Hoàng Hậu Ngỗ Nghịch

Chương 35: Nữ tử bí ẩn rốt cuộc xuất hiện




Trong cung hiện tại vô cùng náo loạn , các phi tần người nào người nấy đều nhốt mình trong phòng lệnh cho thị vệ canh gác cẩn thận lo lắng người tiếp theo sẽ đến lượt mình .

Các tú nữ xinh đẹp mới tuyển đến thì càng sợ hãi hơn , duy chỉ có một người đó chính là mỹ nữ y phục lam tím dung mạo lại che đậy bằng tấm lụa sa mỏng . Nữ tử đó tên là Lĩnh Cô , lúc nào cũng an phận ở phòng không hề có một hành động lo lắng nào mà ngồi thêu , xung quanh còn tản ra man mác khí lạnh mà không ai giải thích được .

Nàng ta lại được tổng quản sủng ái lúc nào cũng giao cho nhiệm vụ nhẹ nhàng còn được sắp xếp đến làm cung nữ cho cung hoàng hậu đâm ra mọi người còn lại vô cùng ganh ghét

-" Ngươi bị câm hay sao mà một tiếng cũng không nói "- Một ả có phong thái yểu điệu được phân cho cùng phòng với Lĩnh Cô hận không được làm phi tần còn bị đày làm cung nữ thấp hèn kênh kiệu đến chỗ nàng ta nói

Lĩnh Cô vẫn im lặng ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến tiếp túc làm việc , nốt ngày hôm nay nàng ta sẽ được chuyển đến cung hoàng hậu cũng chính là cung của Bách Lệ Băng .

-" Ngươi ! Ả tiện nhân này , ngươi là cái thá gì mà được tổng quản chú ý "- Nữ tử kia tức giận lập tức giơ tay tát nàng ta một phát mạnh đến nỗi còn cảm thấy rát cả tay

Lĩnh Cô im lặng đứng dậy gương mặt che đậy không một chút cảm xúc ánh mắt lướt qua hàng người rầm rì rồi mạnh một phát kéo ả đang quát lại ngiêng người nói nhỏ

-" Ngươi, sẽ chết "- Lời nói lạnh lẽo vừa thốt ra xung quanh như phủ kín khí lạnh , nữ tử kia lập tức đứng hình cứng nhắc không thể động đậy cũng chẳng biết từ lúc nào miệng không thể thốt ra dường như bị câm rồi miệng trào ra một ngụm máu mắt trợn tròn rồi ..chết .

Không một ai biết , như ma như quỷ cái xác của cung nữ biến mất không dấu vết trong phòng rồi được chính Bách Lệ Băng phát hiện khi đang đi dạo ở ngự hoa viện .

Ngày hôm ấy , Bách Lệ Băng dậy rất sớm chưa kịp dời dường đã lại bị bàn tay ai đó túm lại kéo vào lồng ngực rắn chắc

-" Còn sớm muốn đi đâu hoàng hậu của trẫm ?" - Mạc Phong Thần khàn khàn nói mắt vẫn chưa có ý định mở đầu vùi vào mái tóc nàng ép chặt nàng vào lòng

-" Mạc Phong Thần chàng là heo ngủ sao ?ngày nào cũng muốn mới lên triều rồi bị bá quan văn võ trách cho "- Bách Lệ Băng không chút sỡ hãi khinói hắn là heo còn dãy dụa vùng dậy muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn , ai ngờ còn bị người ta tỉnh giấc ép dưới thân

-" Tốt lắm , nàng dám nói trẫm là heo ?"- Mạc Phong Thần nhếch miệng cười lạnh nhìn nàng cho thấy hắn tức giận không phải bình thường .

-" Ha ha , ta ..nói đùa mà ...Phong Thần là vua là hoàng thượng nha ! là cành vàng lá ngọc nào phải heo đúng không ha ha , ta nói nhầm nhưng ta đói rồi phải dậy thôi , chàng định để cho ta đói mà chết sao , phải không ha ! "- Bách Lệ Băng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề đành ra sức lấy lòng hắn không quên vòng qua cổ chủ động dâng môi mình lên .

