.”
“Ngươi đang nói cái gì, ta chính là tam tiểu thư.” Vu Xá Nguyệt thốt ra, thế nhưng nàng mới vừa nói xong trong nháy mắt trong đầu nàng linh quang vừa hiện, lại kịp phản ứng…
Ngưng nhi biết nàng là giả mạo? Nàng đến cùng biết bao nhiêu, là toàn bộ hay là người khác xúi giục?
Quả nhiên, Ngưng nhi có chút nóng nảy, “Phản chính ta cũng không ra được, hơn nữa cũng không có bằng hữu tốt cứu ta, ngươi mang sự tình nói cho một người chết lại có quan hệ gì? Ta bất quá chỉ là hy vọng nàng có thể tốt, chút yêu cầu này không quá phận!”
“Đến cùng ai nói cho ngươi biết ta là giả.” Vu Xá Nguyệt lớn tiếng chất vấn, nàng nắm khóa xích sắt, tiếng đánh của xích sắt vang lên hồi âm trong địa lao.
Xa xa A Ly lo lắng hỏi một câu, Vu Xá Nguyệt trấn an hắn không cần qua đây.
Ngưng nhi có chút buồn cười, “Yên tâm, Vu Tử Nghị không có vạch trần bí mật của ngươi, hắn cái gì cũng không nói cho ta biết.”
Phương diện này thật là có chia rẽ của Vu Tử Nghị? Ngón tay của Vu Xá Nguyệt nắm bắt xích sắt trở nên trắng, trước nàng đối với chuyện Vu Tử Nghị xuất thủ cứu giúp là tâm tồn cảm kích, nhưng nếu chỉ là thiết kế, nàng cũng bảo chứng tuyệt đối sẽ không buông tha tiểu tử này. Vô luận hắn là đệ tử của ai đều không được!
“Nhưng ngươi ngay từ đầu không phải là tin tưởng ta sao! Nếu là ngươi cảm thấy ta hết bệnh trở nên lợi hại vì sao không rời khỏi ta!” Vu Xá Nguyệt cắn răng nặn ra một câu nói này.
“Đúng, ta vẫn tin tưởng ngươi… Ta tin tưởng bệnh của tiểu thư khỏi rồi sẽ không bị người khi dễ nữa, mà còn mang ta ra khỏi tướng phủ.” Ngưng nhi nói, chậm rãi lấy tay bụm mặt, “Nếu như ngươi không có đổi mặt cho hắn, ta có thể vĩnh viễn cũng sẽ không hoài nghi ngươi.”
Vu Xá Nguyệt chán nản hiểu, nàng có thể dễ dàng đổi mặt cho người khác vậy cũng có thể tùy tiện đổi mặt cho mình. Đúng vậy, người ngu dại chân chính tối đa cũng sẽ không ngốc như vậy, tại sao có thể có người có nhiều thủ nghệ kỳ quái như vậy. Nếu như là nàng nàng cũng muốn hoài nghi.
vongthuuyen.com
Hiện tại nàng lâm vào một vấn đề nhà triết học đều không thể lời giải thích: Ta là ai, ta làm sao chứng minh như thế nào ta là ta. Trong lịch sử rất nhiều người đều bị vấn đề này dằn vặt đến điên ( tỉ như Cơ Vô Mệnh Âu Dương Phong và vân vân)
Nàng bảo chứng, dù cho Á Lý Sĩ Đa Đức sống lại cũng không có viện phát tra ra được. Hơn nữa trọng điểm là… Nàng nên gạt Ngưng nhi sao? Ngưng nhi hết thảy tất cả cũng là vì tam tiểu thư của nàng, nhưng nàng chỉ là Vu Xá Nguyệt a. Một loại cám giác xấu hổ lấy đồ của người khác tràn ngập toàn thân nàng.
Cuối cùng, Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào.”
Ngưng nhi ngẩng đầu, dùng ánh mắt phiếm hồng trừng nàng, “Ta chỉ muốn biết nàng thế nào, cái này rất khó sao?”
Thái độ của nàng đã không giống như là đang dây dưa giữa cảm tình cùng lý trí nữa, có lẽ là đã xé rách da mặt rồi, nàng có thể bắt đầu dùng thái độ đối địch đi đối phó Vu Xá Nguyệt.
“Nàng…” Nàng chết? Sống? Hiện tại dù cho Vu Xá Nguyệt bây giờ muốn nói thật, nhưng nàng cũng không biết người nào sẽ tin. Thân thể còn sống, linh hồn đã chết, nàng nên giải thích như thế nào?
Ngưng nhi rốt cục bụm mặt đau khóc thành tiếng, Vu Xá Nguyệt đã hoàn toàn không biết nói cái gì nữa, cuối cùng lặng lẽ xoay người ly khai, Ngưng nhi cũng không có ngẩng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt.
A Ly đang ở gần, Vu Xá Nguyệt đi tới bên người A Ly thì mệt mỏi nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Tam tiểu thư…” A Ly ở sau lưng nàng kêu một tiếng, trong giọng nói không chút che giấu lo lắng nào.
Vu Xá Nguyệt biết hắn lưu ý cái gì, “Ngươi bảo người trông giữ bên này nhiều một chút. Mặc kệ Tiết đại nhân phán định thế nào, tạm thời cũng không muốn can thiệp, chỉ cần không dụng hình Ngưng nhi là được, cái khác không cần phải xen vào.”