Sau khi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, Nguyễn Âm buồn ngủ ngồi dậy, đầu óc rối bời, hoàn toàn không nhớ mình đang ở đâu. Mái tóc dài xõa xuống giường, Nguyễn Âm vươn vai gọi: “Tiểu Hà, thầy có sai người đến gọi ta không?”
“Thưa bà, đây là cung Phượng Thanh, ở đây không có thái phó đại nhân.” Một giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên.
Nguyễn Âm bừng tỉnh trong nháy mắt, lúc này nàng không còn buồn ngủ nữa, căn phòng xa hoa này rất khác so với khuê phòng của nàng. Hơn nữa cung nga trước mắt khoảng chừng mười bốn tuổi, không phải là Tiểu Hà của nàng.
“Đúng vậy, ta đã tiếng cung rồi.” Nguyễn Âm lầm bầm.
“Con tên là Lăng Hương, tới hầu hạ bà rời giường.” Lăng Hương vội vàng cúi đầu giải thích, “Cung Phượng Thanh có phòng bếp riêng, chị Tiểu Hà đi giúp bà chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Nguyễn Âm xuống giường, giá y kéo lê trên mặt đất, hóa ra đêm qua nàng ngủ say như vậy.
“Ta muốn đi tắm.” Hôm qua lăn lộn cả một ngày, vì mệt quá nên mới đi ngủ sớm. Nếu hôm nay mà không tắm thì hết nói nổi mất.
Sau khi tắm rửa, Nguyễn Âm mặc y phục màu đỏ như hoa mai, Lăng Hương khéo léo chải, bới tóc cho nàng.
Nguyễn Âm soi mình qua gương đồng, y phục màu đỏ làm tôn lên làn da trắng như tuyết, tuy búi tóc đơn giản nhưng bộ diêu song loan điểm thúy lại làm cho khuôn mặt của nàng trở nên thuần khiết và lanh lợi.
“Đôi tay của Lăng Hương thật khéo léo.” Nguyễn Âm không khỏi khen ngợi nàng ấy, nàng chỉ nói không cần búi tóc phức tạp, chỉ cần đơn giản là được. Không ngờ Lăng Hương lại trưng diện cho nàng đẹp như vậy.
“Đa tạ bà đã khen ngợi.” Lăng Hương cúi người, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ hoàng hậu sẽ không hài lòng, nhưng không ngờ hoàng hậu lại bình dị gần gũi như vậy.
***
Một lát sau Tiểu Hà bước vào, đầu tiên là thi lễ rồi mới nói: “Thưa bà, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Nguyễn Âm nghe bữa sáng đã đến cũng vội đứng dậy khỏi bàn trang điểm, nàng vừa mới đến đại sảnh đã nghe một giọng non nớt từ bên ngoài truyền đến.
“Tham kiến hoàng thượng!” Bên ngoài đình vang lên giọng nói của cung nga và thái giám.
Không cần phải đoán Nguyễn Âm cũng biết là ai đang đến, nàng lập tức đứng dậy nhưng còn chưa kịp hành lễ đã được Bạch Sơ Nguyệt đỡ lên.
Phúc công công theo sau Bạch Sơ Nguyệt thấy Nguyễn Âm cũng quỳ xuống hành lễ, Nguyễn Âm gật đầu để ông đứng lên.
“Sao ngài ngự lại đến đây?” Không phải lúc này chỉ mới bãi triều thôi sao?
Bạch Sơ Nguyệt không trả lời mà nhìn trên bàn, “Giờ chị Âm mới dùng bữa sáng sao?”
“Vâng, chị dậy muộn.” Nguyễn Âm cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này.
“Buổi sáng em cũng không ăn, vừa hay chúng ta cứ ở đây dùng bữa đi.” Bạch Sơ Nguyệt tự tìm chỗ ngồi xuống.
Nguyễn Âm kinh ngạc nhìn Bạch Sơ Nguyệt, đã là giờ mẹo rồi, nếu còn chưa ăn thì chính là để bụng rỗng lâm triều rồi. Hóa ra làm hoàng đế vất vả như vậy sao?
