Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường

Chương 25




"Ngài vừa tỉnh dậy, ta miễn lễ, cứ nằm trên giường trò chuyện cùng ta."

Hạ người xuống chiếc ghế vừa được nữ tỳ đem đến, Tô Đoan phát lệnh miễn hành lễ với Nhâm pháp sư, người đang nằm trên giường bệnh.

Ông vừa tỉnh lại sau cơn mê man, những ngày qua lại chỉ toàn được đút cháo lỏng, thân thể có chút suy nhược, ho khan vài tiếng mới cất giọng thều thào.

"Đa tạ quý phi nương nương."

"Ngài cảm thấy sao rồi, quyền năng của món báu vật không làm khó được ngài chứ?"

Câu hỏi thăm xuất phát từ sự chân thành hiếm thấy nơi Tô Đoan, dẫu sao ông ấy vẫn là người cho nàng những thứ nàng đang có ngày hôm nay, không ơn thì cũng là nghĩa, Tô Đoan xem ông là người thân duy nhất trên cõi đời của nàng.

"Đa tạ quý phi quan tâm, thần không sao, báu vật ấy có sức mạnh tựa của thiên lôi nên khi chạm vào, thần có triệu chứng như bị sét đánh trúng, rất may là sức mạnh ấy chỉ bằng đôi ba phần công lực của chiếc búa trời, hiện tại chỉ có chút mệt mỏi."


Đặt chiếc điện thoại bênh cạnh Nhâm pháp sư, Tô Đoan chăm chú quan sát ông, lời nói của ông ta lúc này rất có giá trị cho kế hoạch khiến cảm giác trông chờ, thấp thỏm trong nàng tăng lên tột độ.

"Vậy theo ngài chiếc báu vật này là chính hay tà?"

"Theo thần phán đoán thì nó là chính thuật nhưng hiện tại nó đã vô dụng rồi, hào quang bao quanh nó rất yếu ớt."

Ông chủ động cầm lấy chiếc điện thoại một lần nữa, bằng cặp nhãn thuật có thể nhìn rõ được ánh quang phản chiếu, Nhâm pháp sư nhanh chóng nhận ra pháp lực của báu vật chỉ còn lại những tia màu hỗn hợp không tác dụng.

"Không phải trước kia ngài bảo những thứ thuộc về chính đạo phải có quyền năng mãi mãi à? Trong khi món vậy này chỉ có hạn."

Càng nghĩ lại càng không thể hiểu, vài hôm trước chính Nhâm pháp sư đã nói với bao nhiêu người có mặt nơi chính điện rằng thứ mãi mãi mới là chính thuật, giờ thì ngược lại, Tô Đoan nhất thời không thể chấp nhận được sự phi lí này mà có chút thay đổi thái độ.


"Tà đạo thích máu, chúng thích hưởng thụ linh hồn lẫn máu huyết của con người để tăng cường tà lực và khi có cơ hội thích hợp chúng không từ chối việc hạ được con mồi  Món báu vật tự đầu đến cuối chỉ là ta chủ động thử trút phế nó, nó không hề gϊếŧ hại ta mà chính ta tự hại ta."

Phân tích tường tận ý nghĩ, Nhâm pháp sư một chữ cũng không hề nói dối.

"Báu vật này chính là tà thuật mà ngài nói đây, tận mắt người của ta thấy chỉ cần một cái bóp tay sẽ có một thứ hình bầu dục xuyên qua người, ngay lập tức sẽ chết và bốn lần nữa thôi nó sẽ vô tích sự, ngài xem xét xem."

Đưa cây súng đang được vắt trên thắt lưng trao cho Nhâm pháp sư, kể rõ chi tiết mà nàng biết được cho ông ấy, Tô Đoan mong rằng ông sẽ có quyết định đúng ý với nàng. Ngày mai, bằng mọi giá Ngu Thư Hân cùng ba người họ đều phải chết.


"Món vật này chỉ là một món đồ sắt bình thường, thật sự mà nói nó có thể chỉ là một vũ khí mà chúng ta chưa biết đến mà thôi."

Chật vật trở mình ngồi tựa vào thành giường, lần nữa Nhâm pháp sư vô tình làm phật lòng Tô Đoan mà không hề hay biết.

