Thấy vẻ mặt căng thẳng của Nguyễn Thư Ý, Bạch Sơ Nguyệt sững sờ. Nhìn đến Nguyên Âm đang nằm trên bàn nhắm mắt, y nhìn lại lần nữa cũng không thấy có vấn đề gì.
“Mau đưa em ấy về!” Nguyễn Thư Ý cõng Nguyễn Âm trên lưng, “Nếu không sẽ có chuyện đấy!”
Bạch Sơ Nguyệt đi theo phía sau, mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ nhưng y tạm thời bình tĩnh lại, ra lệnh cho Quỷ Túc trả tiền rồi đi theo Nguyễn Thư Ý trở về khách điếm.
Dọc theo đường đi, sắc mặt của Nguyễn Thư Ý không tốt lắm, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Chỉ một lát thôi là đến rồi.”
Đến cửa phòng, Nguyễn Thư Ý thả Nguyễn Âm xuống, sau đó trực tiếp ném cho Bạch Sơ Nguyệt, “Anh giao em ấy cho em, nhớ kỹ dù thế nào đi nữa thì cũng đừng để em ấy ra ngoài, tốt nhất là dỗ em ấy ngủ đi.”
Bạch Sơ Nguyệt bối rối đỡ lấy Nguyễn Âm, để nàng ngủ trong vòng tay của mình, y nhìn Nguyễn Thư Ý một cách khó hiểu, “Đừng để chị ấy ra ngoài?”
Cuối cùng, trước khi Nguyễn Thư Ý rời đi còn nhìn y bằng ánh mắt tự cầu phúc đi, “Bảo trọng.” rồi chuồn về phòng mình.
Bạch Sơ Nguyệt thấy hai mắt Nguyễn Âm nhắm chặt, hai má ửng hồng, chỉ hơi suy nghĩ chút liền bế nàng lên. Sâu khi đi qua bàn, y nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi đắp chăn.
Làm xong những việc này, y quay người đóng cửa lại.
Nghĩ đến lời nói của Nguyễn Thư Ý, Bạch Sơ Nguyệt quyết định vặn chặt chốt cửa. Khi quay lại, y nhìn thấy Nguyễn Âm vốn nằm trên giường lại đang ngồi bên mép giường.
“Âm Âm, chị tỉnh táo rồi sao?” Bạch Sơ Nguyệt mỉm cười bước tới.
Nguyễn Âm ngạo nghễ liếc y một cái, môi đỏ mọng lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Quỳ xuống!”
Bạch Sơ Nguyệt dừng lại và nghi ngờ nhìn sang, “Âm Âm, chị sao vậy?” Y có thể cảm nhận được điều gì đó không ổn, lúc này Nguyễn Âm dường như biến thành một người khác vậy.
Nhưng mà y còn chưa kịp phản ứng Nguyễn Âm đã nhấc tay ném y lên giường, “Chỉ là một nô tài cũng dám bày sắc mặt ra cho bản vương xem.”
May là giường mềm mại, Bạch Sơ Nguyệt cũng không thấy đau.
Bạch Sơ Nguyệt bị ném ở trên giường cẩn thận nhìn Nguyễn Âm, lúc này mới phát hiện ra hai má nàng ửng hồng nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, không giống như Nguyễn Âm bình thường.
Trong y khi vẫn còn đang ngẩn ngơ Nguyễn Âm cúi đầu cởi y phục y ra, “Nhan sắc của nô tài đưa tới lần này cũng không tệ, ngươi đừng phản kháng, được bản vương coi trọng là vinh hạnh của ngươi!”
Bạch Sơ Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc, hóa ra khi say rượu Nguyễn Âm sẽ trở nên như thế này, y không phản kháng, để mặc cho Nguyễn Âm cởi quần áo của mình. Khi da ngực nõn nà của y lộ ra trong không khí, khi y đang mong chờ thì động tác của Nguyễn Âm dừng lại.
“Ngươi, sao ngươi lại cởi quần áo ra!” Nguyễn Âm xấu hổ lùi lại, nét mặt như trở thành một người hoàn toàn khác.
Bạch Sơ Nguyệt còn đang nghi hoặc, Nguyễn Âm đã đứng dậy chạy tới gầm giường, chỉ nghe thấy nàng nói: “Đây không phải nhà của ta, ta muốn về nhà!”
Trong giọng nói của nàng còn mang theo sự vội vàng.
Thấy nàng ra ngoài, Bạch Sơ Nguyệt Thu nhanh chóng kéo y phục lên túm Nguyễn Âm lại.
Nguyễn Âm trực tiếp cầm ấm trà lên đập vào người y, hoảng sợ nói: “Ngươi tránh ra!”
***
Nguyễn Thư Ý cách vách dĩ nhiên có thể nghe được âm thanh đùng đùng, hắn bịt tai lại để bản thân không nghe nữa, trong lòng thầm nói xin lỗi với Bạch Sơ Nguyệt.
Sau khi Nguyễn Âm say rượu rất khác với người thường, cứ thay đổi như một con người khác, có lúc là một nàng gái nhút nhát, có lúc lại là một tiểu thư kiêu hãnh, thậm chí nàng ấy còn nghĩ mình là một quả nho, dưa hấu, tóm lại cái gì cũng có.
