Bắc Kinh, năm 2001.
"Ngày xửa ngày xưa, thời vua Diệp Bảo Triết cai trị, vị vua nổi danh về những điều ô uế, ngài ấy từ khi lên ngôi hoàng đế việc phê chuẩn văn chương đều bỏ phế, chỉ vùi đầu vào rượu chè say sưa bên các mỹ nữ tiến cung, chỉ cần ai không thuận ý ngài nhẹ nhất thì bị lưu đày, nặng nhất thì lăng trì, chém đầu cả dòng họ khiến quan, quân đều khiếp sợ, dù biết việc im lặng của bản thân là sai nhưng một lời dám hé vì ai cũng muốn giữ lại cái đầu trên cổ."
"Mẹ ơi, nếu thế thì dân chúng sẽ rất khổ sở, đúng không ạ?"
"Đúng rồi, Đường Đường của mẹ đoán rất giỏi. Bá tánh lầm than do quan trên áp bức, tăng thuế, lạm dụng chức quyền, triều đình hỗn loạn, những vị quân vương đều âm thầm chờ thời cơ tạo phản nhằm mục đích chiếm lấy ngôi vua mà đấu đá lẫn nhau, không ngày nào yên ổn. Nhưng đau khổ nhất không ai khác chính là hoàng hậu Ngu Thư Hân, sắc đẹp được so sánh cùng hằng nga trong truyền thuyết, nàng là con gái của một vị quan nhị phẩm liêm khiết nhưng sau này vì không chấp nhận được việc hoàng đế đang làm mà đã từ quan trở về quê nhà sống một cuộc sống ảm đạm. Còn Thư Hân hoàng hậu, hằng ngày thay mặt hoàng đế mà lo việc triều chính, là mẫu nghi thiên hạ, nàng ta cố gắng hết sức mình thay phu quân gánh cả sơn hà. Dù sao cũng là phận nữ nhi, sau bao ngày cũng đã lực bất đồng tâm, nàng không chịu đựng được việc quan thần bạo loạn đã đến xin hoàng đế quay lại với việc cai trị đất nước, không những không nghe nàng, ngài ấy còn cho người phạt hoàng hậu một trăm trượng và nhốt nàng vào lãnh cung sống cuộc sống hiu quạnh, đôi lúc còn đem nàng ra làm trò mua vui cho những phi tần được ngài ta sủng ái, sau này thì đau khổ, uất ức đã tự vẫn khi vừa tròn hai mươi lăm tuổi."
"Đường Đường ngoan, lịch sử thì không thể thay đổi trừ phi con có thể trở thành một nhà khoa học như ba, chế tạo ra máy du hành thời gian."
"Ba có thể chế ra máy du hành không ạ?"
"Mẹ không chắc nhưng nếu con thực sự muốn giúp hoàng hậu Ngu Thư Hân thì chỉ có một cách đó thôi."
"Con sẽ trở thành nhà khoa học, con muốn giúp hoàng hậu."
"Vậy thì hãy cố gắng học thật giỏi, còn bây giờ thì đi ngủ thôi, đã khuya lắm rồi, Đường Đường à."
"Vâng, mẹ ngủ ngon."
"Tiểu Đường của mẹ cũng thế, ngủ ngon."
...
Bắc Kinh, năm 2020.
"Triệu Tiểu Đường, cậu cần một số dây thép lớn để làm gì vậy?"
Hứa Giai Kỳ, sinh viên năm hai của khoa khoa học tự nhiên, bạn cùng lớp với Triệu Tiểu Đường. Cô ôm lấy một mớ dây thép lớn đặt lên mặt bàn trước mắt Tiểu Đường, thở không ra hơi khi vừa đi một đoạn đường khá xa cùng trên mình là một mớ thép nặng trĩu do cô bạn chung tổ bài tập nhóm sai cô đem về đây.
"Này này, cậu vẫn còn giữ cái ý định điên rồ đó hả? Biết rằng chúng ta là nhà khoa học tương lai nhưng mà nó quá xa vời, khi các nhà khoa học đại tài trên thế giới vẫn còn chưa có thể hoàn thành nó một cách hoàn chỉnh?"