"Ngày mai khi ra chánh điện xét xử, ta muốn ngài không nói ra sự thật này, chỉ cần nói ngài đã thương tích ra sao do món báu vật gây ra."

Đôi mày nhíu lại tỏ vẻ không mấy hài lòng với câu trả lời, Tô Đoan bắt buộc Nhâm pháp sư phải nghe theo lời sai bảo của nàng.

"Thần không thể, là người tu hành, thần tuyệt đối không xảo ngôn."

Nhâm pháp sư lắc đầu từ chối, bản thân là người xuất gia, chánh quả đã có chút thành tựu, không thể vì chuyện phàm tục mà vấy bẩn, ông tuyệt đối không làm theo ý Tô Đoan.

"Ngài nên nhớ mạng ngài nhờ đâu mà có thể được như ngày hôm nay!"
Tô Đoan dùng đến ơn nghĩa để ép Nhâm Đại vào đường cùng, giọng nói đôi phần thể hiện sự dã tâm đang chất chứa.

Đến mức này, Nhâm Đại nhất định phải khuyên bảo Tô Đoan, tránh nàng lâm vào cảnh tội ác bất dung tha. Ông đã dần nhận ra ý đồ của nàng quý phi này là gì và sẽ ngăn cản đến cùng.

"Hận thù không buông bỏ chỉ làm hại chính mình, người cũng phải nên nhớ do đâu mà người trở thành dưỡng nữ của quan nhị phẩm. Theo tính toán và ngũ quan hiện hữu, nương nương có số mạng chết yểu, không tu thân tích đức, sẽ chết không toàn mạng, quay đầu là đất liền hà cớ gì phải ngụp lặn nơi rừng sâu đầy hiểm trở, hãy an nhàn hưởng vinh hoa phú quý chốn cung đình thì hơn."

"Xin ngài nhớ cho ai đã là người đem cha mẹ ta xuống suối vàng, cha mẹ ta sống giữa ranh giới Lục quốc cùng Diệp quốc nhưng vẫn là những người sống cùng Diệp quốc. Những ngày tháng yên bình, hạnh phúc chỉ vì một cơn vó ngựa gây chiến tranh để dành lãnh thổ mà hàng trăm gia đình nơi đây đều tan nát trong đó có ta. Cảnh tượng cả gia đình bị quân lính Diệp quốc nhẫn tâm chém gϊếŧ vẫn là cơn ác mộng xâm chiếm lấy ta mỗi đêm, chính tên Diệp Bảo Triết đã khiến ta tan nhà nát cửa, vậy thì sao ta phải để yên cho dòng họ của hắn được sống trong nhung lụa, ta muốn hắn phải cảm nhận được sự đau đớn hơn ta gấp vạn lần."
Nắm chặt nắm tay, Tô Đoan không nén được cơn thịnh nộ, bao nhiêu uất ức trong lòng đều đem ra mà xả. Ông kêu nàng quay đầu khác nào bảo nàng yên phận sống cùng kẻ thù, hằng ngày kế bên Diệp Bảo Triết trong lòng nàng chỉ toàn thấy kinh tởm, nếu không phải vì trả thù, có chết nàng cũng chẳng đến nơi kinh thành này.

"Tội lỗi ai người đó sẽ gánh, thần thật lòng khuyên nương nương hãy buông bỏ."

"Ngài không giúp ta thì thôi vậy, ta sẽ có cách của chính mình. Còn chuyện ngài nói ta không làm được."

Hừ một tiếng, Tô Đoan di chuyển khỏi ghế tựa đến trước cửa thì nàng dừng lại buông vài lời, xong mới chắc chắn rời đi.

.

Trời cũng đã khuya, Tuyết Nhi đã yên giấc ở phần giường phía góc tường nhưng chỉ riêng hai người kia vẫn chưa hề khép mi. Giường họ song song đối diện, mắt chạm mắt đã rất lâu nhưng chẳng ai mở lời trước, có lẽ đã quen cảm giác có hơi ấm đối phương bên cạnh.
Tiểu Đường thở một hơi dài, chủ động trở người xoay lưng về nàng, dứt đi ánh mắt quyến luyến. Cô nhủ thầm việc đó sẽ làm cô không nỡ rời xa Thư Hân nên tránh đi thì hơn, duyên phận nơi họ sau đêm nay hẳn kết thúc rồi.