“Tiểu Hà, bảo nhà bếp làm thêm món.” Nguyễn Âm phân phó, hoàng đế đang tuổi ăn tuổi lớn nên phải ăn nhiều.
Bữa sáng được ăn trong bầu không khí yên tĩnh, bình thường lúc Nguyễn Âm ở nhà có đôi khi cũng sẽ im lặng ăn cơm, nhưng chưa bao giờ nàng bị hơn chục người nhìn chằm chằm như thế này cả.
Thật sự không quen lắm.
Dường như Bạch Sơ Nguyệt nhận ra Nguyễn Âm đang khó chịu, y phất tay cho hạ nhân lui xuống, trong sảnh nhất thời chỉ còn lại Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt.
Y cười nói với Nguyễn Âm, “Buổi thượng triều hôm nay rất thú vị.”
Mọi người đã lui xuống, Nguyễn Âm cũng thả lỏng hơn. Loại chuyện lúc thượng triều cha sẽ không bao giờ nói cho nàng, tuy nàng rất hứng thú nhưng không có cách nào biết được.
Lúc này Bạch Sơ Nguyệt chủ động nhắc tới cũng làm dấy lên hứng thú của Nguyễn Âm, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xem Lý đại nhân và Tạ tướng quân cãi nhau rất thú vị.” Bạch Sơ Nguyệt cười đáp.
Nguyễn Âm sửng sốt một hồi: ” Lý đại nhân và Tạ tướng quân không phải là thông gia sao? Tại sao lại cãi nhau?”
“Dù con gái của Tạ tướng quân gả cho con trai của Lý đại nhân nhưng hai người họ lại không ưa gì nhau, đã nhiều năm rồi vẫn tranh cãi không ngừng. Mỗi lần Lý đại nhân đưa ra ý kiến trong triều thì thể nào Tạ tướng quân cũng phản bác lại. Sau đó hai người cãi nhau túi bụi.”
Mặc dù Bạch Sơ Nguyệt chỉ khẽ nhếch khóe môi nhưng Nguyễn Âm vẫn có thấy được sự vui sướng khi người gặp họa trong ánh mắt y.
“Sao trông em vui thế?” Nguyễn Âm nhướng mày hỏi.
Bạch Sơ Nguyệt đặt đũa xuống, lấy khăn lụa lau miệng rồi đáp: “Chị cũng biết mà, thượng triều là việc vô cùng nhàm chán. Ngày nào cũng ở đó nghe bọn họ bẩm cái này báo cái kia. Hầu như lần nào em cũng suýt thì ngủ gật, cho nên nếu có chuyện cãi nhau hay gì đó thì thú vị hơn nhiều.”
Khóe miệng Nguyễn Âm bất giác giật giật, quả nhiên là một đứa trẻ, suy nghĩ tự nhiên cũng khác.
“Cha chị thì sao? Ông ấy có cãi nhau với ai không?” Nguyễn Âm đột hưng phấn hỏi.
Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu, “Thầy vẫn luôn đứng ở nơi đó giống như Dương thừa tướng, không khuyên ngăn cũng không quan tâm.”
Nguyễn Âm lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Sao cha chị lại nhàm chán như vậy, chắc không có ai khiêu chiến với ông ấy đâu nhỉ?”
Bạch Sơ Nguyệt sờ cằm, “Không có, thầy luôn giữ mình trong sạch, hình như cũng không nổi cáu với các đại thần khác.”
Nguyễn Âm đột nhiên bật cười, “Em nói cha chị giữ mình trong sạch làm chị nhớ tới một chuyện. Ông ấy đã từng uống rất nhiều rượu, không biết trên người còn dính mùi son phấn của ai, đến khi về nhà còn bị mẹ chị đuổi ra ngoài.”
“Em biết, rượu đó là do đức cha lừa ông ấy uống.” Bạch Sơ Nguyệt bình tĩnh trả lời.
Ý cười trên mặt Nguyễn Âm cứng đờ, yếu ớt nói: “Không ngờ đức tiên đến cũng thích đùa như vậy.”