Giai Kỳ há hốc mồm khi biết Tiểu Đường đến bây giờ vẫn giữ ý kiến ấy, cô ấy đã bị từ chối khi nộp đơn xin giấy phép làm chiếc máy dường như hơn cả trăm lần, thiệt là rất kiên trì.
"Sao cậu biết họ làm chưa xong? Hoàn thành họ báo cho cậu sao hay nói cho cả thế giới là họ đã thành công tạo là chiếc máy?"
Thở dài, Tiểu Đường ồn tồn trả lời trong khi tay vẫn thoăn thoắt di chuyển chuột vi tính để xem xét nhưng nguyên liệu cần thiết còn lại.
Giai Kỳ quyết định hỏi cho đến cùng, muốn Tiểu Đường cho cô một lý do thuyết phục có thể tin tưởng vào bạn của mình, tính ra thì cô vẫn nghĩ rằng máy du hành thời gian là có thật.
"Vậy cậu quên mất ba tớ là ai rồi à? Ba tớ nói có là có và ông cũng chính là người cố vấn và tài trợ cho việc của tớ đây này."
Giai Kỳ chính người bạn mau quên, ngay cả ba Tiểu Đường là một nhà khoa học nổi tiếng trong nước có mối liên hệ chặt chẽ với các nhà khoa học trên toàn thế giới mà cậu ấy cũng quên cho được.
"Chà, tớ quên thật ấy chứ! Nhưng nếu không thành công có phải ba cậu sẽ mất một số tiền lớn không?" Giai Kỳ đập tay vào trán như để trừng trị cái tính quên trước quên sau của bản thân, sau đó tiếp tục hỏi thõa mãn trí tò mò.
"Bây giờ có thành công thì cũng có lấy lại được số tiền đó đâu, trừ phi bán nó cho tổ chức bí mật về khoa học thế giới mà theo tớ biết thì ba sẽ không bao giờ bán thành quả của mình, chỉ lấy làm kinh nghiệm cho những việc sau này thôi."
Gấp mớ dây thép cho vào một bao đen lớn, Tiểu Đường xếp gọn tập vở, laptop cho vào cặp, quay sang Giai Kỳ mà nói tiếp:
"Mớ thép này cứ bảo là phục vụ cho bài kiểm tra nộp vào cuối tuần sẽ không ai tính phí đâu, giờ cũng đến giờ về rồi, tớ đi trước."
Đeo balo lên vai, Tiểu Đường vẫy tay chào, bước đi trong chật vật vì mớ thép ấy khá nặng.
"Thành công thì báo tớ biết với nha, tớ tin cậu." Giai Kỳ nói vọng theo.
"Biết rồi , biết rồi!"
-----
"Con về rồi đây!!!" Tiểu Đường nói vọng vào khi đang cởi giày và đặt chúng lên kệ.
"Ba đang chờ con trong phòng thí nghiệm, nhớ là trước sáu giờ phải trở ra ăn cơm tối, không được trễ như hôm trước đâu đó."
Bà Triệu bước ra phụ con gái mình xách chiếc bao đen lớn đến trước cửa phòng, trước khi cho Tiểu Đường bước vào bà còn dặn dò kĩ vì lần trước cả hai miệt mài làm việc mặc cho bà đứng phía ngoài kêu cửa cả buổi tối.
"Con biết rồi, đúng sáu giờ, sẽ không trễ. Con vào đây."
Tiểu Đường nhanh chóng gật đầu hứa sẽ đáp ứng lời mẹ, hứa thì hứa nhưng nói suông thì vẫn nói suông. Đưa chiếc balo cho mẹ, vặn nắm tay khóa, Tiểu Đường bước vào, chiếc máy quen thuộc trước mắt liền nhẹ nhõm mỉm cười, cô xem nó như người yêu vậy chỉ cần nhìn thấy mọi mệt mỏi đều hóa không.
"Quy trình gắn dây thép cùng vài thứ linh tinh nữa thì là hoàn thành, việc còn lại là chờ đợi nó có hoạt động hay không." Ông Triệu nghe tiếng mở cửa liền dõng dạc báo tình hình cho cô con gái yêu quý.
"Vậy là có thể thử nghiệm rồi, mà không biết nó có hoạt động không, ba lần trước đều trượt."
