Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi

Chương 21: Thật giả lẫn lộn




Ban đêm vốn nên tĩnh lặng nhưng đêm nay Hoàng Cung phá lệ vô cùng náo nhiệt. Chỉ chưa đến một canh giờ trước mọi thứ vẫn bình tĩnh, hôm nay sau đại hôn Hoàng Hậu đăng cơ vốn đã hoàn thành, sau một ngày bận rộn cả Hoàng Cung cũng lâm vào nghỉ ngơi. Nhưng vào giờ phút này.

- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng...- Tiếng bước chân dồn dập kèm theo tiếng thở hồng hộc, một thái giám vận thanh y ánh mắt trừng lớn vừa chạy vừa kêu gọi lại chốc chốc ngó phía sau ra sức chạy nước rút như bị ma đuổi. Nếu nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa vang vọng đâu đó thật gần.

- Tiểu Viên ngươi làm sao mà chạy thục mạng vậy, Hoàng Thượng vừa mới nghỉ, ngươi hô to gọi nhỏ cái gì- Ngô công công đứng ngoài Thiên Long cung đợi hầu hạ Hoàng Thượng thấy thế thì nhăn mày quát, giọng nói vẫn cố nhẹ đi mắt liếc cánh cửa phía sau sợ hãi, Hoàng Thượng vừa mới nghỉ với tính cách của Người trong lúc này bị làm phiền thật y không dám nghĩ đến hậu quả.

- Ngô công công, nhanh lên không xong rồi , tạo phản...tạo phản... Phùng..- Thái giám Tiểu Viên nọ thấy Ngô công công vội nói bước chân nhanh thêm vài phần, nhưng đúng lúc này đây tiếng rít gió vang lên.

Ngô công công trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, người vừa sống sờ sờ trước mặt thoáng cái ngã úp sấp trên đất sau lưng một mũi tên đen ghê rợn cắm vào, cả lưng áo dần thấm ra một màu đỏ tươi- Tiểu.. Tiểu ...Viên ngươi, ngươi- Ngô công công lắp bắp nói từng chữ hẳn là bị sự việc trước mắt dọa sợ.

Nhưng Ngô công công dù sao cũng là đại tổng quản nhiều năm hẳn là không phải người thường có thể so sánh, y vội bước lên đỡ lấy tiểu thái giám kia hô to- Hộ giá- Ánh mắt chăm chăm nhìn vào khoảng trống trước cửa cung rộng lớn lúc này đã xuất hiện hai người ngồi trên ngựa một người mặc khôi giáp đen tay cầm trường cung nhìn dáng dấp uy mãnh kia hẳn là người có khí chất quân nhân nhiều năm chinh chiến trên xa trường, hắn không phải Phùng Quốc Công Phùng Khải sao? Bên cạnh y một nam nhân trẻ tuổi hơn chỉ tầm hai ba, hai tư tuổi, vận trường bào đen cả người tỏa ra khí thế quân vương ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống không đem thứ gì để vào mắt, đây hẳn là Thái Tử Long Hạ. Phía sau hai người dần dần tiến đến những hàng khôi giáp trong đêm tối chỉ nhìn thấy một mảng đen tuyền rộng lớn.

Tiếng hô của Ngô công công vừa ra, xung quanh cung Thiên Long xoát xoát xuất hiện một hàng người y phục tím rút kiếm, không biết bao nhiêu người nhưng nhìn qua đã tạo được vòng bảo vệ kín kẽ, khuôn mặt ai nấy đều không có lấy một tia cảm xúc, họ chỉ im lặng đứng bao quanh tạo thành vòng bảo hộ cẩn mật quanh Thiên Long cung.

Ngô công công phía sau mắt lạnh nhìn qua khe hở giữa các mật vệ Hoàng Gia, tay ôm lấy tiểu thái giám cả người ngoài máu cũng chỉ thấy máu, y mím chặt môi nhìn sâu vào nam nhân vận khôi giáp đen kia lại nhìn gương mặt tái nhợt hấp hối của Tiểu Viên, tiểu thái giám này vốn là người đi theo y học tập ba năm nay, y sớm đã coi như con cháu nhưng bây giờ nhìn nhân hấp hối trong tay trong lòng chỉ có phẫn hận ngút trời.

Hai hàng cung nữ, thái giám, ma ma phía sau đã sớm sợ đến mặt cắt không còn giọt máu cả một đống người ngồi sụp xuống đất mà run rẩy.

- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu- Đúng lúc này giọng nói thất thanh của Xuân Lan vang lên hướng vào trong tẩm cung. Mặt nàng đã tái nhợt, một thân lo lắng quỳ sụp xuống gọi.

Ngô công công nghe vậy cũng hoàn hồn chưa kịp ngăn cản, với tình hình này Hoàng Thượng mà ra ngoài thì rất nguy hiểm vội quát to- Ngươi gọi cái gì, Hoàng Thượng người không được ra ngoài Phùng Quốc Công tạo phản đã tập kết quân đội trong Hoàng Cung, người nên mang nương nương rút lui trước.

- Ha ha, không ngờ Lăng Ngạo Quân ngươi cũng có ngày này- Phùng Khải phía ngoài nghe Ngô công công hô thì ha hả cười đôi mắt nhỏ không ngừng lóe sáng- Đồ con rùa rút đầu, thời đại của Phùng gia ta đến rồi- Y ra sức chửi bới quả thật lúc này mà Lăng Ngạo Quân bất chấp phá vây chạy trốn thì y gặp vấn đề lớn rồi, với khả năng của Lăng Ngạo Quân và mật vệ Hoàng gia muốn trốn không phải không có cơ hội, đến lúc ấy hắn quay lại thì Phùng Khải quả thật không đảm bảo sẽ đối phó được.

Lâm Thiên bên cạnh nghe Phùng Khải hô chỉ cười nhạt trong mắt không dấu diếm khinh bỉ.

Đúng lúc này cửa tẩm cung vẫn đóng chặt bật mở, phía sau cánh cửa Lăng Ngạo Quân một thân Long bào chỉnh tề, uy nghiêm bước ra, trong ánh sáng của đèn đuốc lập lòe, gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kia chỉ chứa một mảnh băng lạnh không có thêm biểu tình gì im lặng đứng, đưa mắt quan sát một vòng, cả người tỏa ra khí thế quân vương làm người ta không dám nhìn thẳng.

Không khí lúc này cũng cương cứng lại vì sự xuất hiện của Lăng Ngạo Quân, bị y nhìn Phùng Khải chợt khựng lại bao nhiêu lời chửi bới cũng không xuất thêm được lấy một chữ chỉ trợn mắt nhìn gương mặt điềm tĩnh kia.

- Được lắm, Phùng Khải- Đúng lúc này Lăng Ngạo Quân chợt cười vang ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm Phùng Khải không dấu diếm căm phẫn.

Phùng Khải lúc này mới hoàn hồn vung ta chỉ vào mặt Lăng Ngạo Quân- Lăng Ngạo Quân ngươi không ngờ ta có khả năng này phải không, ngươi ngạo nghễ đi, ha ha giờ Tây Long sẽ là của Phùng gia ta, vốn nên là của Phùng Khải ta- Hắn ha hả cười ánh mắt không khỏi ánh lên sự căm phẫn tột độ.

Lăng Ngạo Quân mắt lạnh nhìn y rồi nhìn sang Lâm Thiên nhàn nhã bên cạnh thì nhếch lên khóe miệng- Không ngờ Thái tử Long Hạ cũng có hứng thú với quốc sự Tây Long như vậy.

Lâm Thiên nhìn Lăng Ngạo Quân chỉ cười cũng không có gì chột dạ- Bổn Thái Tử vốn cũng chẳng quan tâm đến Tây Long của ngươi, chỉ là ngươi muốn lấy thứ ta cũng muốn nên đòi lại thôi.

- Không biết trẫm lấy của Thái tử cái gì mà ngươi đòi trẫm, trước hết phải xem có phải đồ của ngươi không đã- Lăng Ngạo Quân cười trong lời nói rõ ràng có ý mỉa mai.

- Thứ bổn Thái Tử muốn chưa bao giờ thoát khỏi tay và bây giờ cũng vậy- Lâm Thiên tự tin tuyên bố, y cười ha hả vì thắng lợi đã sớm nằm trong tay y.