“Đức cha rất tốt, nhưng thỉnh thoảng lại hơi nghịch ngợm.” Đầu tiên Bạch Sơ Nguyệt mỉm cười, sau đó cụp mắt xuống.
Nguyễn Âm khẽ mím môi nhìn khuôn mặt dịu dàng của Bạch Sơ Nguyệt, trong lòng nàng không khỏi hiện lên một tia xót xa, mới mười ba tuổi đã phải chống đỡ cả Đại Tề, loại áp lức này quá lớn đối với một đứa trẻ.
“Em rất nhớ đức tiên đế đúng không?” Nguyễn Âm nhẹ giọng hỏi.
Bạch Sơ Nguyệt chớp mắt, “Có đôi lúc sẽ nhớ, nhưng người từng nói sẽ ở trên trời dõi theo em, để cho em kiên cường hơn một chút. Bởi vì tất cả con dân Đại Tề đều ở trên tay em.”
“Em nhất định sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt.” Nguyễn Âm tin rằng chỉ cần có thời gian Bạch Sơ Nguyệt nhất định sẽ làm được.
Khóe miệng Bạch Sơ Nguyệt cong lên, sau đó hỏi: “Còn chị, chị có nhớ nhà không?”
“Có.” Nguyễn Âm gật đầu không hề che giấu, “Trước đây chị luôn muốn rời khỏi nhà, nhưng khi thực sự rời đi thì lại bắt đầu nhớ.”
“Vậy em để bà Nguyễn tiến cung gặp chị nhé?” Bạch Sơ Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Âm sững sờ một lúc mới sực tỉnh, vui vẻ nhìn Bạch Sơ Nguyệt, “Những gì em vừa nói có thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói, “Sau này chị muốn làm gì cứ nói với em, em hứa sẽ đồng ý nếu được.”
“Em thật tốt bụng.” Nguyễn Âm thở dài, “Vậy thì nếu sau này em muốn làm gì cũng hãy nói với chị, chị cũng sẽ đồng ý với em.”
Đôi mắt của Bạch Sơ Nguyệt cong thành trăng lưỡi liềm, “Một lời đã định!”
***
Vào ngày thứ ba mẹ Nguyễn tiến cung, không thể không nói hiệu suất của Bạch Sơ Nguyệt rất nhanh.
Nguyễn Âm lo lắng chờ đợi trong cung Phượng Thanh từ sớm, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của mẹ Nguyễn nàng cũng bất chấp lễ nghi hình tượng gì đó, trực tiếp chạy đến.
“Con nhớ u lắm.”
Mẹ Nguyễn vỗ vỗ lưng nàng, “Bây giờ con đã là hoàng hậu, sao có thể vồ vập thế này chứ, nếu bị thầy con nhìn thấy thì sẽ bị dạy dỗ lại đấy.”
Nguyễn Âm không sợ uy hiếp như vậy, nàng dẫn mẹ Nguyễn vào trong. Sau khi cho cung nhân lui xuống hai mẹ con mới có thể nói những lời mình muốn nói.
“Con ở trong cung tốt lắm, mọi người không cần lo lắng.” Mặc dù đã ngồi xuống nhưng Nguyễn Âm vẫn nắm chặt tay mẹ.
Mẹ Nguyễn đưa tay chạm vào má Nguyễn Âm, trong mắt còn có chút ẩm ướt, đôi môi run rẩy nói: “Con sống tốt là được.”
“Ngài ngự đối với con rất tốt.” Nguyễn Âm lau nước mắt cho mẹ Nguyễn, “Nếu không sẽ không cho u đến gặp con.”
“Ừ, u hiểu mà.”
“Nhớ bảo thầy ăn cơm đúng giờ, đừng làm việc vất vả quá, u cũng vậy, có chuyện gì hãy nói với thầy.” Nguyễn Âm lẩm bẩm, “Nói anh trai đừng ham chơi quá, mau tìm chị dâu cho con mới là chuyện chính.”
“Nếu con đã vào cung thì phải sống tốt, nhà họ Nguyễn còn có thầy, có u và cả Thư Ý, con không cần lo lắng.” Mẹ của Nguyễn cũng dặn dò.
“Con biết rồi.”