Lần đầu tiên chuyện này xảy ra mọi người trong nhà đều hoảng sợ, tưởng rằng Nguyễn Âm bị người khác đánh tráo, mãi đến khi ngửi thấy mùi rượu trên người nàng mới biết được khi say nàng khác với bình thường.
Nàng ấy sẽ giày vò người khác không ngừng, trừ khi thể lực của ngươi tốt hơn nàng thôi.
Bạch Sơ Nguyệt né trái né phải, lúc này không khỏi bật cười thích thú, không ngờ nàng ấy uống say sẽ thế này.
“Âm Âm, em là Sơ Nguyệt đây, chị có nhận ra em không?” Bạch Sơ Nguyệt cầm lấy chiếc bình hoa bị nàng đập vỡ, lo lắng nói.
Động tác của Nguyễn Âm dừng lại, nàng đứng đó nghiêng đầu nhìn Bạch Sơ Nguyệt, “Sơ Nguyệt? Chủ nhân!”
Bạch Sơ Nguyệt chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Âm đã vội vàng chạy tới, y đưa hai tay ra, một tay còn cầm bình hoa, lúc này bị Nguyễn Âm ôm chặt cũng khiến y không biết phải làm sao.
“Âm …” Ở khoảng cách gần như vậy, Bạch Sơ Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng dáng người lả lướt của Nguyễn Âm, nhịp tim của y tăng nhanh, đập thình thịch, thời gian dần trôi qua, trái tim của y như muốn nhảy ra ngoài.
Người mình thích ôm mình như vậy, cho dù là chính nhân quân tử cũng không thể đảm bảo mình không động tâm.
“Chủ nhân, ta cuối cùng cũng tìm được người.” Nguyễn Âm đưa tay xoa má Bạch Sơ Nguyệt, khoảnh khắc da thịt chạm vào, khuôn mặt Bạch Sơ Nguyệt đỏ bừng lên.
Còn đỏ hơn cả Nguyễn Âm đang say.
Loại cám dỗ này thực sự là cực hình đối với y, nhưng vẫn chưa hết tra tấn.
Sau khi Nguyễn Âm xoa mặt liền vươn đầu lưỡi ra liếm vành tai của Bạch Sơ Nguyệt. Đại não Bạch Sơ Nguyệt như muốn vỡ tung, đầu óc hỗn loạn hết cả lên.
Loảng xoảng! Chiếc bình trượt khỏi tay y vỡ tan thành nhiều mảnh, lúc này lí trí của y cũng đã bay đi hết.
Hơi nóng dâng lên, Bạch Sơ Nguyệt không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể buông Nguyễn Âm ra, y nghiến răng cố gắng hết sức chịu đựng: “Âm Âm, chúng ta ngủ trước đi?”
y nhớ Nguyễn Thư Ý đã nói rằng nếu anh dỗ nàng ngủ thì mọi chuyện sẽ ổn.
“Ngủ?” Nguyễn Âm nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ẩm ướt đầy vẻ ngây thơ.
Bạch Sơ Nguyệt nhịn sự rung động trong lòng xuống, kéo Nguyễn Âm đến bên giường, vừa đi vừa dỗ dành: “Đúng vậy, chủ nhân muốn ngươi ngủ, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn.”
Vừa đến bên giường Nguyễn Âm liền dừng lại, giọng nói của nàng đột nhiên bình tĩnh trở lại, “Ngủ? Ta là cây nấm, ta muốn đi ngủ!”
Rồi nàng thoát khỏi Bạch Sơ Nguyệt ngay lập tức, trực tiếp đi đến trong góc ngồi xổm xuống, hai tay ôm ở trên đầu, cố hết sức giống như một cây nấm.
Bạch Sơ Nguyệt xoa lông mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao Nguyễn Thư Ý lại ngại cho Nguyễn Âm uống rượu, đây quả thật là sự tra tấn nặng nề.
***
Ngày tiếp theo, ánh nắng sớm mai len lỏi qua khe cửa sổ, một nam một nữ đang cùng nhau ngủ trên giường với tư thế thân mật nhất.
Nguyễn Âm cau mày mở mắt ra, bởi vì say rượu nên nàng cảm thấy đầu nặng trĩu đến mức gần như muốn nổ tung
Nhưng rất nhanh nàng đã nhận ra có gì đó không ổn, cơ thể khó cử động, hơi thở ấm áp phả vào gáy.
Nguyễn Âm nhìn xuống, một đôi tay mảnh khảnh quấn chặt lấy eo của nàng, sau đó nhìn xuống nữa, hai chân của nàng đã bị đôi chân kia quấn chặt.
Trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, Nguyễn Âm lập tức thoát ra ngoài, nàng ngồi dậy quay đầu lại lại nhìn thấy cảnh tượng khiến da đầu nàng tê dại.
Trên ngực Bạch Sơ Nguyệt để trần, lộ ra một màu trắng nõn. Quần áo xộc xệch còn chưa nói, vẻ mệt mỏi trên lông mày của y lại làm cho trong lòng Nguyễn Âm rối loạn không thôi
Sau khi say rượu nàng đã làm gì? Nguyễn Âm ôm đầu suy nghĩ.