"Cậu ngủ à?"

Giọng nói quen thuộc cất lên đủ để Tiểu Đường nghe thấy và xoay người lại, Thư Hân dường như muốn nói chuyện cùng cô.

"Chưa, tớ chỉ không muốn nhìn cậu và nghĩ đến việc chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Đến lúc chia xa, Tiểu Đường còn gì phải giấu đi cảm xúc của bản thân nữa, đằng nào thì Thư Hân cũng đã hiểu thấu hết tất cả.

Như có một mũi tên xuyên thẳng vào trong dạ, Thư Hân mím môi lưỡng lự một lúc lâu mới mở lời hỏi.

"Cậu có gì muốn nói cùng tớ không?"

"Cậu muốn tớ phải nói gì?"

Nhếch nhẹ mép môi, đúng ra thì Tiểu Đường có rất nhiều điều muốn nói nhưng vẫn muốn hỏi lại nàng, xem ý nàng ra sao.
"Tớ... không muốn gì cả."

Cảm giác thất vọng lan tỏa khắp lồng ngực, Thư Hân như chờ đợi một điều gì đó từ cô nhưng lại chẳng diễn tả được điều ấy là gì.

"Vậy thì ngủ thôi, đã khuya lắm rồi."

"Tớ... ngủ không được."

Thư Hân thực sự không thể chợp mắt, chiếc giường rộng rãi khiến nàng cảm thấy trống vắng, lạnh lẽo. Bỗng dưng Thư Hân muốn Tiểu Đường nằm cạnh mình ngay bây giờ.

Đôi mắt thoáng muộn phiền nhìn lấy Thư Hân, Tiểu Đường nhẹ giọng khuyên nhủ nàng.

"Dù ngày mai có xảy ra chuyện gì thì cũng phải giữ sức để cầm cự cho đến lúc ấy, không muốn cũng phải chợp mắt một chút."

"Tớ có thể sang ngủ cạnh cậu, có được không?"

Không sai, chính miệng Thư Hân đã thốt ra câu nói này. Nàng muốn có thêm chút kỉ niệm của hai người, thời gian chẳng còn nhiều, đến đâu thì hay đến đấy. Lời nói đi đôi hành động, Tiểu Đường chưa kịp trả lời Thư Hân đã bước đến hạ người xuống bên cạnh và lần này có hơi khác một chút, chẳng phải là chiếc gối chắn giữa hai người nữa mà chính nàng co rúm áp sát mặt vào lồng ngực Tiểu Đường.
"Cậu..."

"Ngủ đi thôi, ngủ ngon."

Tiểu Đường đang khá ngạc nhiên và nàng không cần nhìn đã biết nên mặt nàng cũng đang ngượng đỏ như quả cà chua chín. Như hiểu Tiểu Đường sắp muốn nói điều gì, Thư Hân liền cố tình cướp lời cô, nàng hết cách, chỉ có thể tránh phải trả lời về hành động này, đây là thứ trái tim nàng mách bảo và không hề có lý do nào vì thế đừng để Tiểu Đường hỏi đến thì tốt hơn. Lọt tõm vào hõm cổ trắng ngần, Thư Hân cảm thấy cả cơ thể bỗng dưng dễ chịu, nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào khứu giác, thì ra nàng đã quen có Tiểu Đường kề cạnh từ lúc nào mà chẳng hề hay biết.

"Ngủ ngon Ngu Thư Hân."

.

Tiếng khóa cửa vang vọng trọng Phật điện, cả ba người không hẹn mà cùng bật dậy nhìn lấy nhau một cách lo lắng. Tuyết Nhi nhanh chóng mang hài rời khỏi phòng ngủ hướng về chính điện để xem xét.
Cánh cửa mở toang, tên thị vệ lần trước cứu Tuyết Nhi vừa bước vào, theo sau đó là quận chúa, hắn là người bên phe ta, lợi dụng thời cơ chuốc thuốc mê những tên khác, tranh thủ để Diệp Ân Thy có thể gặp mọi người vào đêm tối tĩnh mịch.

