Bất kể Thái hậu nghĩ thế nào, Tống Bảo cũng thật lòng thật dạ đến nhận thua.
Y đã nghĩ thông suốt rồi, Thái hậu là mẹ ruột phu quân y, trong thâm cung này cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, dù thế nào y cũng phải ở chung với bà mẹ chồng này.
Đã không thoát được thì dứt khoát nằm ngửa chấp nhận cho xong.
Huống chi, Tống Bảo thở dài ngắm Thái hậu nương nương được bảo dưỡng tỉ mỉ.
Mặc dù Thái hậu và y luôn đối nghịch nhau nhưng bà thật lòng thương yêu cây non ốm yếu, nâng niu đứa bé kia như tròng mắt mình. Bấy nhiêu đây cũng đủ để Tống Bảo cảm kích rồi.
Chỉ tiếc là kiếp trước Đường Cảnh Hạo đăng cơ mấy năm thì Thái hậu luôn khoẻ mạnh đột nhiên ngã bệnh qua đời...... Nghĩ tới đây Tống Bảo càng buồn hơn.
Mặc dù Thái hậu không ưa y, y cũng khó chịu bà mẹ chồng cứng nhắc này nhưng suy cho cùng Thái hậu khôn ngoan cẩn trọng cả đời, dù không được tiên đế sủng ái vẫn có thể tự lập tự cường nuôi nấng ba hoàng nhi, sống sót giữa chốn cung đình quỷ quyệt này, điều phiền lòng duy nhất có lẽ là hôn sự của ba đứa con trai.
Cặp song sinh đều là thiên sát cô tinh, đến khi bà nhắm mắt vẫn không được thấy chúng thành gia thì cũng thôi đi.
Đứa duy nhất thành gia là con trưởng thì lại gà bay chó chạy, đường đường là Hoàng đế mà người vợ duy nhất cũng không giữ được, Hoàng đế ly hôn quả thực làm trò cười cho thiên hạ.
Tống Bảo nghĩ đi nghĩ lại, thế mà bắt đầu cảm thông với Thái hậu, ai cũng chẳng dễ dàng, một vãn bối như mình cần gì phải kiên quyết đối chọi gay gắt với người ta đến cùng chứ.
——————
"Mẫu hậu, nhi thần tự biết mình không tốt." Ngữ khí Tống Bảo yếu ớt, "Trước kia đắc tội nhiều lần là do nhi thần không hiểu chuyện, không ra thể thống gì. Nhưng hôm nay bệ hạ lên ngôi, việc nước phức tạp, triều chính bề bộn, nhi thần thật sự không muốn hậu cung bất ổn làm phiền lòng bệ hạ. Vì vậy lần này mới đến thỉnh tội với mẫu hậu, xin mẫu hậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, dù bằng mặt không bằng lòng với con cũng được."
Thái hậu đã quen với kiểu nói năng mười ngoặt tám rẽ ở hậu cung mấy chục năm, bị câu nói thành thật này của Tống Bảo làm cho mờ mịt.
"Bệ hạ vất vả quá, nhi thần không muốn làm bệ hạ khó xử nữa."
"Hoàng hậu không muốn, chẳng lẽ ai gia muốn hay sao?" Thái hậu mở miệng giễu một câu, thấy Tống Bảo ủ rũ cúi đầu thì không giễu được nữa, "Hoàng hậu biết lý lẽ như vậy quả là hiếm thấy."
"Cũng không phải biết lý lẽ gì đâu ạ." Tống Bảo cười khổ, "Chỉ là ai cũng phải thay đổi, huống chi một triều thiên tử một triều thần, giờ bệ hạ đăng cơ, ngày này cũng nên thay đổi rồi."
Nghe xong Thái hậu thoáng sững sờ, cuối cùng mở miệng nói.
"Hoàng thượng, đưa Hoàng hậu về cung nghỉ ngơi đi, ai gia mệt rồi."
Hoàng thượng???
Tống Bảo nhìn Đường Cảnh Hạo không biết đến từ lúc nào giờ đang ngồi uống trà ở cửa, mặt mũi y đầy dấu chấm hỏi.
Sao phu quân y luôn xuất quỷ nhập thần vậy chứ.
Hù chết Bảo Bảo rồi.
——————
Đường Cảnh Hạo dẫn Hoàng hậu về cung, cung Từ Ninh của Thái hậu lại trở nên quạnh quẽ.
Bà nhìn mặt trời bên ngoài lặn về Tây, đột nhiên quay người bảo cung nhân đang đốt hương.
"Mai mốt đừng xông hương này nữa."
Cung nhân do dự nói: "Nương nương, đây là vật tiên đế ngự ban đấy ạ."
Đúng vậy, đây không chỉ là vật tiên đế ngự ban mà còn là minh chứng cho tình yêu thuở ban đầu của họ nữa. Qua nhiều năm như vậy, dù thời thế đổi thay cảnh còn người mất nhưng bà vẫn không nỡ đổi.
Nhưng tên ngốc kia nói đúng.
Ngày này cũng nên thay đổi rồi.