Lăng Ngạo Quân nhướng mày nhìn Lâm Thiên ánh mắt kèm theo sự tức giận nhưng rất nhanh nở nụ cười- Thật lấy được sao? Có một số thứ không thuộc về ngươi thì mãi mãi không thuộc về ngươi.

Lâm Thiên vẫn cười ánh mắt mang theo sự khiêu khích- Đưa nàng lên đây.

Tiếng nói vừa dứt phía sau đoàn quân tách ra một đường một huyễn kiệu xinh đẹp từ từ tiến đến. Lâm Thiên vẫn nhìn Lăng Ngạo Quân khóe môi dâng lên nụ cười đắc thắng.

Đợi kiệu dừng lại phía sau hai người, Lâm Thiên tung người xuống ngựa đến bên kiệu vén rèm chui vào chốc lát quay ra trên tay bế theo một người, nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là một nữ tử cho điều khi nhìn rõ mặt người này rất nhiều người trợn mắt vì nữ tử này rất giống Hoàng Hậu mới đăng cơ của họ. Nữ tử trong tay Lâm Thiên lúc này vẫn nhắm mắt không biết nàng là bị thuốc hôn mê hay vẫn là đang ngủ, người tinh mắt có thể nhìn đến cổ nữ tử nọ rõ ràng lưu lại những dấu hôn dày đặc như muốn nói nàng vừa trải qua một đêm vô cùng tốn sức.

Lâm Thiên mỉm cười nhìn nữ tử trong tay ánh mắt đã trở nên nhu hòa hơn, chứa đầy thỏa mãn cùng thương yêu, y ngước mắt lên nhìn Lăng Ngạo Quân đang cắn răng phía xa cười khiêu khích lại cúi người hôn nhẹ lên môi nữ tử nọ như muốn làm cơn tức trong Lăng Ngạo Quân bùng nổ.

- Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi- Đúng lúc này tiếng kêu thất thanh của Xuân Lan vang lên trong tẩm cung- Sao lại là công chúa Long Hạ, tiểu thư đâu, Hoàng Hậu đâu.

Lâm Thiên nghe thấy tiếng kêu thì ha hả cười ôm nữ tử trong tay càng dùng sức- Nàng là của ta, của ta- Rồi ngước mắt lên nhìn Lăng Ngạo Quân ánh mắt trở nên ngoan độc- Nếu ngay từ đầu ngươi không muốn có nàng thì có thể ngươi chẳng mất gì, nhưng bây giờ ngươi phải mất tất cả.

Lăng Ngạo Quân nhìn Lâm Thiên cười như điên như dại thì càng tức giận- Dám có chủ ý với nữ nhân của trẫm, thật có đảm lượng, trẫm không diệt ngươi thì tự biến mình thành tên hề rồi- Từ đầu đến cuối ánh mắt của y chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên một chút cũng không nhìn nữ tử trong tay hắn.

Lâm Thiên nghe Lăng Ngạo Quân nói vậy thì khinh miệt- Nữ nhân của ngươi sao? Giờ nàng là của ta, Mạc Tĩnh là nữ nhân của ta rồi.

Lăng Ngạo Quân nghe vậy giờ mới đưa mắt nhìn nữ tử trong tay Lâm Thiên rồi y chợt cười, ngửa mặt lên trời mà cười, tiếng cười vang vọng trong đêm tối như đánh thẳng và lòng người- Đúng vậy nữ tử trong tay ngươi kia đúng là của ngươi rồi- Rồi nhìn Lâm Thiên phía dưới cười ngạo nghễ.

- Ý ngươi là gì?- Lâm Thiên nhìn nữ tử trong tay mình nhướng mày nhìn Lăng Ngạo Quân không hiểu sao lòng y cứ bồn chồn không yên.

- Em gọi ta sao Xuân Lan?- Đúng lúc này một tiếng nói nhẹ nhàng như chuông bạc vang lên, theo vị trí nghe thấy âm thanh rõ ràng là từ trong tẩm cung Thiên Long.

Tiếng nói vừa cất lên cả không gian lâm vào yên tĩnh, người phản ứng đầu tiên không ai khác ngoài Lăng Ngạo Quân, y ha hả cười liếc mắt nhìn Lâm Thiên đang sững sờ rồi quay lưng tiến vào bên trong.

