Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 43: Bách ngọc lan




Cô ngàn vạn lần không thể biết được , nam nhân tên Mạc Phong Thần ở cách xa cô ngàn vạn lần đó đang điên cuồng tức giận , nổi cơn thịnh nộ long trời nở đất vì hoàng hậu của hắn đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm .

Thời cổ đại , cả triều đình Mạc quốc được một phen toán loạn , hoàng thượng Mạc Phong Thần gần như nổi điên lên vì hoàng hậu mãi không tỉnh . Các quan đại y đau đầu bó tay không thể tìm ra căn bệnh của hoàng hậu khiến hoàng thượng càng nổi cơn thịnh nộ cho triều đình dán cáo thị khắp nơi triệu tập tất cả các thần y trong thiên hạ .

Trước giờ họ chưa từng chứng kiến vị vua nào chung tình đến vậy vì quả thực hoàng hậu gần như đã chết mà hoàng thượng nhất mực không tin , ngày đêm bên cạnh lo lắng cho người đi tìm thần y . Ban lệnh toàn dân thiên hạ , chỉ cần khiến hoàng hậu khỏi bệnh , vàng bạc châu báu tiền tài địa vị hay muốn chia nửa đất nước hắn cũng bằng lòng .

Chính vì thế thiên hạ khắp nơi được phen đại loạn !

Trong khi đó , trong cung mọi người vẫn chạy ngược chạy xuôi vì đến giờ hoàng thượng vẫn còn đang nổi nóng , các quan đại thần vẫn túc trực bên ngoài tẩm cung của hoàng hậu chờ đợi cơn thịnh nộ của hoàng thượng

-" Một đám phế nhân ,đến giờ hoàng hậu vẫn chưa tỉnh là thế nào ? các ngươi mau nói cho trẫm nghe ? Tìm không ra thì lôi ra ngoài chém , trong cung không chứa chấp một đám người vô dụng như vậy ? "- Mạc Phong Thần đã sắp nổi điên thành dã thú , gần như gầm quát một đám quan đại y đang run sợ quỳ dưới đất .

Từ ngày hắn tỉnh , mọi chuyện càng ngày càng xấu đi , Băng nhi của hắn không tỉnh lại dù chỉ một chút , khí sắc xanh xao như người chết càng làm hắn nổi điên . Cũng đều tại hắn , nếu hắn cương quyết không để nàng lấy máu thì đã không ra nỗng nỗi này , thật đáng chết !

-" Hoàng thượng , chúng thần quả thật bất lực , hoàng hậu đến nay đã mất hết khí lực hương tiêu ngọc vẫn thưa hoàng thượng ...."- Quan đại y chẳng thể nào dám dối thêm nữa , có trách cũng trách ông số khổ gặp đúng vận hạn , hoàng hậu quả thật đã không còn một chút hy vọng nào nữa , hoàng thượng có cố gắng đến đâu cũng vô ích thôi .

-" Hoàng thượng , chúng thần tội đáng muôn chết xin hoàng thượng trách tội "- Tất cả đồng loạt quỳ xuống van xin , có khi hoàng hậu chưa chết họ đã chết trước vì cạn lực rồi .

Đến lúc này , ngay cả năm ám vệ cũng đồng loạt quỳ gối thấp đầu , cũng tại họ không ngăn cản hoàng hậu mới dẫn đến tình trạng này , có chết thì chết cũng đáng tội .

-" Chủ nhân , chúng thuộc hạ cũng không đáng sống , mong người định tội "

Mạc Phong Thần đột nhiên thẫn người , chẳng lẽ hắn phải chấp nhận sự thật này , hoàng hậu của hắn , Băng nhi của hắn chỉ vì cứu hắn mà chết ,hắn sẽ sống thế nào ?

Lần đầu tiên trong đời hắn mới biết đau tận tâm can là thế nào , đau đến thấu ruột thấu gan , trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm xuất hiện một nỗi bi thương , cho dù bên ngoài hắn có cố tỏ ra lạnh lùng thì trong lòng vẫn đang rỉ máu .

Phất tay áo , hắn cho người lui xuống không một lời nào , ai nấy đều vô cùng ngỡ ngàng run sợ lùi xuống , chẳng lẽ hoàng thượng đã thông suốt rồi chăng ?

