Cửa Phật điện mở toang đem ánh sáng chiếu rọi vào khoảng không gian rộng lớn, cả ba người họ đều đã thức giấc từ sớm cùng nhau quỳ trước tượng Phật chấp tay cầu nguyện mong rằng vụ án này sẽ có một kết thúc êm đềm và viên mãn.
Tên thị vệ đứng nép sang bên cạnh chừa khoảng trống cho nữ tỳ đem điểm tâm sáng vào cho cả ba cùng dùng, sau đó thì rời khỏi và khóa chặt cửa như thường lệ.
"Hoàng hậu, người đến ăn bữa sáng đi, chúng ta đã cầu nguyện rất lâu rồi, còn Tiểu Đường nữa, mau đến đây đi."
Tuyết Nhi từ lúc nữ tỳ bước ra ngoài đã đứng dậy khỏi chiếc nệm thiền, sắp xếp mọi thứ chu toàn mới gọi hai người họ một tiếng.
"Ta không đói, hai người cứ ăn trước."
Tiểu Đường đã đứng dậy nhưng Thư Hân vẫn ngồi đấy, mắt vẫn nhắm nghiền, giọng nhẹ nhàng buông lời.
Thư Hân vẫn im lìm khiến Tiểu Đường càng thêm khó chịu, dứt lời Tiểu Đường nắm lấy tay Thư Hân một mạch kéo khỏi nơi thiền định, ấn vai để nàng ngồi xuống vị trí, cô chủ động cầm lấy một đôi đũa đặt vào tay Thư Hân, bản thân thì hạ mình xuống chiếc ghế kề cạnh với vẻ mặt thản nhiên trong sự sửng sốt của Tuyết Nhi.
Thư Hân không chút phản kháng lại hành động ngông cuồng từ Tiểu Đường, vẫn cầm lấy đũa cho gắp một chút rau cho vào chén, mắt chuyển hướng về Tuyết Nhi ra lệnh.
"Tuyết Nhi ngồi xuống ăn cùng đi."
"Đó là vi phạm cung quy, nô tỳ không dám."
Tuyết Nhi lắc đầu, xua tay. Nàng làm sao có thể ngang hàng nâng chén cùng với hoàng hậu, gan cũng chẳng to bằng Tiểu Đường nên cầm lấy một chén cơm đi đến một góc và ngồi xuống.
"Ta cho phép! Tuyết Tuyết, ngươi lên đây ngồi cùng đi. Ta xem ngươi là tỷ muội, ngươi làm vậy là giữ khoảng cách với ta."
"Nô tỳ..."
"Ta ngồi được thì ngươi cũng ngồi được, giờ phút sinh tử còn phân giai cấp hay sao?"
Thư Hân chắn ngang lời Tuyết Nhi, trong dạ không khỏi mắng thầm rằng nàng ấy lúc nào cũng tôn ti trật tự làm đầu, cung quy bất phạm giống y như đúc thân chủ của nàng, chỉ biết gò bó bản thân vào chiếc hộp mang tên luật Diệp triều mà quên mất chính họ cũng phải cần tự do:
Tiểu Đường đưa bàn tay trước mắt Tuyết Nhi trông chờ, môi mỉm cười với nàng, đầu gật nhẹ như bảo nàng hãy nghe lời cô.
Tuyết Nhi đáp trả bằng cách đưa tay lên cao chạm vào tay Tiểu Đường cảm nhận sức lực của cô ấy kéo nàng đứng bật dậy. Tay Tiểu Đường vẫn nắm chặt tay Tuyết Nhi dẫn dắt đưa nàng trở lại bàn ăn, Thư Hân theo sau cầm lấy phần của Tuyết Nhi đặt lên bàn.
"Mời mọi người ăn sáng!"
Tiểu Đường hô lớn khi thấy cả ba người đã cầm đũa, cả ba người nhìn lấy nhau không hẹn mà bật cười, liên tục thể hiện tình cảm bằng chuyện gắp thức ăn vào chén của người khác.
"Hoàng thượng có lệnh hoàng hậu Ngu Thư Hân, Triệu sứ thần cùng nữ tỳ Khổng Tuyết Nhi đến triều xử việc."
Cửa Phật điện một lần nữa được mở ra, lần này là công công chức phẩm cao trong triều đến khấu đầu truyền lệnh.
"Không có gì phải sợ cả, chúng ta đâu có tội."
Thư Hân ngồi giữa, hai tay cầm lấy tay của Tiểu Đường và Tuyết Nhi, môi vẫn giữ nụ cười khuynh đảo, không tỏ ra sợ sệt. Lúc này nếu cả ba đều mất bình tĩnh chỉ càng thêm rắc rối, nàng chủ động trấn tĩnh làm nguồn tinh thần sau lưng họ.
"Có cậu ở đây tớ không sợ."
Tiểu Đường thay đổi từ cái nắm tay thông thường trở thành tay đan tay với Thư Hân, nhẹ nhàng siết chặt tay nàng.
"Nô tỳ cũng không sợ, hoàng hậu ở đâu, nô tỳ ở đó. Sống cùng sống, chết cũng theo người."
Tuyết Nhi từ tâm trạng lo âu đã trở nên phấn chấn hơn, giọng điệu mạnh mẽ trả lời Thư Hân.
"Mời hoàng hậu."
"Ta biết rồi."
Thư Hân rời khỏi vị trí sau lời của công công mà theo sau ngài ấy, Tiểu Đường và Tuyết Nhi cũng theo mà tiếp bước sau nàng trong sự quản lý nghiêm ngặt của các thị vệ.
"Bái kiến hoàng thượng."
Họ đã tới giữa điện triều tiến hành hành lễ, Thư Hân nhìn thấy hoàng thượng nghiêm nghị trên ngai vàng lòng bỗng gợn lên sự vui mừng khôn xiết, đôi mắt mở to nước mắt trực trào, không cần biết vài phút nữa sẽ sống chết ra sao, hoàng thượng đã trở lại triều chính là điều hạnh phúc nhất đời nàng.
"Nhâm pháp sư bái kiến hoàng thượng, chúc Diệp quốc với sự dẫn dắt của người sẽ muôn đời thái an."
Nhâm pháp sư vừa được triệu đến, ông liền hạ người hành lễ.
"Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu vào chính sự. Nhâm pháp sư, ta tin tưởng bậc tu hành tuyệt đối không xảo ngôn, người hãy nói rõ xem."
Hoàng thượng mở đầu vụ án từ Nhâm pháp sư, ông ấy là nhân chứng những lời nói của ông đều rất quan trọng cho việc phán quyết.
"Thưa hoàng thượng, theo những gì thần cảm nhận và tận mắt chứng kiến thì Hứa Giai Kỳ và Triệu Tiểu Đường đều là người phàm, món báu vẫn họ có không hề có tà khí, còn việc hoàng hậu nói họ là thần thánh được tiên đế gửi xuống rõ là lộng ngôn xúc phạm bề trên."
Nhâm pháp sư ngay thẳng kể ra mọi sự, tuyệt đối không gian dối nửa lời.
"Hoàng hậu, nàng đưa họ vào cung giả thần thánh có ngụ ý gì?"
Diệp Bảo Triết lúc này quay sang tra hỏi Thư Hân, người không hà khắc với nàng như khi ở Ninh Hinh cung nhưng cũng chẳng dễ dàng như xưa được, người đã bị Tô Đoan xoay chuyển khiến có một vết tì lớn với hoàng hậu, dù thể nào trong đầu đều nghĩ rằng Thư Hân có ác ý.
"Thần thiếp không hề đưa họ vào cung, tất cả quan thần đều tận mắt chứng kiến Triệu sứ thần bỗng dưng có mặt ở giữa triều khi mọi người đang bàn chính sự, ai ai lúc đó cũng nghĩ rằng Tiểu Đường là thần tiên ban xuống cùng với những báu vật huyền diệu."
"Có phải vậy không các khanh?"
Nghe Thư Hân tường thuật, Diệp Bảo Triết chẳng thể tin tưởng hết lòng liền hỏi lại các quan trong triều và đều nhận được cái gật đầu đồng tình. Người bắt đầu tin lời nàng, đảo mắt sang Tiểu Đường tra khảo:
"Ngươi từ đâu đến, tại sao lại giả thần giả thánh, có dụng ý gì?"
"Hoàng thượng đã hỏi thì thần xin trả lời, bây giờ cũng chẳng còn gì giấu giếm. Thần là Triệu Tiểu Đường, đến từ tương lai của một ngàn năm sau, đọc sách lịch sử thấy hoàng thượng vì đam mê tửu sắc làm chuyện thoái đạo với trời đất, tiếc thương cho hoàng hậu bị chính người hắt hủi mà đến đây thay đổi số mệnh của Thư Hân hoàng hậu."
Không chút sợ hãi, từng lời nói hùng hồn thốt ra từ miệng Tiểu Đường, mắt mở to hướng mắt về ngài vàng.
"Bại nữ! Ngươi dám nói những lời như thế đối với trẫm à?"
"Thà nói một lần còn hơn im lặng, hoàng thượng dám làm không dám nhận, ra lệnh chém đầu thần, thần cũng sẽ chấp thuận."
Tiểu Đường như ăn được gan hùm những lời không nên nói như vậy cũng dám mở miệng, cô chọc giận hoàng thượng đến đỏ gay cả mặt xấu hổ với các quan thần.
"Được, trẫm sai thì trẫm xin nhận, trẫm tha tội cho hoàng hậu nhưng còn việc ngươi dám nhận chính tớ là người đến từ tương lai, làm sao ta có thể tin tưởng được đây?"
Hít một hơi sâu, Diệp Bảo Triết chân thành nhận lỗi của chính mình, nếu ngay bây giờ người chối bỏ tội người sẽ mãi là vị vua ô uế, người muốn tớ trở lại là một hoàng đế liêm chính, tuyệt đối không bao giờ như những ngày trước nữa, người đã quyết thì sẽ làm được.
"Những món báu vật thần đem theo là sự tiến bộ vượt bậc của tương lai, nơi có những tòa tháp cao vượt trội, những chiếc xe hơi thay cho những chiếc xe ngựa, tất cả mọi thứ đều được lưu trữ trong chiếc máy ảnh kỹ thuật này, hoàng thượng có muốn xem thử không?"
Lấy trong ba lô ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số trong sự tò mò của mọi người, Tiểu Đường không đợi chờ gì mà nói thêm:
"Người cho phép thần đến gần ngai vàng để thị phạm được không? Không ai có thể hiểu cách làm việc của những chiếc máy hơn một ngàn năm sau được đâu."
"Nhâm pháp sư, món vậy này có tà khí hay không?"
Hoàng thượng muốn tự thân kiểm chứng nhưng lại lo sợ việc Tiểu Đường sẽ làm hại người bằng những thứ tà thuật.
"Hoàng thượng hãy tin tưởng nơi thần, thần sẽ kiểm tra giúp người, một chút kẻ hở cũng không qua được con mắt tinh thông này, nhất là những kẻ chuyên lừa thần dối quỷ. Diệp Tú trở về cung chậm trễ, xin hoàng thượng tha thứ tội."
Trận chiến của hắn tưởng đâu sẽ phải là một cuộc tuyên chiến đẫm máu nhưng ai ngờ Lục quốc không hề đề phòng mà bước thẳng vào cái bẫy đã được cài sẵn, một mẻ tóm gọn hết năm vạn binh lính, năm vạn quân còn lại đã bị tên lửa của Lâm quốc một hơi gϊếŧ sạch nhưng Diệp Tú không vội báo lại. Trước khi bước hắn đã nán lại một chút xem xét tình hình ra sao đợi đúng thời cơ thì mới bước vào hành lễ, còn dùng ánh mắt vô cùng thù hằn nhìn lấy Tiểu Đường.
"Được, trẫm giao lại cho ngươi xem xét."
Diệp Bảo Triết biết Diệp Tú có thù hằn cùng với Thư Hân và cả Tiểu Đường nhưng để hắn xem xét trước rồi người sẽ xem xét lại, như vậy sẽ vừa công tư phân minh mà còn an toàn với tính mạng của người.
"Đa tạ hoàng thượng."
Diệp Tú rút ngắn khoảng cách với Tiểu Đường, vẫy tay ngụ ý bảo cô ấy đứng dậy thị phạm trước mắt hắn, nét mặt hắn trong khó coi vô cùng như muốn nuốt cả Tiểu Đường vào bụng.
"Ngài xem cho kĩ, hòa thân vương."
Với ánh mắt đầy hận thù từ Diệp Tú, Tiểu Đường không rõ hắn hiện tại là theo phe của ai, quận chúa bảo hắn đã cải tà quy chính nhưng sao lại không thấy chút thay đổi nào từ hắn. Lấy lại sự bình tĩnh, Tiểu Đường bật màn hình và khởi chiếu những thước phim cô đã quay từ trước.
Diệp Tú xem sơ lượt đúng là chúng rất khác nơi hắn đang sống, Tiểu Đường cũng những tòa nhà cao trọc trời phía sau lưng, những chiếc xe di chuyển nhanh như chớp mà không dùng đến ngựa thật trong mắt hắn đây là điều rất khó tin:
"Thần... tin tưởng Tiểu Đường đang nói sự thật."
"Triệu Tiểu Đường, trẫm cho người bước lên thị phạm cho trẫm."
Tiểu Đường gật đầu không trả lời từng bước tiến gần đến ngai vàng trực tiếp để hoàng thượng diện kiến.
"Trẫm tin ngươi nhưng ngươi làm sao trả lời việc Giai Kỳ nhận tội và xin theo Tô Đoan quý phi để chuộc lại lỗi lầm?"
Hoàng thượng vừa nhớ ra còn thiếu Giai Kỳ trong chuyện này và cô ta là kẻ hở duy nhất và lớn nhất bây giờ của tất cả những điều Tiểu Đường đã tường thuật.
"Vậy thì người triệu cô ấy đến, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn nhiều."
"Công công cho triệu Hứa Giai Kỳ đến đây!"
"Hoàng thượng, thần gan trời xin phép người gọi cả Tô Đoan quý phi đến. Không phải nương nương chính là người tố cáo thần hay sao, để mọi chuyện giải bày trước mắt quý phi có lẽ sẽ giảng hòa được mọi chuyện."
"Ta chấp thuận."
Nhìn thấy hoàng thượng đồng ý, tên công công liền khấu đầu tuân lệnh một mạch rời khỏi chính cung.
"Quý phi nương nương và Hứa Giai Kỳ được hoàng thượng truyền lệnh triệu đến triều hỏi chuyện."
Tên công công bước vào Ninh Hinh cung lặp tức đọc thánh lệnh, Tô Đoan liền gợi lên nỗi bất an, hiện tại không biết có nên cho người đốt pháo cứu sinh hay không, nếu bây giờ không khai pháo nhỡ đâu trong triều nàng có chuyện gì thì không thể làm được gì nữa.
"Người đâu, mau vào tìm Giai Kỳ."
"Không cần tìm đâu thưa quý phi. Hứa Giai Kỳ tuân lệnh!"
Giai Kỳ từ phía ngoài cung cúi đầu tuân lệnh, ngẩng mặt lên còn mỉm cười nhìn Tô Đoan, một nụ cười chất chứa đầy ẩn ý.
"Làm theo lệnh ta!"
Thì thầm cùng với tên tiểu thái giám trước khi rời đi. Tô Đoan đoán không sai, hẳn là có kế hoạch sẵn cả rồi nếu bây giờ không lên pháo chắc chắn không còn đường tẩu thoát nữa.
"Tô Đoan..."
"Hứa Giai Kỳ..."
"Bái kiến hoàng thượng."
Hai người họ vào điện không hẹn mà cùng lúc hạ gối hành lễ.
"Dùng ghế bạc cho quý phi nương nương an tọa."
Miễn lễ cho họ và ra lệnh cho thái giám đem ghế vào. Với hoàng thượng, Tô Đoan không hề có tội theo luật vẫn phải ban ghế an tọa.
"Hứa Giai Kỳ, trẫm có chuyện hỏi ngươi. Ngươi là người của tương lai vậy sao lại nhận tội và ở kề cạnh Tô Đoan quý phi với dụng ý gì?"
"Dụng ý là tìm ra thứ cần thiết, thưa hoàng thượng."
Giai Kỳ đưa tay chờ Tuyết Nhi đưa chiếc bút ghi âm cho tớ, khi nhận được nó liền bật công tắc:
"Thứ ta sai thương lái đem đến lần này là loại cực mạnh, chỉ cần quá liều một chút có thể dẫn đến đột tử, thời cơ này có lẽ rất tốt để làm việc đó."
"Chưa phải lúc, ngươi nên nhớ Diệp Lâp đang nắm giữ quân binh ở hai cánh tây bắc, hạ thủ ngay lúc này rất bất lợi. Chuyện ngươi phạm tội đã kéo theo đó là sự lật mặt của đám quan thần, tướng quân hướng Đông cũng ngã theo thân thiết với hắn ta, nếu hoàng thượng băng hà, người nghĩ tới lượt người lên ngôi hay sao?"
Tiếng Tô Đoan cùng Diệp Tú phát ra vang rộng cả cung điện, quan thần lúc này bàn tán xôn xao không tin vào những gì họ vừa tận tai nghe thấy.
"Ngươi đừng dùng những thứ báu vật này hòng để ám hại ta."
Tô Đoan run lên bần bật, bật khỏi ghế ngồi chỉ thẳng tay vào Giai Kỳ chối tội rồi quay sang hoàng thượng tỏ ra oan ức:
"Họ cái gì cũng thể biến ra được hòng để hại thần thiếp, hoàng thượng người đừng tin lời họ trừ khi có nhân chứng thấy rõ thiếp cùng Diệp Tú hòa thân vương trò chuyện."
"Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi toại nguyện."
Cầm lấy chiếc điện thoại mà Giai Kỳ đã giấu đi cùng với chiếc bút ghi âm, tự tay mở đoạn hình ảnh mà cô đã lén lút quay lại khi Tô Đoan cùng Sơ học sĩ trò chuyện, hình ảnh sắt nét từ hành động cho đến âm thanh, Tô Đoan không còn cách nào để lách tội nữa, đây là hậu quả xứng đáng cho những gì nàng ta đã làm:
"Vậy thì thủ tiêu đi dù sao lão ta còn sống chỉ thêm vướng tay vướng chân, lão không đem được thư đi thì bỏ mạng xuống âm ti đón cửa cả hoàng tộc của Diệp quốc."
"Nàng có gì để nói nữa không, ái thiếp của trẫm? Trẫm đâu có bạc đãi nàng, tại sao nàng lại muốn trẫm chết đi?"
Diệp Bảo Triết cả cõi lòng dường như quặn thắt, những năm qua người bỏ mọi thứ bên cạnh Tô Đoan, yêu thương nàng, còn định giao cả chức hoàng hậu lại cho nàng, nào ngờ sâu thẩm trong lòng người mà hoàng thượng yêu quý, người không khác gì bị nàng ấy lợi dụng.
"Vì ngươi gϊếŧ hại cha mẹ của ta! Cả nhà ba người đang yên đang lành, chỉ một cơn vó ngựa mà tan tành. Chính ba mẹ đem ta cho vào lu gạo và nhờ vậy ta mới tận mắt nhìn thấy cả nhà bị quân binh của Diệp quốc gϊếŧ hại. Ta hận người đến cùng cực hận rằng chưa lấy được cái đầu của người đế tế linh hồn cha mẹ."
Đôi mắt từ yêu thương chuyển thành màu máu đỏ hận thù, thẳng tay chỉ vào thẳng vào Diệp Bảo Triết mà nói lời ai oán, mọi chuyện đã phanh phui Tô Đoan còn giấu được gì nữa. Theo nàng thì hiện tại tiểu quốc ngoại bang đã xâm lược vào Diệp quốc rồi, kế hoạch nàng dù chưa kĩ lưỡng nhưng chắc chắc không có sai phạm, Diệp Tú có mặt ở đây có lẽ đã đưa quân lính ngoại bang vào thành, nàng xem đó là sự thành công nên lớn giọng hiên ngang phỉ báng ngai vàng.