Bên trong tẩm cung đèn nến sớm đã thắp lên, mùi huân hương rất nhẹ lan tỏa trong không khí, phía trước Xuân Lan đang quỳ trên nền đất mắt trừng lớn không thể tin nhìn lên long sàng.

Lăng Ngạo Quân nhìn tiểu nữ nhân đang chán nản chống tay ngồi dậy trên long sàng, ánh mắt kèm theo sự mệt mỏi, chân mày nhíu lại, trên người chỉ mặc trung y thì mỉm cười tiến đến, khi đi qua Xuân Lan đang hốt hoảng phía trước thì đưa tay điểm huyệt nàng, làm nàng ngay đơ như tượng gỗ giữa phòng.

Mạc Tĩnh nhìn nam nhân yêu nghiệt tiến đến thì tức giận trừng mắt liếc y, lại nhìn qua bàn trong phòng vẫn tràn đầy thức ăn cùng rượu đổ la liệt, rồi liếc nhìn xuống bản thân mình bặm môi cúi đầu cái gì cũng không nói.

Lăng Ngạo Quân đến bên thấy nàng không nói có chút chột dạ sờ sờ cái mũi rồi cười nịnh tiến lên ngồi bên giường- Tĩnh Nhi.

Mạc Tĩnh vẫn im lặng không nói chỉ đưa tay xoa thắt lưng phía sau, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.

- Tĩnh Nhi- Thấy vậy Lăng Ngạo Quân có chút lo lắng vội tiến đến gần hơn vòng tay kéo nàng vào lòng nhẹ giọng gọi.

Mạc Tĩnh bị ôm cũng không phản đối chỉ úp mặt vào ngực y trầm ngâm không hiểu đang gặp vấn đề nan giải gì mà thất thần. Lăng Ngạo Quân ôm Mạc Tĩnh đặt nàng ngồi lên đùi mình tay vòng đến nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho nàng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào nhân nhi trong ngực. Lần này Lăng Ngạo Quân cái gì cũng không nói như đang muốn chờ đợi phản ứng của Mạc Tĩnh, nhớ lại chuyện vừa rồi y chỉ có cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở, thật phức tạp.

- Ta muốn làm thuốc giải xuân dược- Chốc lát sau, trong ánh mắt chăm chú của Lăng Ngạo Quân Mạc Tĩnh bật thốt ra rồi cố di chuyển tìm một vị trí thích hợp, thoải mái nhất trong lòng y.

Lăng Ngạo Quân nghe Mạc Tĩnh nói thì bất ngờ nhưng ngay sau đó thì nở nụ cười vòng tay càng siết chặt rồi cúi xuống hôn vào tóc nàng nhẹ nhàng thì thầm- Nàng không trách ta sao?- giọng nói mang theo tiếng thở phào nhẹ nhõm.

- Có- Mạc Tĩnh mím môi tức giận nói.

- Ta cũng không có thuốc giải.

- Sao ngươi không nói cho ta biết huân hương trong phòng và rượu kết hợp sẽ thành xuân dược- Mạc Tĩnh trợn mắt ngẩng mặt lên nhìn Lăng Ngạo Quân.

- Ta chẳng nói nàng chú ý ăn uống sao?- Lăng Ngạo Quân chớp chớp vô tội nhìn nàng.

- Không phải ở phủ thôi sao, ai mà biết chúng còn đòn hiểm như vậy, cả ngày lại bị ngươi xoay vần, vào đây nhìn đầy bàn mỹ thực, ngươi nói xem ta còn có thể không ăn sao?- Mạc Tĩnh dậm dật bĩu môi oan ức lên án lũ người xấu xa kia.

Lăng Ngạo Quân nghe nàng nói không khỏi phì cười đưa tay vén lọn tóc xõa trước mặt nàng không kìm được cúi xuống trộm hương trên cái miệng hồng đang bĩu ra oan ức của nàng.

Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn tên nam nhân yêu nghiệt trước mặt đưa tay đánh vào ngực y- Ngươi chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư còn chưa đủ nhiều sao?

- Tất nhiên là chưa đử, mãi mãi vẫn không đủ- Lăng Ngạo Quân bị đánh cũng không thấy kêu đau chỉ ha hả cười ôm nàng càng chặt, trong ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng sủng nịnh.

- Được lợi còn khoe mẽ- Mạc Tĩnh đảo cặp mắt trắng dã liếc y.

Mặc kệ Lăng Ngạo Quân, Mạc Tĩnh liếc mắt ra nhìn Xuân Lan vì bị điểm huyệt từ nãy đến giờ vẫn ngay đơ ra- Xuân Lan, hôm nay khiến em mệt mỏi rồi- Khóe môi cong lên tạo thành nụ cười xinh đẹp.

Xuân Lan có vẻ vẫn chưa hết bàng hoàng chỉ trợn mắt nhìn Mạc Tĩnh trong lòng Lăng Ngạo Quân, miệng không ngừng lẩm bẩm- Sao có thể, sao lại thế...

- Ha ha, bất ngờ lắm sao?- Mạc Tĩnh bật cười- Ta phải gọi em thế nào đây? Xuân Lan? Hay vẫn là Phùng Ân?

- Người...người biết- Xuân Lan nghe vậy thì trợn mắt không dám tin vào tai mình.

- Cái kim trong bọc có ngày sẽ lòi ra- Mạc Tĩnh thoải mái tựa vào lòng Lăng Ngạo Quân cười nhạt trong giọng nói kèm theo sự tiếc hận khó phát hiện- Xuân Lan ta đối với em không tốt bằng người cha không thèm nhận em sao?

- Tiểu thư- Xuân Lan nghe vậy bặm môi, nhìn xuống sàn nhà tránh né, đôi mắt đã ngập nước nhưng vẫn nín thinh cố nén để không bật ra thành tiếng.

Mạc Tĩnh nhìn sâu vào dáng người nhỏ bé kia, nhắm mắt áp mặt vào ngực Lăng Ngạo Quân, chốc lát sau như bình ổn được cảm xúc Mạc Tĩnh thở dài- Nương của em đã sớm không còn, đại phu nhân của Phùng Khải đã hại chết bà ấy ba năm trước, Phùng Khải chỉ đang lợi dụng em thôi.

Xuân Lan nghe Mạc Tĩnh nói chợt mạnh mẽ nhìn lên Mạc Tĩnh ánh mắt khó tin cùng bi phẫn tột độ- Tiểu thư, người nói thật sao?- giọng nói như bị mắc nghẹn.

Mạc Tĩnh chỉ nhìn Xuân Lan cái gì cũng không nói, cuối cùng Xuân Lan như sụp xuống, tay chân nàng lúc này không thể cử động nếu không nàng đã sớm quỳ rạp dưới nền gạch.

Mạc Tĩnh lắc đầu trong mắt hàm chứa thương tiếc. Một lát sau nàng liếc mắt về phía cánh cửa dù không nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng khi thấy một đám cung nữ sợ hãi ngồi dưới đất ôm nhau run rẩy thì cũng đoán được phần nào.

- Mặc áo cho ta, ta muốn xem xem chúng diễn cái gì- Nàng nói giọng rõ ràng thể hiện sự ra lệnh với Lăng Ngạo Quân. Nàng vừa nãy đã nghĩ kĩ rồi nha, trước đó nàng thật sự lỗ vốn rồi, bây giờ phải đòi lại cả gốc lẫn lời, sự đã xảy ra muốn quay lại cũng không được, việc trước mắt phải biến tên Hoàng Thượng này thành thê nô nha. Bổn tiểu thư cũng không chịu ăn lớn như vậy mệt.

- Ân- Lăng Ngạo Quân nghe Mạc Tĩnh nói cũng không cảm thấy có gì không đúng chỉ hướng ra ngoài gọi- Lấy y phục cho Hoàng Hậu.

Mấy cung nữ bên ngoài vẫn còn trong cơn hốt hoảng nghe thấy tiếng Lăng Ngạo Quân thì hoàn hồn, một ma ma phản ứng trước tiên vội vàng chạy vào trong tủ gỗ to bên phải tìm kiếm.