Tiểu Đường thở dài, người đời thường nói nhất quá tam, còn ở đây cô và ba mình đã làm lại lần thứ tư trong ba năm, chẳng dám kì vọng nhiều.
"Thì cứ tiếp tục nếu sai phạm, nếu con có lòng tin ta nghĩ có thể thành công. Mà khoan đã, khi gắn dây thép cũng các phần dẫn điện xong, con không được tùy tiện bật máy đến khi ta đi họp hội thảo hiện tượng băng tan ở Nam Cực trở về."
Ông Triệu lên tiếng trước, ông biết con gái mình rất nóng vội, nếu không dặn dò kĩ lưỡng thế nào cũng hành động ngu xuẩn. Chiếc máy này ông vẫn chưa sáng chế ra được khả năng tự quay trở về nên nếu Tiểu Đường đã khởi động trong thời gian ông đi lỡ quá lâu thì có thể nguy hiểm cho con bé.
"Ba đi khoảng bao lâu?"
Tiểu Đường đắn đo kèm chút hụt hẫng, máy hoàn thành mà không được trải nghiệm, bắt cô đợi khác nào thức ăn nóng hổi hấp dẫn trước mắt mà không cho cô ăn.
"Lâu nhất là một tháng, ta biết con đợi được mà đúng không?"
Ông Triệu chặn câu từ chối ngay từ đầu, ông đi trước một bước, Tiểu Đường chắc chắn chỉ còn cách gật đầu.
"Vậy còn sớm nhất là bao lâu?"
Đến một tháng, bắt Tiểu Đường lượn lờ trước cái máy mà không được sử dụng, thử sức chịu đựng của cô sao, cô không chịu được đâu.
"Hai tuần, con đừng nói là không chờ được nhé! Trong thời gian này con có thể giúp ta nghiên cứu về hiện tượng cải cách trồng trọt." Ông Triệu nêu ý kiến, mong rằng Tiểu Đường sẽ đồng ý mà đợi ngày ông trở về.
"Dạ, con biết rồi." Lưỡng lự một chút, Tiểu Đường cũng gật đầu nhưng trong lòng thì không cam.
"Hứa rồi thì làm cho được. Bây giờ thì nghe theo ta, tắt công tắc máy và gắn dây thép vào chỗ này."
Tiểu Đường gật đầu ông liền nhẹ nhõm hơn, mong rằng con bé giữ đúng lời hứa của mình.
-----
"Ba đi bình an, đến nơi nhớ gọi về không mẹ lại lo lắng." Tiểu Đường kéo vali đến tận cổng trao lại cho ông Triệu rồi mở lời.
"Ta biết, con lại sợ mẹ khủng bố điện thoại trong giờ học đúng không?" Ông Triệu cười hiền hậu, nhận lấy vali.
"Ba cũng biết nó kinh khủng thế nào mà."
Tiểu Đường khẽ rùng mình khi nhớ đến việc mẹ đã gọi cho cô cả trăm cuộc chỉ hỏi lí do sao ba chưa gọi về, ba đã đến chưa? Nếu cô không bắt máy, thì mẹ cô sẽ đến tận trường và loa thông báo sẽ vang lên tên cô để mời đến phòng hiệu trưởng, mà ai cũng nghĩ trường gọi vào giữa tiết học thì chỉ là gây tai họa lớn, cứ thế tiếng xấu đồn xa còn tiếng lành chẳng thấy đâu.
"Haha, cũng trễ rồi mau về đi học, mà nhớ lời ta, không được sử dụng nó."
Biểu hiện của Tiểu Đường khiến ông Triệu không thể nhịn được mà cười lớn, dù là cô gái đôi mươi nhưng trong mắt ông cô chẳng lớn tí nào cả vẫn như một cô con gái nhỏ bé mà ông luôn cưng chiều.
"Con biết rồi, con đi học đây, tạm biệt." Tiểu Đường vẫy tay, xoay người bước đi.
Ông Triệu dõi theo con gái thêm một vài giây rồi cũng di chuyển vào cửa soát vé.
-----
"Chiếc máy hoàn thành rồi."