Mạc Phong Thần đích xác là hổ giấy , nghe nàng nói vừa buồn cười vừa tức giận cuối cùng đành thỏa trận nhẹ nhàng ôm nàng dậy đích thân bồi nàng mặc y phục vì đến giờ hoàng hậu của hắn vẫn chưa biết mặc cái nào trước cái nào sau vì đã được hắn nuông chiều thành quen .

Bách Lệ Băng không còn gì hạnh phúc hơn để hoàng thượng lạnh lùng mặc y phục rửa mặt ình rồi rất vui thưởng hắn cái hôn lên má

-" Chỉ có Phong Thần của ta là tốt nhất "- Nàng thực sự cảm kích ông trời để nàng có thể gặp được hắn . Mạc Phong Thần ôn nhu như nước nhưng lại là tảng băng lạnh lùng lệnh cho ngự trù đem thức ăn lên

Một bàn toàn mỹ vị chốc lát bưng lên , Bách Lệ Băng được hắn sủng ái ôm ngồi trên đùi đút ăn sủng ái đến nỗi thật sự là không còn từ gì để nói ...

Ám vệ chứng kiến một màn thực sự muốn ói ra hết , đúng là chỉ có hoàng hậu mới khiến chủ nhân mềm mỏng như vậy cưng chiều sủng ái đến tận trời .

Ăn uống no xong Bách Lệ Băng muốn dạo bộ ngự hoa viện , Mạc Phong Thần sao có thể không đồng ý ôm nàng cùng đi , lệnh cho tất cả cung nữ thị vệ lùi lại chỉ mang theo ám vệ đi thưởng ngoạn .

Ngự hoa viên không khí trong lành thơm nhát mùi hoa cỏ lạ , Mạc Phong Thần ôm nàng đi dạo vừa đi nàng vừa cười hí hửng không chút để ý đến thân phận cứ thể ngắt hoa đưa lên mũi ngửi rồi kheo hắn

-" Phong Thần chàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây không , lúc đó nhá , ta tưởng chàng là thái giám đó chỉ lạ là thái giám sao lại mặc đồ vàng mà thôi ?"- Nàng thừa nhận lúc đó nàng có hơi ngốc , không phải mà là quá ngốc nhìn hắn một thân long bào rực rỡ thế kia mà bảo thái giám chắc cả thiên hạ chỉ có nàng

Mạc Phong Thần cười đến cỏ cây rơi rụng , yêu chiều vuốt mái tóc nàng , nhớ lại ngày hôm đó hắn vừa tức vừa buồn cười . Lúc đó hắn đi dạo nơi này nhìn thấy nàng không biết sao trong lòng rung động dữ dội đã vậy nữ nhân đó còn dám nói chuyện ngang nhiên với hắn coi hắn là thái giám còn cướp đi nụ hôn đầu của hắn , đúng thật chỉ có nàng

-" Phong Thần , nếu có một ngày chàng mà dám quên ta , ta lập tức sẽ rời khỏi chàng rời khỏi hậu cung này không bao giờ về cung nhìn mặt chàng nữa "- Bách Lệ Băng trong lòng hắn uy hiếp nói , đó chỉ là " nếu " " nếu " mà thôi chứ không phải sẽ xảy ra .

-" Nữ nhân ngốc , nàng nói linh tinh cái gì vậy ?"- Mạc Phong Thần tức giận gầm nhẹ , tay không khách khí nhéo nàng một cái

-" Mạc Phong Thần khốn khiếp , chàng dám nhéo ta "- Bách Lệ Băng giật nảy mình gào lên cũng không chút khách khỉ bổ nhào vào người hắn nhéo nhưng người tổn thương nặng nề chính là nàng khi nàng bị hắn " cưỡng hôn "