"Bái kiến quận chúa."

"Miễn lễ, ta biết hoàng hậu đã trở về, ta muốn gặp nàng."

Diệp Ân Thy hất mặt, tên thị vệ hiểu chuyện bước ra ngoài canh gác cho bọn họ có thể bàn chuyện đại sự.

"Quận chúa, lâu ngày không gặp."

Thư Hân hé nụ cười, nhàn nhã bước vào điện chính nhìn lấy Diệp Ân Thy gật nhẹ đầu, buông lời chào.

"Thần thiếp xin bái kiến..." Diệp Ân Thy hạ người có ý định hành lễ liền được Thư Hân đoán được bước đến đỡ lấy nàng.

"Khi trước thế nào bây giờ ta vẫn vậy, tỷ muội tình thâm suốt đời không dịch chuyển. Muội đến tìm ta vào giờ này, ắt hẳn là có chuyện, mau mau nói."
Nghe được lời hối thúc, Diệp Ân Thy với thái độ sốt sắng một hơi tóm tắt tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, kiên nhẫn chờ đợi lệnh tiếp theo từ phía Thư Hân.

"Muội đến để báo tình hình cho tỷ được rõ. Từ thái y bị bắt giữ, muội đến tìm Diệp Tú và gϊếŧ tên Sơ học sĩ cứu lấy được mạng sống huynh ấy cùng ngài ấy. Diệp Tú chỉ là một nước cờ của Tô Đoan, huynh đã hiểu ra và đã được hộ tống đến Đông thành điều binh phòng thủ hai phía Đông, Nam. Sau đó, còn cho người tập kích nơi quân lính Lục quốc đang ấn náu. Lâm quốc cũng đã đem theo binh lính trải đều khắp tứ phía giới ranh, chỉ còn đợi quý phi dính bẫy thì mọi chuyện sẽ được phanh phui."

"Tốt quá, vậy thì bớt đi một nỗi lo lắng trong lòng rồi. Khoan đã, mà lá thư ta đưa cho Từ thái y gửi đến Nam thành cho Diệp Lập hòa thân vương có rơi vào tay quý phi nương nương không?"
Đây chính là điều Thư Hân lo sợ, Tô Đoan biết được nội dung bức thư thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.

"Từ thái y nhanh trí đã nuốt nó vào bụng, hiện tại đã tiếp tục lên đường đến Nam thành báo tin, tỷ an tâm." Diệp Ân Thy đã lo liệu mọi thứ, dường như đến một kẽ hở nhỏ nhoi cũng không.

"Ta không biết phải đáp lại ơn nghĩa của muội như thế nào mới thỏa đáng, hãy nhận lấy một lạy này."

"Diệp quốc là nhà chung, mỗi người phải cùng góp sức bảo vệ, đây không phải ơn nghĩa mà là việc bắt buộc phải làm, xin tỷ hãy đứng dậy."

Hoàng hậu hạ gối trước mặt nàng, Diệp Ân Thy và tất cả người có mặt nơi đây theo lễ nghi cũng phải quỳ xuống. Ân Thy thật chẳng dám nghĩ đó là công lao của nàng, khiến Thư Hân hành động như vậy, nàng vô cùng thấy áy náy.

"Triệu Tiểu Đường, đưa thuốc cho tớ."
Tiểu Đường đỡ Thư Hân đứng dậy, nàng vì thế chợt nhớ đến có việc cần nhờ đến Diệp Ân Thy liền lên tiếng bảo Tiểu Đường đưa thuốc được đem đến từ tương lai cho nàng.

"Đây."

Tiểu Đường rời đi và quay lại ngay sau đó kèm bao thuốc trên tay, trao nó lại cho Thư Hân.

"Nhờ muội đem đến cho thái hậu, bảo là thuốc trị bệnh cho hoành thượng. Vào sáng mai, hãy cho hoàng thượng uống nhưng đừng để Tô Đoan biết chuyện."

Tự tay tách hai viên thuốc đặt vào lòng bàn tay Diệp Ân Thy mà dặn dò, Thư Hân chẳng dám đưa hết cho muội ấy vì sợ nếu bị phát hiện số thuốc này mất đi, về sau sẽ không còn cách nào trị bệnh cho hoàng thượng được nữa.

"Muội hiểu rồi, muội sẽ làm theo lời tỷ."

Diệp Ân Thy gật gù, cuộn hai viên thuốc vào trong một tờ giấy vừa được nữ tỳ sau lưng đưa đến.
"Còn nữa quận chúa, ngày mai chắc chắn sẽ cho lệnh phán xử vụ việc của ta và hoàng hậu. Khi Tô Đoan ra lệnh thay lưu hương xin người cho người ầm thầm chắn đường không để nữ tỳ ấy đem lưu hương vào."

Khi thấy Diệp Ân Thy có ý định rời đi, Tiểu Đường liền tiếp lời, bước quan trọng là lưu hương, nếu được đem đến hoàng thượng sẽ không thể tỉnh táo mà xử lý mọi việc.

"Ta đã hiểu ."

Đáp lại lời Tiểu Đường, Ân Thy xoay người nắm tay Thư Hân.

"Muội đến đây lâu rồi, phải rời đi thôi."

"Bảo trọng muội muội, mau rời khỏi kẻo bị phát hiện."

Diệp Ân Thy cùng nữ tỳ ra khỏi Phật điện trong vội vàng và tiếng khóa va chạm vang vọng làm chói tai người có mặt.

"Vào ngủ thôi, chuyện ngày mai để ngày mai tính."

Tiểu Đường nhanh chóng đẩy hai nữ nhân trước mắt trở về hướng khuê phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu họ.
Tuyết Nhi trở lại giường của mình và quay mặt vào bức tường cố gắng thiếp đi, chuyện khi nãy lúc giật mình thức giấc nàng dường như chẳng nhớ ra có việc chi khác lạ.

"Cậu có còn muốn ngủ cùng tớ không?"

Tiểu Đường giở trò trêu ghẹo khi nhìn thấy Tuyết Nhi đã rơi vào giấc ngủ, ghé môi vào tai Thư Hân thì thầm khiến gò má nàng đôi phần ửng, đánh mạnh vào tay cô như trừng trị.

"Không."

Thư Hân hạ người xuống vị trí giường của mình, dùng chiếc chăn lớn che đi cả thân không thèm nhìn lấy Tiểu Đường lần nào nữa.

"Đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta bên cạnh nhau rồi Thư Hân, tớ thực sự không muốn xa cậu, tớ yêu cậu, tớ ước gì cậu sẽ trở về tương lai cùng tớ."

Tiểu Đường mặt dày bước đến chui vào chăn cùng Thư Hân, ôm chầm lấy nàng. Cảm xúc bỗng dưng vỡ òa sau cái cảm giác ấm áp mà hơi ấm Thư Hân mang lại, bao chuyện đã giấu bất giác mở lời nói sạch trong vô thức.
Tuyết Nhi lúc này vẫn chưa ngủ, dùng đôi tay bịt chặt lấy khuôn miệng không để âm thanh nào thốt ra ngoài, nàng rõ ràng không nghe lầm, Triệu Tiểu Đường vừa nói yêu hoàng hậu của nàng, lại còn nằm chung một chiếc giường, hai người họ có tư tình hay sao, đây là chuyện đại nghịch bất đạo.

"Tớ không muốn cậu buồn, đừng nói về việc đó nữa, ngủ đi thôi."

Cảm xúc Tiểu Đường như vừa rơi xuống vực thẳm, phút chốc nụ cười đã tắt lịm thay vào đó là sự ngột ngạt đến khó thở.

"Ngủ ngon."

Tiểu Đường biết bản thân vừa bị cảm xúc chi phối làm mất đi không khí vui vẻ nên chẳng nói gì thêm, im lặng nằm ôm lấy nàng.

"Ngủ ngon."

Nhắm mắt lại nhưng Thư Hân không hề ngủ, chỉ là không để Tiểu Đường bắt được nước mắt nàng từng giọt một đang rơi xuống sàn gỗ.
Bầu không khí tịch mịch trong đêm đã trở lại, trong căn phòng không ánh đèn, có hai người vì ái tình thao thức trong đêm, người còn lại thì chẳng tin vào những gì đôi tai nàng vừa nghe thấy, cả đêm trằn trọc âu lo suy nghĩ.