Sau một đêm trằn trọc, Bạch Sơ Nguyệt mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Nguyễn Âm tỉnh lại, y khàn giọng hỏi: “Bây giờ chị là ai?”
“Chị là Nguyễn Âm.” Nguyễn Âm bối rối trả lời.
Bạch Sơ Nguyệt ngồi dậy, quần áo trên người trực tiếp bị rơi xuống, lộ ra xương quai xanh, Nguyễn Âm nhanh chóng che mắt hét lớn: “Mặc quần áo vào!”
“Quần áo của em là do chị cởi chị ai, chị quên rồi sao?” Bạch Sơ Nguyệt vừa nhẹ nhàng vừa kéo quần áo của mình vừa cười nhìn Nguyễn Âm.
Một tia kinh hãi xẹt qua trong lòng Nguyễn Âm, nàng, nàng thật sự đã làm chuyện như vậy sao?
Trong tiềm thức Nguyễn Âm tin vào câu này, bởi vì nàng biết khi say bản thân sẽ làm điều gì đó khác thường, nhưng thế này cũng khác quá đi…
Trong giọng nói của Bạch Sơ Nguyệt tràn đầy uất ức, “Không chỉ có như vậy, chị còn ôm ôm xoa xoa mặt em, liếm lỗ tai của em, còn có…”
“Dừng lại!” Mặt Nguyễn Âm đỏ như lửa cháy, sao nàng có thể làm nhiều chuyện quá đáng như vậy.
“Chị còn cắn em.” Bạch Sơ Nguyệt kéo y phục ra, trên vai lộ ra dấu răng.
Nguyễn Âm vội vàng kéo y phục y lên, lắp bắp nói: “Thật, thật xin lỗi, là do chị thèm rượu, vì uống say mới xảy ra chuyện như vậy. “
“Chỉ xin lỗi là xong? Bây giờ em bị chị sờ rồi, chạm vào rồi hôn cũng hôn rồi.” Bạch Sơ Nguyệt thầm buồn, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự ranh mãnh.
Nguyễn Âm che khuôn mặt nóng bừng không biết trả lời thế nào, nàng thề sau này sẽ không bao giờ…tham uống rượu nữa, giờ gây ra mầm tai họa không biết phải giải quyết thế nào.
Thấy Nguyễn Âm giả vờ trốn tránh, Bạch Sơ Nguyệt cũng không cố ép nàng, chỉ là khiến bản thân càng thảm hơn một chút, “Vì chị mà cả đêm em không ngủ, còn bị chị chiếm tiện nghi, không biết lát nữa em phải gặp người khác thế nào nữa.”
“Chị …chị sẽ chịu trách nhiệm.” Nguyễn Âm vội vàng nói.
Hai mắt Bạch Sơ Nguyệt sáng lên, hỏi: “Chị chịu trách nhiệm thế nào?”
“Để chị nghĩ xem đã…” Nguyễn Âm co rúm người trong góc, “Chuyện này đừng nói với anh trai chị có được không? Chị sợ anh ấy mắng chị.”
Nếu Nguyễn Thư Ý biết rằng tối hôm qua nàng điên cuồng như vậy, nhất định nàng sẽ bị mắng đến sôi máu.
“Vậy thì chị nói xem sẽ chịu trách nhiệm như thế nào?” Hai mắt Bạch Sơ Nguyệt sáng ngời nhìn nàng. “Thật ra chúng ta là phu thê, làm những chuyện này cũng không sao, cũng không bị quở trách nặng nề đâu, chị nói xem có đúng không?”
Nguyễn Âm cắn chặt răng, lúc này nàng rất bối rối nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm, nàng nói: “Bạc, chị sẽ cho em bạc, em muốn bao nhiêu?”
Một câu nói làm cho bầu không khí trong phòng đột nhiên lạnh xuống, đôi mắt vốn dĩ đang cười của Bạch Sơ Nguyệt giờ lại tràn đầy tức giận.
Đôi môi mỏng của y khẽ hé mở, “Chị cho là bạc có thể trả hết nợ sao?”
“Chị…”
“Nguyễn Âm, chị có tình cảm gì với em không?” Giọng điệu của Bạch Sơ Nguyệt hơi trầm xuống, đôi mắt sáng như ánh sao chợt ảm đạm hẳn đi, y đứng dậy mặc y phục rồi bỏ lại câu này.
Nguyễn Âm ngồi trên giường bất động, nghe âm thanh mở cửa đóng cửa cả người nàng khẽ run lên. Lời nói vừa rồi của Bạch Sơ Nguyệt cũng khiến mặt hồ phẳng lặng trong lòng nàng bị đảo lộn.
Tình cảm? Hóa ra y có suy nghĩ như vậy, thế mà nàng lại không nhìn ra.
Trái tim nàng lúc này cũng hoàn toàn hỗn loạn.
_______________
Tác giả có điều muốn nói:
Bạch Sơ Nguyệt: Ha, mặc quần vào thì không nhận người à?