Cả thiên hạ chắc chẳng có hoàng thượng với hoàng hậu nào như nàng và hắn , đi dạo chưa được bao lâu đột nhiên ở bụi rậm có một mùi máu tanh tưởi bốc lên . Mạc Phong Thần dừng bước , ánh mắt thâm trầm nhìn vào , ngay cả nàng cũng phát hiện ra điều không ổn bước đến muốn xem thì bị hắn kéo lại

-" Yên nào "- Mạc Phong Thần lạnh giọng nói , các ám vệ cũng như tự biết phận sự của mình lập tức đi lên kiểm tra bụi rậm đó

Đúng như suy nghĩ , bên trong là một cung nữ y phục tả tơi , máu chảy be bét vô cùng kinh dị khiến cho nàng dù không sợ cũng phải bụm miệng lại buồn nôn , thật sự là thảm khốc

Xung quanh đột nhiên trở lên lạnh lẽo hơn bao giờ hết , Mạc Phong Thần lạnh lùng quan sát lệnh cho ám vệ nhanh chóng xử lý còn hắn thì một mạch ôm nàng về Dạ Các - một nơi mà đích thân hắn dựng lên luyện tập ám vệ khét tiếng trong giang hồ ai nghe thấy cũng phải biết sợ hãi .

Dạ Các thiết lập vô cùng cẩn trọng nằm ngay dưới lòng hoàng cung rộng lớn , kẻ không có võ công chắc chắc sẽ chết không còn xác kẻ có võ công cũng chẳng thể tiến vào nổi bởi nơi đây thiết lập bẫy huyền cơ vô cùng nguy hiểm chỉ có những người có năng lực mà hắn đích thân dạy mới có thể tiến vào an toàn . Đó chính là những ám vệ vô cùng lợi hại , võ công gần như đạt cảnh giới cao nhất

Bách Lệ Băng dường như không chút bất ngờ vì nàng vào đây mấy lần rồi , chính là lần trước nàng hết hơi hết sức mới có thể khiến hắn dạy nàng chút võ công nên bây giờ cũng có vài phần công lực

Mạc Phong Thần lạnh lùng ôm nàng , các ám vệ sát thủ mà hắn đào tạo có khoảng vài trăm người ai nấy cũng sợ hãi đối mặt với hắn như đối mặt với tử thần , không khí nặng nề mùi sát khí

-" Chủ nhân "- Tất cả kinh hô quỳ rạp nói

-" Ai ?"- Chỉ một lời cũng khiến tất cả run rẩy

-" Thưa chủ nhân , người này vô tung vô tích thuộc hạ không thể tìm ra được "- Lôi Đình quỳ rạp nói trong giọng nói tràn ngập vẻ nghiêm trọng cùng sợ hãi , vấn đề là họ không thể tìm ra được rốt cuộc kẻ nào đang giở trò trong cung nhất định công lực không phải hạng tầm thường mới có thể dấu kín được như vậy

-" Đáng chết !"- Mạc Phong Thần tức giận gầm lên , kẻ nào dám làm như vậy trong hoàng cung của hắn , hắn nhất định phải tự thân động thủ lần này .

-" Chủ nhân bớt giận " - Các ám vệ lập tức hô

-" Phong Thần chàng bình tĩnh lại đi , rồi ta sẽ tìm được thôi " - Bách Lệ Băng ôm hắn nói , hắn chắc là đang tức giận lắm đây , xem ra lần này nghiêm trọng hơn bình thường

-" Hừ "- Mạc Phong Thần lạnh lùng gầm lên phất tay áo lập tức binh khí lao lên đâm thẳng về chỗ các ám vệ , hắn muốn dạy dỗ đám người này một chút đã lâu rồi hắn không đến không biết lần này rốt cuộc có tiến bộ hay không ?

Qúa mức bất ngờ nhưng tất cả đều tránh được mũi đao chí mạng , thầm thở phào khi thoát được khỏi bài kiểm tra bất ngờ của hắn .

Mạc Phong Thần lạnh lẽo ôm nàng rời đi về tẩm cung , lệnh cho các quan đại thần lễ bộ hình sự nội trong ba ngày phải tìm ra thủ phạm , hắn đã đại khái biết được người đó chắc chắn trong cung hơn nữa còn rất gần chỗ hắn .