“Ý nhi đến Xuân Phong tửu lâu mua điểm tâm con thích nhất, đặc biệt dặn u mang cho con ăn.” Mẹ Nguyễn mở hạp đồ ăn trên bàn ra, đặt đĩa điểm tâm lên bàn.
Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, “Linh lung cao!” Nàng đưa tay cầm một miếng, bánh vẫn còn nóng, chứng tỏ chỉ vừa mới mua.
“Ngon quá!” Đó là mùi vị mà nàng đã quen thuộc.
“Vậy thì ăn thêm đi.” Mẹ Nguyễn nhìn nàng vui mừng.
Điểm tâm ăn xong cũng đã đến lúc phải chia tay, Nguyễn Âm cố nén cảm giác chua xót trong lòng, ôm mẹ Nguyễn một lần nữa trước khi đưa bà ra khỏi cung Phượng Thanh.
Nhìn mẹ Nguyễn rời đi Nguyễn Âm đột nhiên nhớ đến cảnh mẹ Nguyễn đứng ở cửa trước khi nàng vào cung, chắc hẳn tâm trạng của bà còn tồi tệ hơn bây giờ.
“Chúng ta mau vào thôi.” Tiểu Hà bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Nguyễn Âm khẽ thở dài, “Đi thôi.”
***
Sau khi ở trong cung một tháng, Nguyễn Âm đã hoàn toàn thích nghi và quen thuộc với mọi thứ ở đây.
Nàng đã đi hầu hết tất cả các nơi trong cung, thậm chí đến cả lãnh cung cũng từng đến vì tò mò, nhưng vì Tiểu Hà và Lăng Hương quá rụt rè nên nàng chỉ có thể quay trở lại.
Dưỡng tâm điện là nơi mà Nguyễn Âm đã quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, nàng thường đến đây phê duyệt tấu chương với Bạch Sơ Nguyệt. Cũng bởi vì một tháng tiếp xúc này nàng mới hiểu được cuộc sống của hoàng đế cũng không dễ dàng gì.
Hôm nay Nguyễn Âm vừa ra khỏi Dưỡng tâm điện, trên đường đi nàng đã gặp vài vị đại thần, trong đó có một người mà nàng rất quen thuộc, đó là Lý đại nhân.
Nàng nâng tay cho người dừng kiệu lại rồi bước ra ngoài, thấy mấy vị đại thần hành lễ cũng thản nhiên nói bình thân.
Lí đại nhân tính tình ngay thẳng, có chuyện cũng không nhịn được, nhìn thấy Nguyễn Âm ở đây, trực tiếp nói: “Hoàng hậu có biết tình trạng gần đây của ngài ngự không?”
“Đương nhiên ta biết, Lý đại nhân có gì muốn nói?” Nguyễn Âm liếc nhìn ông ta.
Thấy vậy, một đại nhân ở phía sau nắm lấy tay áo của Lý đại nhân, dường như không muốn ông nói, nhưng Lý đại nhân đã hất tay áo của người kia rồi nói với Nguyễn Âm: “Thưa bà, mấy ngày gần đây lúc thượng triều hoàng thượng đều ngủ, bà có quản hay không?”
Nguyễn Âm nhướng mày, trên mặt lập tức tỏ vẻ giận dữ, “Các ngươi có biết vì sao lúc thượng triều ngài ngự lại ngủ không?”
“Chúng thần không biết.”
“Lý đại nhân có biết không?” Nguyễn Âm chỉ nhìn Lý đại nhân.
Lý đại nhân cau mày trả lời: “Hạ thần không biết.”
“Bởi vì những điều các ngươi nói khi thượng triều quá nhàm chán, hoàng đế còn trẻ tự nhiên chịu không nổi.” Nguyễn Âm chỉ trích bọn họ, “Nói đi nói lại thật ra là lỗi của các ngươi, vẫn nên tự tìm nguyên nhân trên người mình đi.”
Các đại thần: “…..”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Âm: Dù nói gì đi nữa thì cũng là do các ngươi sai. ( ̄^ ̄)
Sẽ không có hiểu lầm máu chó gì cả, yên tâm, đảm bảo ngọt.