Duy có một người vẫn đang vô cùng ân hận trách lòng mà ngồi uống rượu , người đó chính là Vô Dược . Đời người đúng là một bề khổ , hắn hành tẩu giang hồ suốt bao nhiêu năm , độc lạ đến mấy nguy hiểm đến mấy hắn cũng chữa khỏi , vậy mà đến lúc này , khi hắn dốc lòng cứu một người con gái duy nhất khiến hắn cảm thấy thú vị lại bất lực . Nàng ra đi ngay trước mắt hắn mà hắn không thể làm gì được .

Nếu không phải tên khốn nam nhân mà nàng yêu , nếu không phải vì hắn khuyên nàng cứu kẻ đó thì đã không đến lúc này .

Qủa thật là Vô Dược sau khi bị Mạc Phong Thần tức giận đánh một trận đến mức trọng thương cũng chẳng muốn trả thù . Bách Lệ Băng không thể nào tỉnh lại được nữa , điều đó ngay cả một thần y như Vô Dược cũng biết thì còn ai có thể chữa khỏi .

Mạc Phong Thần lặng lẽ nắm tay nàng , khuôn mặt nàng lúc này đã trắng bệch không còn chút máu , có thể nói gần như một cái xác nếu không phải hắn cố tình chối bỏ . Nam nhân lạnh lùng lúc nào bây giờ lại có thể si tình đến vậy , Mạc Phong Thần đến lúc này chỉ còn có thể rủ rỉ bên tai nàng những câu thâm tình , nàng có nghe thấy hắn nói gì không ?

-" Bách Lệ Băng , nữ nhân ngốc nghếch này còn không mau tỉnh dậy cho trẫm , nàng ngủ lâu lắm rồi đó biết không ? Băng nhi ,chỉ cần nàng tỉnh dậy , ta sẽ đưa nàng xuất cung dạo chơi , nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi đó , nàng muốn gì ta cũng chiều nàng , chỉ cần nàng hứa với ta sẽ mau tỉnh dậy . Băng nhi , băng nhi ..."- Chắc tại trời mưa phùn lên nước mưa rơi cả vào đây rơi trên gò má nàng hoặc một cái gì đó khác , hắn cũng không biết .

Làm sao bây giờ Băng nhi , hắn biết làm sao ?

Đột nhiên , lúc này bên ngoài vang lên tiếng vọng

-" Thưa Hoàng thượng có thần y từ Phong Châu cầu kiến "

-" Cho vào " – Cho dù đã kết thúc thì hắn vẫn muốn tin vào một điều gì khác , một tia hy vọng nhỏ bé nhất cũng được .

-" Thần dân tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế , vạn tuế ..."- Lần này là một vị lão già , râu tóc đã trắng xóa , có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch

-" Bình thân , ngươi có thể làm gì ?"- Mạc Phong Thần lạnh giọng hỏi .

-" Hoàng thượng , thần mạo muội nói thẳng , hoàng hậu quả thật hương tiêu ngọc vẫn , không thể sống lại được , nhưng thần ngoài là thông thuộc y thuật còn là một thuật sĩ , thần có thể đoán ra , linh hồn ngụ trong thân xác hoàng hậu thực chất không phải là của hoàng hậu , người có thể không tin mê thuật nhưng điều đó là sự thật , thần nói hoàng thượng có hiểu "- Vị thần y mạo muội nói thẳng trước mặt hắn , điều này đã khiến hắn kích động không nhẹ .

Những gì vị thần y đó nói có phải là những gì Băng nhi đã từng kể , nàng nói , thực ra nàng không phải người thế giới này mà là người thế giới khác , nàng chỉ tồn tại trong thân thể nữ nhân này mà thôi . Tên thật của nàng là...Bách Ngọc Lan ...đúng vậy ..là Bách Ngọc Lan

-" Ngươi biết điều đó , vậy thì có liên quan gì đến chuyện này "- Hắn biết chuyện này có gì đó không ổn , mong là những điều thần y nói sẽ đúng những gì hắn suy nghĩ

-" Thì ra hoàng thượng cũng biết điều này , khó trách hoàng hậu lại được sủng ái như vậy , vậy thì hoàng thượng , người cũng biết hoàng hậu không phải người thế giới này , vậy linh hồn của thể xác này đâu , tức là của con gái Bách tể tướng đó , thực ra người đó đã chết , chỉ là hoàng hậu mượn đó sống nhờ thôi , bây giờ mới chết thật , cái chết kia là cái chết của nàng , còn nữ nhân hoàng thượng yêu , giờ có lẽ đã về thể xác ban đầu của nàng rồi , nói cách khác , nàng còn sống , nhưng ở thế giới khác . Thần cũng đến từ thế giới đó , thế giới hiện đại "- Vị thần y bất ngờ nói ra điều đó , đúng vậy , ông cũng là người xuyên qua thế giới này , sống cũng đã được mấy chục năm rồi , nghe đồn về hoàng hậu ông mới xem mệnh mới biết được nàng cũng giống mình . Vị vua này cũng quá si tình đi

-" Nàng chưa chết , chỉ là nàng....ngươi cũng là người ở đó , nói đi bằng cách nào có thể đưa nàng về đây , giang sơn phú quý , ngươi muốn gì ?"- Mạc Phong Thần rốt cuộc cũng thả lỏng được tâm trạng của mình đôi chút mặc dù chưa thích ứng được chuyện này .

Hoàng hậu của hắn thực ra không phải hoàng hậu mà hắn yêu , hay chỉ là mượn thân xác ..nói kiểu gì cũng thấy lạ . Rốt cuộc hắn cũng không biết , hắn yêu nàng vì vẻ bề ngoài hay dung mạo , nhìn thân xác đã chết kia hắn cảm thấy đau lòng mà lòng vẫn biết đó không phải nàng thực sự . Nhưng hình bóng đó đã in sâu trong lòng hắn, nụ cười của nàng , tiếng nói của nàng .

Nàng từng nói , yêu một ai đó là yêu từng nụ cười của người đó , yêu từng thói quen tiếng nói và tâm hồn của người đó . Có lẽ là hắn động lòng trước tâm hồn của nàng không phải vì dung mạo kia.

-" Hoàng thượng , đừng nóng vội , lão còn chưa nói hết . Muốn đưa nàng về đây e rằng khó vạn phần nhưng không phải là không có , chỉ sợ người đợi không nổi . Lão vẫn đang cố tìm cách quay về nhưng vẫn vô phương , hoàng thượng , lão vẫn đang tìm , người liệu có chờ nổi , lão đã chờ mấy chục năm rồi "- Vị thần y tỏ ra bất lực , ông ở đây đã bao nhiêu năm , mọi cách ông đã thử mà chưa lần nào thành công , cơ hội ngàn năm khó gặp , hoàng thượng cũng đang muốn tìm về nữ nhân , còn ông muốn tìm về gia đình mình , có người đỡ lưng ai mà không muốn . Chỉ sợ ...

-" Ta đợi được , ta sẽ cho người sắp xếp chỗ ở cho ngươi , ngươi ở lại trong cung , bây giờ thfi hoàng hậu ra sao ?"- Mạc Phong Thần cố gắng gì lòng mình nói rằng đó thực chất không phải hoàng hậu mà hắn yêu , chỉ là cái xác trước kia , nhưng mỗi khi nhìn đến , hắn lại đau thấu tận tam can .

-" Có lẽ hoàng thượng lên an táng hoàng hậu chu toàn , dù gì thì nàng cũng ..."

-" Trẫm biết , ngươi lui ra đi "- Mạc Phong Thần lạnh lùng ngắt lời ra lệnh phân phó . Cuối cùng vẫn không kìm được quay về giường , ôm lấy thân thể mềm mại kia vào lòng . Hắn từng ôm ấp thân thể này , từng yêu chiều , sủng ái từng li từng tí , nhưng hóa ra đó vẫn không phải là nàng , chỉ là...

Hắn lạnh lùng sai người bố cáo thiên hạ hoàng hậu mất , cả nước chịu tang , riêng hắn nhốt mình trong thư phòng vùi đầu vào chính sự cố gắng quên đi , mà tìm cách tìm thấy hoàng hậu thực sự hắn yêu .

Cả Mạc quốc đau buồn khôn xiết , ám vệ cùng quân thần cũng không khỏi bất ngờ trước sự biến đổi của hoàng thượng . Một thời gian nào còn nổi cơn thịnh nộ vì hoàng hậu vậy mà bây giờ không hề đau buồn hay có bất cứ biểu hiện nào , quay về làm một đấng quan vương lạnh lùng tàn bạo .

Cả Mạc quốc chìm trong im lặng những ngày đó .

Mạc Phong Thần vùi đầu vào chuyện triều chính nhưng vẫn bí mật tìm cách đến thế giới kia cùng với vị thần y đến bây giờ vẫn chưa có một tia hy vọng nào .

Liệu hắn có kiên nhẫn để tìm nàng về ..

Bách Ngọc Lan , hắn lẩm bẩm cái tên này mỗi đêm ngàn vạn lần ..

Bách Ngọc Lan - tên nàng ..

Bách Ngọc Lan , Bách Ngọc Lan , Lan nhi....của trẫm