Mạc Tĩnh nhìn theo bước chân run rẩy của ma ma kia trong lòng tặc lưỡi- Chậc chậc, Lăng Ngạo Quân quả nhiên có phẩm chất thê nô cực phẩm.

Một lát sau ma ma tìm được đồ vội vàng đưa đến, đây là một bộ trang phục khá đơn giản, màu hồng phấn phía trên có thêu hoa đào xinh đẹp.

Lăng Ngạo Quân nhận y phục cũng không cần ma ma kia giúp đỡ ôm Mạc Tĩnh thả xuống giường nhẹ nhàng mặc y phục giúp nàng.

Bên ngoài lại càng náo nhiệt, Lâm Thiên nghe thấy Lăng Ngạo Quân gọi lấy y phục phía trong thì lòng càng thấp thỏm không yên, y nhìn nữ tử trong tay mình nhíu mày rồi nhìn vào cửa tẩm cung quát.

- Lăng Ngạo Quân đừng tưởng ta không biết trong hồ lô ngươi chứa gì, ngươi muốn thừa cơ chạy thoát phải không, ta nói cho ngươi biết khắp kinh thành đã sớm bị vây kín, ngươi chạy không thoát...

- Thật ồn ào- Đúng lúc này giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên cắt ngang lời nói của Lâm Thiên.

Lăng Ngạo Quân lại xuất hiện sau cánh cửa nhưng lúc này trong lòng ôm theo một nữ tử váy hồng cũng không nhìn rõ mặt, chỉ thấy nàng đưa tay vòng qua cổ Lăng Ngạo Quân mặt tựa vào ngực y. Mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng rủ xuống che mất một phần gương mặt xinh xắn.

- Lấy ghế- Lăng Ngạo Quân nói, cánh tay hữu lực ôm chặt nhân nhi trong ngực ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng không hề che dấu yêu thương cùng sủng nịnh.

Một thái giám đã sớm lấy lại tinh thần đứng một bên nghe Lăng Ngạo Quân nói vội chạy vào trong rất nhanh đã bê theo một chiếc ghế có lưng tựa khá thoải mái ra đặt xuống sau Lăng Ngạo Quân.

Lăng Ngạo Quân cười nhạt liếc Lâm Thiên rồi nhàn nhã ôm theo hồng y nữ tử ngồi xuống ghế đặt nàng lên đùi điều chỉnh tư thế cho nàng thoải mái nhất.

Mạc Tĩnh cảm giác thân hình đã ổn định mới vén tóc quay ra ngay lúc này thành công làm mọi người xung quanh hút ngụm khí lạnh.

- Đưa tiểu thái giám đến Thái y viện đi, vết thương không trúng tim- Nàng nhìn Ngô công công đang sững sờ phía dưới tay còn ôm theo tiểu thái giám máu me đầm đìa thì không khỏi nhíu đôi mày.

Nghe tiếng Mạc Tĩnh Ngô công công mới hoàn hồn vừa nãy y còn đang hốt hoảng khi nhìn thấy Hoàng Hậu bị ôm trong tay Thái tử Long Hạ, chưa kịp lấy lại tinh thần lại nhìn thấy Hoàng Thượng ôm Hoàng Hậu ra y nhìn lại hai nữ tử, trong lòng chỉ còn lại khiếp sợ cũng không nói được gì.

- Mang đi- Lăng Ngạo Quân cũng không thèm để ý Ngô công công lại mất hồn mất vía chỉ lạnh giọng nói.

Lời nói vừa dứt một mật vệ đã tiến đến- Vâng- Rồi y cúi xuống ôm tiểu thái giám vận khinh công tránh khỏi vòng vây phía trước nhẹ nhàng mang người đi.

- Nàng...nàng không phải, nàng không phải, là giả dạng, đây mới là nàng- Lâm Thiên khó tin khi nhìn thấy mặt nữ tử trong tay Lăng Ngạo Quân, y nhìn nữ tử trong tay mình lời nói lộn xộn, lắp bắp.

- Vậy xem đâu là thật và đâu mới là giả- Mạc Tĩnh trong lòng Lăng Ngạo Quân cười nhạt nhìn gương mặt có chút tái của Lâm Thiên nhẹ nhàng nói.