Tình hình như này hắn chỉ lo lắng cho nàng , Băng nhi của hắn tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì bằng không..

Bách Lệ Băng mấy ngày này cũng hết sực sốt ruột nhân lúc hắn đi phê tấu chương mà trốn đến chỗ quan hình sự kiểm tra thi thể của mấy người kia để tìm dấu vết .

Thấy hoàng hậu đích thân giá đáo ai nấy hoảng hồn sợ hãi nhưng không dám làm gì , ai chẳng biết hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nhất

Bách Lệ Băng tuy không sợ cũng phải rùng mình khi thấy những cỗ thi thể đẫm máu , xét toàn diện nàng có thể nhận ra thủ phạm chắc chắc dùng dao hơn nữa còn là loại đặc biệt vô cùng nhọn , sắc luôn giết ở những điểm chí mạng .

Đột nhiên ngửi thấy một mùi hương là lạ , nàng cố gắng nghĩ xem đã từng ngửi thấy ở chỗ nào

Đúng rồi , hình như trong tẩm cung của nàng hôm nay đúng là có xuất hiện một mùi hương kì lạ giống hệt mùi hương này . Thủ phạm chẳng lẽ ở ngay tại hậu cung nàng .

Bách Lệ Băng nhanh chóng đến chỗ hắn thấy hắn đang yên tĩnh phê duyệt tấu chương thì nhanh chân như một làn gió lùa vào trong lòng hắn . Mạc Phong Thần cũng hết sức tỉnh táo giang tay ôm lấy cơ thể mềm mại ấy , chỉ có ở bên nàng hắn mới yên lòng

-" Băng nhi , nàng vừa đi đâu ?"- Đừng tưởng hắn không biết vừa rồi nàng đi đâu

-" Hi hi , ta đi chơi một lúc thôi mà , chàng không biết mệt sao ta đấm bóp cho chàng nhé !"- Bách Lệ Băng đứng dậy bóp vai cho hắn , nam nhân của nàng thì nàng phải chăm sóc chứ sao ?

-" Băng nhi , không cần chỉ cần nàng ở yên bên trẫm được rồi !"- Mạc Phong Thần vươn tay kéo nàng vào lòng , nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi ngọt ngào kia

-" Phong Thần nha ! Vừa nãy ta phát hiện trong tẩm cung ta có một mùi hương rất lạ trùng với mùi hương của những người bị giết kia , chẳng lẽ ở trong tẩm cung của ta "- Nàng không sợ chỉ là hơi lo lắng , người kia có vẻ như rất lợi hại

Mạc Phong Thần nghe xong tâm có hơi lo sợ , đúng như điều hắn suy nghĩ rất có thể kẻ kia chủ đích làm hại nàng , nếu vậy hắn nhất định không thể tha kẻ làm tổn thương Băng nhi của hắn

-" Đừng lo , có trẫm bên cạnh còn nàng lợi hại như vậy mà !"- Hắn nói thế để nàng bớt lo chứ đã ngầm truyền ám thị đến cho ám vệ , lệnh cho tất cả tối nay canh trừng nghiêm ngặt , tuyệt không để xảy ra sơ sót

-" Đúng vậy , ta rất lợi hại nha ! Kẻ nào đến ta giết kẻ đó , dù gì ta cũng là đại tỷ mà !"- Nàng vô cùng tự tin nói , kiếm nàng dùng thành thạo , độc dược lại càng lợi hại hơn , nói chung là nàng sắp thành nữ hiệp rồi

-" Băng nhi thật giỏi "- Mạc Phong Thần ôm nhu vuốt mái tóc nàng nhưng trong mắt tản ra khí lạnh

Tối đến , tẩm cung của nàng yên tĩnh lạ thường , cung nữ được lệnh lui xuống hết chỉ để các ám vệ canh gác bên ngoài .

Mạc Phong Thần bồi nàng thay áo , