Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 47: Thổ phỉ trong hẻm núi




-" Ta sẽ đưa nữ tì này đi , việc còn lại ta sẽ lo ngươi không cần bận tâm "- Mạc Diệp Thâm tuy còn chút hoài nghi thân phận thật của nàng nhưng vẫn quyết định đưa nàng về kinh thành để làm rõ sự thật . Dù có đúng là nàng thật hay không thì hắn biết nữ tữ này cũng không hề đơn giản nên. rốt cuộc nàng là ai ?

- Việc này...Vương gia , xin ngài rộng lòng tha cho tiểu nữ một mạng dù gì nó cũng là người thân của ta , ta biết nói làm sao với phụ mẫu của tiểu nữ này. Xin ngài nể mặt ta tha cho nó một mạng"- Vị phu nhân xinh đẹp hình như hiểu lầm tưởng hắn vì tức giận nên mới đưa nàng đi xử phạt chăng.... Bách Ngọc Lan thật sự muốn biết rốt cuộc bà ta có thật lòng hay không nữa đây ? Ầy , dù gì thì ta không quay trở lại cái chốn này thêm một lần nào nữa nên dù bà có hối hận thì cũng muộn rồi, bái bai..

-" Bà không cần lo lắng , ta sẽ không làm gì nàng ta , chẳng qua có chút việc , nếu có gì không ổn ta sẽ đưa nàng ta về"- Ai nha, hắn là đang ám chỉ nàng đây mà, tên này đúng là không có chút gì gọi là tin tưởng , thật khiến người ta buồn lòng

Nàng bĩu môi một cái rồi chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng lập tức quay người đi về phía chiếc kiệu đã được đưa đến để đón hắn. Nàng chẳng quan tâm hắn ta nói gì , nàng chỉ cần về kinh thành là được rồi , mọi việc sau đó thì tự hắn phải biết tùy thời ứng biến.

Một lúc sau , không biết Mạc Diệp Thâm nói với lão gia cùng phu nhân kia cái gì mà mãi mới ra , vẻ mặt rõ chẳng có tí gì biểu cảm gì , lạnh nhạt , dửng dưng như không. Đúng là anh em cùng một lò đúc ra có khác.

-" Còn không mau đi thôi, lâu la lề mà quá đấy hại ta chờ mòn cả ruột gan rồi "-Nàng hắng giọng nói to rồi nhảy lên xe ngựa , khiến cho ngay cả bọn đầy tớ , đánh ngựa cùng mấy tên thủ hạ xung quanh ngạc nhiên trố cả mắt , ngoài hoàng hậu trước kia ra đây là nữ nhân thứ hai dám to tiếng trước mặt vương gia .

Mạc Diệp Thâm nghe thấy cũng cau có , liếc mắt với nàng một cái không nói gì , rồi thân ảnh tuấn tú tung lên thân ngựa nắm lấy dây cương giật nhẹ một cái , con ngựa hí một một tiếng rồi vào tư thế chuẩn bị xuất phát , thủ hạ xung quanh cũng đi ngựa lại gần kiệu nghe lệnh . Họ không thể hiểu nỗi tại sao vương gia lại cho một nữ tử chẳng có lại lịch thế nào lên ngựa còn lớn tiếng quát tháo.

-" Về kinh thành "- Mạc Diệp Thâm chẳng nói gì chỉ nhả ra ba từ ngắn gọn xúc tích, tất cả nghe lệnh gật đầu rồi tản ra quanh kiệu bắt đầu dảo bước

Bách Ngọc Lan hiện giờ đang an vị trong kiệu vô cùng thoái mái . Đây là kiệu mà lão nhân gia kia chuẩn bị theo lời của vương gia Mạc Diệp Thâm . Thôn này tuy nhỏ , cách xa kinh thành nhưng lại rất phù hoa , giàu có , người dân ăn no mặc ấm đầy đủ cả cho thấy cuộc sống nơi đây rất sung sướng . Thật là hiếm thấy !

Không ngờ trên lãnh thổ Mạc quốc cũng có nơi như này , giờ nàng mới biết .

Ngồi trên xe ngựa , nàng cảm thấy rất an tâm , cho dù nghe nói lát nữa sẽ đi qua một hẻm núi hẹp mà ở đó hay xuất hiện thổ phỉ chuyên trộm cướp tài sản của các đoàn người đi qua , còn có thời gian đồn rằng bọn chúng còn giết người cướp của , nếu có những cô nương xinh đẹp thì bắt về để hầu hạ bọn chúng . Toàn những bọn coi trời bằng vung .

Mà nàng đây , thân là một nữ nhân xinh đẹp sắc nước hương trời , lỡ gặp phải thì sao ha ? Bách Ngọc Lan ngồi trên kiệu suy nghĩ ngợi linh tinh rồi tự cười một mình đến là kì quái . Thủ hạ của chàng hay Mạc Diệp Thâm này toàn cao thủ giang hồ , võ công lợi hại , nếu không bảo vệ nàng an toàn về kinh thành thì đi chết đi là vừa .

Cho dù là thế , nhưng trời tính không bằng người tính huống hồ nàng bây giờ cũng không biết gì về nơi này nên chẳng nói trước được gì .

Đoàn xe ngựa đi rất nhanh nhưng muốn về kinh thành cũng phải mất ít nhất 2 ngày xe ngựa .Mạc Diệp Thâm luôn đi bên cạnh kiệu của nàng có vẻ như đang lo lắng điều gì , những thủ hạ xung quanh cũng hết sức đề phòng , mắt luôn nhìn tứ phía , kiếm trong tay luôn sẵn sàng vì bây giờ họ đang chuẩn bị đi qua hẻm núi hoang vu , cách trở , không ai biết trước sẽ gặp phải điều gì, .

Tiếng xe ngựa vẫn cứ đều đều vang lên trong hẻm núi vắng lạnh . Mỗi cử động , âm thanh , ngay cả tiếng thở cũng trở nên vang vọng trong hẻm núi sâu hút . Đoàn xe ngựa vẫn cứ ung dung đi , thủ hạ bên cạnh luôn luôn cảnh giác , đề phòng xung quanh còn Mạc Diệp Thâm thì vẫn thâm trầm luôn đi sát kiệu bảo hộ cho nàng .

Trong khi đó người con gái đẹp sắc nước hương trời bây giờ thì đang say giấc nồng . Trên có chăn ấm , dưới có nệm êm , nàng tội gì không đi tìm chu công nói chuyện một chút .

Mỹ nhân còn đang say giấc, hào kiệt bên ngoài thì vẫn đang tập trung cảnh giác . Mạc Diệp Thâm đột nhiên phát giác có sát khí ở đây , dù đã cố che giấu nhưng gặp hắn thì cũng bằng không . Là thổ phỉ .

-" Có thổ phỉ , cẩn thận "- Mạc Diệp Thâm lên tiếng dặn thuộc hạ . Không phải hoài nghi mà là chắc chắn , phía trước chắc chắn sẽ có thổ phi . Xem ra lần này không thể dễ dàng vượt qua rồi , đường về kinh thành ắt sẽ còn nhiều khó khắn hơn hắn tưởng .

Nhưng Mạc Diệp Thâm không hề hay biết rằng , chỉ một chốc nữa thôi , lần đầu tiên hắn phải bất lực nhìn bọn chúng đem nàng đi mà không thể làm gì được .

Thủ hạ nhận lệnh , rút kiếm ngang bên hông ra mắt theo dõi về phía trước chậm chạp dắt ngựa vây quanh xe ngựa từng bước tiến lên . Dường như hẻm núi trở nên hiểm trở hoang vu hơn trước , những tảng đá dốc đè lên nhau , san sát hai bên , những lỗ hổng như kín như hở khiến người ta không thể biết chắc bên trong đó có cái gì hay không .

Đoàn người vẫn bình tĩnh đi qua , ngựa vẫn đi chậm chạp từng bước nhưng có một điều , nó vừa đi vừa cúi đầu xuống đất như muốn dò tìm một thứ gì đó , thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thở hừ hừ nặng nề của ngựa . Mac Diệp Thâm nhanh chóng nhận ra điều bất thường , sát khí đột nhiên tăng lên , thần sắc lạnh lẽo đi vài phần cộng thêm cái hoang vu của núi đá khiến người ta phải sởn da gà .

Không ổn rồi , bọn thổ phỉ !

Đúng lúc này , một tiếng tù vang lên vang vọng khắp hẻm núi , tiếng kiếm tuốt ra từ chuôi vừa sắc bén vừa đanh thét chói tai , hàng trăm thổ phỉ lao ra từ những hốc đá , mặt tên nào tên nấy hằm hằm hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương . Rất nhanh chóng , hàm trăm tên thổ phỉ cứ thế bao quanh đoàn xe ngựa , bọn chúng không nói một câu nào chỉ chăm chú nhìn bọn họ rồi quay đầu nhìn về phía sau như nhắc nhở thuộc hạ chuẩn bị tiến

-" Giết "- Mạc Diệp Thâm lạnh lẽo ra lệnh , thủ hạ xung quanh đồng loạt lao lên phía trước, lũ thổ phỉ cũng lao lên , hai bên đôi co chém giết , người người lần lượt ngã xuống , máu thấm đẫm mặt đất . Mạc Diệp Thâm như bão tố giết hết người này đến người khác, người người cứ lao về xe kiệu , người người lại ngã xuống .

Tiếng hò hét , tiếng kiếm va chạm vang lên vọng khắp núi cho thấy một cục diện tàn khốc đang diễn ra

Bách Ngọc Lan vừa thiêm thiếp ngủ được một lúc thì nghe thấy những âm thanh hỗn loạn bên ngoài , hắn cũng nhận ra là nàng đã tỉnh nhưng quá nhiều thổ phỉ khiến hắn trở tay không kịp , thân ảnh lao lên xe ngựa một bước nắm lấy dây cương kéo ngựa hí lên một tiếng rồi lao nhanh về phía trước khiến bọn thổ phỉ vô cùng bất ngờ .

Thủ hạ xung quanh cũng nhận thấy liền nhanh chóng rút lui , leo lên ngựa lao về phía trước , bọn thổ phỉ thấy thế cũng như nổi điên , hàng loạt người kéo nhau chạy nhốn nháo khiến cho vài tên thủ hạ ngã ngựa, không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa .

Trong 36 kế của Tôn Tử , vào tình thế khẩn cấp lúc này mà nói , chạy là thượng sách .

-" Có chuyện gì xảy ra vậy ? Ngươi là sao thế "- Bách Ngọc Lan bực bội vì bị đánh thức , vừa vén rèm ra thì đã thấy Mạc Diệp Thâm toàn thân be bét máu , trên tay bị chém một nhát khá sâu khiến cho máu đang chảy càng thêm dữ dội . Còn chưa kịp nhận thức được gì đã giật mình hoảng hốt khi thấy đằng sau một đám người mặt mày hung tợn đang đuổi theo

-" Là thổ phỉ sao ? Tại sao lại gặp phải bọn chúng lúc này , làm sao bây giờ ? Này , ngươi nói gì đi chứ ?" - Bách Ngọc Lan hoảng hốt gọi Mạc Diệp Thâm đang im lặng đánh xe ngựa . Nàng không thể ngờ rằng lại gặp đúng bọn thổ phỉ vào lúc này , ôi trời ơi !

-" Ngươi mau vào trong , nhanh lên "- Mạc Diệp Thâm lạnh lùng quát nàng rồi đánh ngựa một cái , cả xe ngựa lao nhanh về phía trước khiến cho nàng suýt rớt ra khỏi kiệu .

-" Dù gì ngươi cũng phải cho ta biết chút tình hình bây giờ chứ , tay ngươi chảy máu rồi kìa, có cần ta giúp gì không , mau băng vết thương lại nếu khôn....aaaaaaaaaaaa.......cẩn thận "- Nàng đang lo lắng nhìn vết thương trên tay hắn thì giật mình hoảng sợ, con ngựa hình như phát điên , hí lên một tiếng rồi phi lên cao khiến cho xe ngựa rung lắc dữ dội .

Mạc Diệp Thâm nhanh chóng kéo nàng ôm lấy rồi giật dây ngựa nhưng con ngựa vẫn phát điên . Ai ngờ lúc này lại có một cơn cuồng phong vô cùng lớn đi qua hẻm núi , mây mù lan đến , xung quanh mù mịt khiến cho người ta không thể định hướng . Nhưng lúc này , hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quỷ dị ngay ở bên tai mình , nàng vẫn đang được hắn bảo hộ trong ngực , đem áo choàng để che chắn khỏi gió cát .

-" Ngươi làm sao vậy , Mạc Diệp Thâm , có nghe thấy ta nói gì không ? Mạc Diệp Thâm , ngươi làm sao vậy ?"- Hắn cảm thấy mắt mờ đi dần dần , đầu óc quay cuồng , cả đời hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này . Thân hình to lớn dần dần lả xuống đất , cuồng phòng vẫn đang nổi lên , mây mù bao phủ nhưng kì quái , cát trên mặt đất vẫn không hề bị tác động .

Kì quái , không ổn , đây không phải cuồng phong do thiên nhiên tạo ra .

Bách Ngọc Lan hoảng hốt khi thấy hắn gục xuống , mây mù khiến nàng không thể nhìn thấy gì cả

-" Mạc Diệp Thâm , ngươi tỉnh lại cho ta , tên khốn này , mau tỉnh dậy . Người đâu , có ai không ?"- Nàng lạc cả giọng gào thét . Đột nhiên một bàn tay thô ráp cũng tiếng cười man rợ nắm lấy cỏ tay nàng kéo lên khiên nàng hoảng sợ tột cùng , la hét vùng vẫy .

-" Bỏ ta ra , tên khốn này , ngươi mau bỏ ta ra . Chết tiệt , một lũ vô dụng "- Nàng bất lực vùng vẫy, cả người toàn thân không biết vì sao lại vô cùng mệt ra rời , cổ tay bị nắm chặt đến phát đau , dù nàng có tung ra chiêu thức gì thì tên kia vẫn né tránh được . Chết tiệt !

-" Mỹ nhân xinh đẹp , đừng kháng cự làm gì , ta có làm gì nàng đâu ? Ngoan nào , để ta đưa nàng về , tộc trưởng nhất định sẽ rất hài lòng đây " - Tiếng nói trêu ghẹo của một gã thổ phỉ khiến nàng tức điên người , tên khốn Mạc Diệp Thâm này cùng một đám thuộc hạ thế nhưng lại gục hết, đồ vô dụng ,

Nàng bị kéo đứng lên đang chuẩn bị cho mấy tên này ăn độc thì ánh mắt đột nhiên tối sầm lại rồi nàng không còn biết trời xanh là gì nữa . Nàng bị bọn thổ phỉ đánh ngất cứ thế đem người đi .

Mạc Phong Thần , ta lại bị bắt cóc vậy mà chàng thật vô dụng , không thèm đến cứu ta gì cả . Khi nào mà về , ta nhất định tính sổ với chàng . Đây là suy nghĩ của nàng trước khi bị đánh ngất .

Mạc Diệp Thâm nằm trên mặt đất , lẫn đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực đến như vậy , toàn thân rã rời . Măt hắn không thể mở ra nổi nhìn xung quanh nhưng lại có thể nghe thấy tiếng gào thét bất lực của nàng . Xin lỗi , ta không thể đưa nàng về kinh thành được .

Nhưng mà , nàng không thể ngờ rằng , bây giờ tuy gian truân nhưng nàng rồi sẽ trở về kinh thành một cách đường hoàng , vô cùng đường hoàng . Duyên tình này của nàng với chàng , có lẽ được ông trời sắp đặt , se chỉ đỏ từ thời này sang thời khác .