Trong giờ nghỉ trưa, Tiểu Đường lấy phần cơm của mình, hạ người xuống bên cạnh Giai Kỳ chủ động bắt chuyện trước.
"Mới hôm qua còn chưa xong cơ mà, nhanh thiệt đó, thử nghiệm chưa?" Hứa Giai Kỳ bất ngờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
"Ba tớ đi công tác rồi, bảo rằng phải đợi ông trở về mới được đụng vào." Tiểu Đường thở dài, cô giống như trong thời kiêng cử vậy rất bứt rứt, khó chịu.
"Vậy lén sử dụng đi, có gì tớ giúp cậu, nếu thành công thì đi thử một lần rồi quay trở lại, làm sao ba cậu biết được." Giai Kỳ ngông cuồng nói, cậu ấy thật ra cũng tò mò một chút nên liền xúi giục Tiểu Đường.
"Ba cũng đã dặn mẹ rồi nên đừng có mong mà động vào." Tiểu Đường lại tiếp tục thở dài, cho một thìa cơm vào miệng.
"Thì tớ giúp cậu đi, rồi báo rằng cậu qua nhà tớ làm đồ án vài ngày rồi khi cậu cần trở lại thì tớ sẽ đến bảo lấy đồ cần thiết đưa cậu trở lại đây, làm sao mà biết được, cậu nhút nhát như thế từ khi nào vậy?"
Giai Kỳ mở lời kích động, cô biết rằng Tiểu Đường rất tự ái thế nào cũng không chịu khuất phục mà đồng ý cho xem.
"Tớ không có nhút nhát!" Đúng như Giai Kỳ dự đoán, Tiểu Đường lúc này như một con hổ xù lông khi giận dữ.
"Vậy chứng minh đi, cậu dám không? Đi thì cậu có lợi chứ tớ có lợi gì đâu, không phải cậu rất nôn nóng muốn cứu cô hoàng hậu gì đó trong lịch sử sao?" Giai Kỳ như đổ dầu vào lửa khiến Tiểu Đường đắn đo suy nghĩ.
"Được thôi nhưng cậu phải giúp tớ một việc."
Tiểu Đường không qua được ải mà Giai Kỳ bày ra mà đồng ý, thật tâm thì cô cũng rất muốn đi, việc này chỉ đốt nóng việc cô phải làm nó nhanh hơn thôi, còn không thì đến khi cô không chịu nỗi cũng sẽ tự ý đi một mình, ngay lúc này có thêm người phụ giúp thì như hổ mọc thêm cánh, tất nhiên phải nắm bắt thời cơ.
"Nói xem!"
Giai Kỳ không chần chừ đáp, miễn Tiểu Đường đồng ý thì hái sao trên trời chắc cô cũng tìm cách hái bằng được để thõa mãn tính hiếu kì, có trách thì trách trời sinh cô ra đã có tính tò mò rồi nên chỉ thuận theo ý người chứ cô nào muốn thế.
"Tìm cho tớ một khẩu súng ngắn để phòng thân, vài cục pin dự phòng, máy chụp ảnh kĩ thuật số và bình ắc quy phát điện." Tiểu Đường liệt kê danh sách như thể đã lên ý tưởng từ lâu, không hề suy nghĩ mà đều đều nói.
"Ngay chiều nay, tớ đem chúng qua nhà cậu."
Tưởng chuyện gì lớn lao, những thứ đó thì trong tầm tay Giai Kỳ, hiện tại cô có sẵn một khẩu súng ngắn do sở cảnh sát Mỹ đã trao tặng khi cô đã dũng cảm giật lấy khẩu súng và bóp cò bắn vào chân tên cướp khi đi du lịch ở California, kèm theo đó là giấy phép sử dụng nó.
-----
"Chào bác gái, con đến chơi ạ."
Giai Kỳ đeo một chiếc balo to đùng đến bấm chuông cửa nhà Tiểu Đường và được bà Triệu ra mở cửa.
"Chào con, con đi đâu về mà đem đồ nhiều thế kia?" Bà Triệu hiền hậu nở nụ cười.
"Con sang đây xin phép bác cho Tiểu Đường sang nhà con để học nhóm vài ngày, cuối tuần này có bài kiểm tra giữa khóa nếu không hoàn thành trong thời gian quy định sẽ phải học lại từ đầu."
Giai Kỳ đúng là có khiếu diễn xuất, biểu hiện và lời nói đều giống như đang nói thật.
"À được thôi, mấy đứa phải cố lên nhé, được điểm cao bác sẽ nấu một bữa thật ngon thưởng cho cả nhóm." Bà Triệu vui vẻ ưng thuận.
"Cảm ơn bác, con xin phép lên phòng của Tiểu Đường ạ."
Giai Kỳ hả hê khi thành công bước đầu tiên, rón rén bước lên phòng Tiểu Đường sau khi cúi chào bà.
"Tiểu Đường, thành công rồi! Mẹ cậu cho phép rồi, tiến hành ngay thôi, bác gái vừa đem chậu cùng kéo ra ngoài vườn tỉa cây."
Giai Kỳ đóng cửa chặt, lên tiếng khi thấy Tiểu Đường đang chăm chú soạn đồ vào trong chiếc balo đặt trên giường.
"Đưa những món cậu chuẩn bị cho tớ."
Tiểu Đường vừa dứt câu Giai Kỳ liền vội vàng đặt balo của mình bên cạnh balo của Tiểu Đường và chuyền đồ sang.
"Xong, giờ sang phòng thí nghiệm ngay thôi."
Vội vàng đeo balo, Tiểu Đường nhanh chóng cùng Giai Kỳ di chuyển đến phòng thí nghiệm.
Bước vào trong, Tiểu Đường nhanh chóng bật công tắc dẫn điện, chỉnh GPS đến nơi cần đến chính là Hoàng Cung rồi cài đặt năm vua Diệp Bảo Triết cai trị, cô kĩ lượng chọn ngay năm mà hoàng hậu Ngu Thư Hân vừa tròn hai mười tuổi bằng tuổi cô.
"KiKi nghe mình dặn này, tớ sẽ đeo chiếc đai này vào, tớ đã lén kết nối vị trí của chiếc đai này với điện thoại của tớ, nếu mình thực sự trở về quá khứ thì vị trí tớ vẫn xuất hiện nhưng mà là ở không gian khác, khi chấm xanh trên vị trí chuyển đỏ chính là lúc tớ cần cậu đưa tớ trở về. Tớ nhớ không lầm thì cậu chỉ cần chỉnh lại đúng thời điểm 2020 cùng ngày giờ lúc ấy và chỉnh lại vị trí GPS rồi ấn nút hoạt động thì mình sẽ quay trở lại đúng ở căn phòng này, cậu hiểu rồi chứ?"
Tiểu Đường dặn dò trong khi đeo chiếc đai vào thắt lưng và bước vào lòng của chiếc máy.
"Tớ nhớ rồi, cậu nên tin tưởng tớ. Cậu cũng biết thường những cái quan trọng tớ không bao giờ quên mà đúng không?" Giai Kỳ vỗ vai Tiểu Đường tạo niềm tin ở phía cô ấy.
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Tiểu Đường đóng cửa, đứng vào phần cổng không gian.
Giai Kỳ tiến đến bổ phận tùy chỉnh rồi vào nhấn vào nút bắt đầu. Chiếc máy bắt đầu dẫn điện đến chiếc cổng mở chiều không gian thứ hai và chiếc cổng ấy mở ra và hút Tiểu Đường vào đấy, Giai Kỳ dùng điện thoại ghi lại cảnh tượng ấy một cách ngoạn mục nó đã thành công thực sự, Tiểu Đường đã đi đến một chiều không gian khác, thật không tin được, Giai Kỳ đã trợn to mắt há hốc mồm về điều này. Cô nhanh chóng mở ứng dụng GPS trên điện thoại Tiểu Đường và vị trí cậu ấy chính là hoàng cung nơi đang là điểm du lịch lịch sử hiện tại, vui mừng về việc này Giai Kỳ đã nhảy cẫng lên.
Để nhanh chóng xác thực việc Tiểu Đường trở về quá khứ hay chỉ là dịch chuyển vị trí, Giai Kỳ quyết định đến hoàng cung một chuyến, nghĩ thế cô liền rời khỏi nhà Tiểu Đường.
"Giai Kỳ, con đi đâu vội vàng thế, Tiểu Đường đâu?" Mẹ Triệu hỏi khi thấy Giai Kỳ rời khỏi nhà trong biểu hiện cực kì gấp gáp.
"Ơ cậu ấy bao có việc đi trước nên đã đi từ mười phút trước bảo con lấy thêm chút đồ rồi về nhà đi, cậu ấy sẽ sang sau. Bác không thấy Tiểu Đường bước ra sao ạ?"
Giai Kỳ lại tiếp tục vai diễn xuất thần của mình, nhận được cái lắc đầu của mẹ Triệu, cô liền nói tiếp:
"Chắc bác tập trung tỉa cây quá nên không biết Tiểu Đường đi ra ấy, thôi xin phép bác con về để làm cho kịp."
"Ừ, thôi con về đi, bảo Tiểu Đường phải thật chăm chỉ giúp bác."
Lần nữa Giai Kỳ lại vượt qua ải mỉm cười cuối đầu chào rồi rời đi.
Đến cổng Triều đình, Giai Kỳ mua vé rồi vội vàng đến nơi GPS định vị nhưng hoàn toàn không thấy Tiểu Đường, cô tìm khắp những nơi gần đó cũng không, chắc chắn đã thành công thật rồi. Giai Kỳ mừng rỡ cho điện thoại Tiểu Đường vào túi và trở về nhà đợi tin tức.
...
Triều đình, năm 80.
"Hoà thân vương Diệp Tú, việc cứu tế gạo ta giao cho ngài tại sao lại biến thành cháo lỏng và nước sạch, bá tánh vừa đưa văn thư về triều đình, ngài làm việc tắc trách thế sao?"
Ngu Thư Hân hoàng hậu ngồi trên ngai vàng, nghiêm nghị mở lời chất vấn.
"Ý hoàng hậu là tôi đã rút bớt ngân sách cứu tế?" Diệp Tú ngạo mãn đáp trả.
"Tôi không nói ngài, ý ở đây tôi muốn hỏi là cấp dưới ngài chỉ thị đã làm thất thoát ngân sách vào việc gì lợi ích khác cho dân chăng?"
Dù tuổi còn trẻ nhưng lời ăn tiếng nói của Thư Hân hoàng hậu rất khôn khéo, từng câu từng chữ đều rất có khí thế của một mẫu nghi thiên hạ.
"Vậy thì người cứ đem tên đấy vào đây tra hỏi, hỏi tôi làm gì?"
Chính ông ta là người cắt hơn nữa ngân sách rồi phủi tay đổ hết lỗi cho quan huyện nơi bị hạn hán kéo dài mà còn lớn tiếng lỗ mãn, coi trời bằng vung.
"Ngài nói vậy thật không đúng, tôi giao việc cho ngài thì trách nhiệm là ở nơi ngài, tại sao phải lôi người ngài chỉ thị ra?"
Thư Hân vô cùng tức giận nhưng không thể mất đi uy nghiêm của mình, nàng nén mình nhẹ nhàng đáp.
"Vậy thì hắn rõ ràng đã rút ngân sách rồi lấy số ít đó nấu cháo phát dân, tội trạng tày đình, xin hoàng hậu ban lệnh chém đầu làm gương cho thiên hạ."
Hắn quỳ xuống như quy phục nhưng trong lòng thì đang thõa mãn vì có người thế mạng.
Thư Hân đắn đo, nàng biết tên quan ấy vô tội, chính Diệp Tú là người ăn ốc rồi để quan huyện đổ vỏ nhưng không hạ chỉ trị tội thì không thể yên ổn với dân cùng quan quân đang có mặt tại triều.
Bùm!!!
Tiểu Đường bỗng từ đâu xuất hiện giữa triều khiến mọi người ở đó giật nảy mình.
"Có thích khách, bảo vệ hoàng hậu!!! Hộ giá! Hộ giá!!!"
Một vài quan viên hô hoáng, thị vệ nhanh chóng chắn trước Thư Hân, vài người khác thì kề đao cận cổ Triệu Tiểu Đường, e rằng lần này một đi không trở lại...