CHƯƠNG 230: MƯA GIÓ MUỐN ĐẾN
Editor: Luna Huang
A Ngôn đứng dậy, mặc bạch y giống Ngự Cảnh vào che vết thương đầy người. Sau đó đem mấy túi máu Vu Xá Nguyệt chuẩn bị xong đặt khắp nơi trên người.
Vu Xá Nguyệt dọn sách đồ trên đất liền đứng dậy, Ngự Cảnh chính đứng ở sau lưng nàng, bỗng nhiên vươn một tay nhẹ nhàng đặt tại vị trí tâm khẩu sau lưng nàng. Lần trước nàng chính là vừa đứng lên liền cháng váng đầu, huống hồ vừa rồi còn bị thương nhẹ thân thể càng thêm không tốt.
Chiếu cố đột ngột để Vu Xá Nguyệt có chút không biết làm sao, sau khi nàng đứng dậy tay của Ngự Cảnh cũng chưa lập tức lấy ra. Nàng cảm thụ được ấm áp xuyên thấu qua trung y đơn bạc trên lưng truyền tới, đứng suy nghĩ chỉ chốc lát xoay tay lại từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp.
Ngự Cảnh đứng bên người nàng nhìn, nàng mở hộp ra bên trong là có một mặt nạ da người, hai bên trái phải mặt nạ còn có hai bình nhỏ. Nàng quay đầu lại kín đáo đưa cho Ngự Cảnh, buồn bực nói: “Cái này cho ngươi…”
“Ân, cảm tạ.” Ngự Cảnh không có chối từ trực tiếp thư.
“Ngươi chớ nói chuyện…” Vu Xá Nguyệt nhức nhối nói.
Nàng tổng cộng có ba mặt nạ da người, Ngự Cảnh cùng nữ nhân của hắn cư nhiên lấy một cái! Nàng thực sự rất không thoải mái, vạn phần khó chịu! Thế nhưng càng thêm khó chịu là hai cái mặt nạ đều là tự nàng mang đi tặng, nàng hiện tại có nhiều khó chịu đều không thể nói ra được…
Đạo cụ đều thu thập xong, A Ngôn cẩn thận thổi tắt tất cả ngọn nến. Xung quanh không có lập tức thay đổi hắc ám không ánh sáng, sắc trời ngoài cửa sổ so với trong phòng sáng rất nhiều.
Trong yên tĩnh, bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp của A Ly nói: “Chủ tử, mọi người chuẩn bị xong.”
“Đi thôi.”
A Ngôn gật đầu đi mở cửa, A Ly lắc mình vào nhà.
Ngự Cảnh cất bước đi qua bên người Vu Xá Nguyệt, thế nhưng nàng theo bản năng kéo tay áo của Ngự Cảnh.
Ngự Cảnh quay đầu lại nhìn nàng, “Vu Xá Nguyệt có chút lúng túng nói: “Ai —— hiện tại trời còn tối, ngươi không phải nói tảng sáng mai mới đi sao, sao lại đi liền?”
Ngự Cảnh cụp mắt nhìn cái tay nắm lấy tay áo của mình một chút, bỗng nhiên trở tay cầm cổ tay của nàng, “Hai ma ma kia đã trở lại phục mệnh hoàng hậu. Nếu là hoàng hậu trùng hợp tâm huyết dâng trào thì không sao, nhưng nếu là chân thành đến thăm bất kỳ người nào trong ta ngươi, sau khi trời sáng tất nhiên còn có thể trở lại chúng ta không có thời gian.”
Vọng Thư Uyển
“Ân…” Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn A Ly không nhúc nhích một chút, “Ngươi đến A Ly đều không mang đi sao? Thật muốn đi một mình?”
“Đúng, rất nhiều người đều biết hắn là thân tín của ta, hắn cũng sẽ ở bên cạnh ngươi.” Nói, hắn liền đi ra ngoài.
“Vậy ngươi cẩn thận.” Vu Xá Nguyệt cũng không vững tin một câu cuối cùng hắn có nghe thấy không…
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn nàng và A Ly. Nàng thở dài đến trước cửa sổ nghênh đón ánh bình minh sắp lên bên ngoài , tốt, cao phú xoái Mã Lệ Tộ tiểu vương gia hiện tại ai cũng không mang theo lẻ loi một mình đến Hàn Địa làm anh hùng cứu mỹ nhân, có thể, rất đồng thoại, rất cố sự.
Sắc trời ngoài cửa sổ vắng vẻ để gọi người thăng không nổi cao hứng tâm, người nên đi đã đi, nàng hiện tại so với lúc trước càng thêm lo lắng.
Sau lưng nàng A Ly bỗng nhiên lên tiếng nói rằng: “Sau này A Ly nghe theo tam tiểu thư phân phó.”
Vu Xá Nguyệt ngạc nhiên quay đầu lại phát hiện A Ly mặt quay về phía mình, cung kính quỳ một gối. Trước A Ly cũng là phụng mệnh nàng, nhưng biểu hiện của hắn càng giống như người đến giúp một tay, mà không phải thuộc hạ. Như vậy hiện tại, đây có phải là đại biểu thực sự nguyện ý vì mình sở dụng không?
Nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta không có phân phó, cứ như vậy mà chờ.”
Nghe được câu này, A Ly có chút kinh dị ngẩng đầu nhìn Vu Xá Nguyệt, sau đó nhấn mạnh một lần: “Tam tiểu thư… Không cần thủ hạ đến đại lao Tông nhân phủ xem chút sao, ta có biện pháp không kinh động bất luận kẻ nào.”
“Hiện tại không được.”
A Ly cắn chặt môi dưới, thần sắc giãy giụa, cuối cùng vẫn là phục tòng, “Vâng… Ta đây lui xuống trước, tam tiểu thư có việc chỉ cần gọi tên của ta là được.”
Vu Xá Nguyệt nhắm mắt lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ ta cũng muốn mau sớm gặp nàng a… Thế nhưng tối một canh giờ, Ngự Cảnh bên kia sẽ có động tĩnh, A Ly phải ở chỗ này chờ hầu.
——
Sau đó, Vu Xá Nguyệt cũng không có nằm xuống ngủ nữa, ăn mặc một thân trung y đơn bạc như vậy đứngở trước cửa sổ đón gió.
Buổi sáng đầu thu còn nóng bức như trước, nhưng ban đêm cũng thật lạnh. Gió lạnh thổi đến nàng càng thanh tỉnh đầu óc chuyển nhanh.
Không biết qua bao lâu, sắc trời thấy sáng, bọn hạ nhân cũng đều lục tục rời giường làm việc, Vu Xá Nguyệt rốt cục bắt đầu động thủ rửa mặt chải đầu chỉnh chu.
Bởi vì Ngưng nhi không ở, múc nước nâng khăn cho nàng đổi thành Ti Ti. Nha đầu này vẫn là vẻ mặt cẩn cẩn dực dực, xem bộ dáng là lòng còn sợ hãi với chuyện hôm qua, thế nhưng không cho phép Ngưng nhi xảy ra chuyện, cũng không dám há mồm hỏi Vu Xá Nguyệt.
Đợi được sắc trời sáng choang, hạ nhân làm xong việc liền lui ra. Quy củ không giải thích được này là Vu Xá Nguyệt đã sớm quyết định: Không phải là người được chỉ định, không có việc gì không nên ngây ngô ở trong sân.
Đầu tiên nàng ghét nhiều người, thứ nhì không thích bị nhãn tuyến nhìn chằm chằm, nên Ngự Cảnh bọn họ mới có thể không có chuyện gì liền thuận lợi sang đây.
vongthuuyen.com
Một lát sau, A Ly lặng yên xuất hiện ở bên người nàng: “Tam tiểu thư, bên kia có thể rồi.”
“Được.” Vu Xá Nguyệt đúng lên đem một cái rương chuẩn bị xong đưa cho hắn nói: “Cầm thứ này, một hồi ta đi liền lén mang đến phòng A Ngôn.”
“Vâng.”
A Ly ly khai, Vu Xá Nguyệt đem công cụ nhỏ đặt lên người, nhìn Ti Ti bên cạnh một chút nói rằng: “Đi thôi, đi xem tổ mẫu.”
——
Quần Tinh trai, Vu Xá Nguyệt vẫn là không đợi vào cửa bắt đầu gọi lên, “Tổ mẫu! Ai, phụ thân đã ở…”
Nàng phát hiện hôm nay ngoại trừ mấy tiểu bối nên thỉnh an, ngay cả Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết cũng ở nơi này. Vu Tử Nghị đang đứng ở trước cái ghế, chỉ là an phận cúi thấp đầu, chắc là nghe phát biểu.
“Ngươi thế nào đã thức dậy, thân thể thế nào?” Lão phu nhân nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng vẻ mặt đau lòng. Vu Hàn Thiên vẫn là hình dạng nhìn không thấu.
Vu Xá Nguyệt đoán chừng nơi này có một nửa là nên đến, một nửa như Vu Tịnh Hoa là đến xem náo nhiệt mà thôi. Nàng chạy tới trước mặt lão phu nhân, lôi kéo tay nàng lo lắng hỏi: “Nguyệt nhi không có việc gì, tổ mẫu, Ngưng nhi đi đâu vậy, ban đêm ta tỉnh lại gọi nàng cũng không ai trả lời thuyết phục. Ta còn nghe Ti Ti các nàng nói ——”
“Tiện tỳ kia? Là làm hại tam muội muội, tam muội muội đã quên?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm nhìn có chút hả hê của Vu Tịnh Hoa. Vu Xá Nguyệt hại bao nhiêu nha hoàn của các nàng, bây giờ bị tâm phúc của mình đẩy xuống nướt, không phải là hiện thế báo báo.
Vu Xá Nguyệt không vui trừng mắt nàng phản bác: “Nào có việc này! Ngưng nhi hại ta làm cái gì!”
Vu Tịnh Hoa xì một tiếng, “Ta cũng hy vọng tam muội muội không có bị nha hoàn mình đùa bỡn nha. Nhưng Tử Nghị đều nhìn thấy, nếu không phải đệ đệ hỗ trợ tam muội muội hôm nay cũng sẽ không ở chỗ này khóc lóc om sòm với tổ mẫu.”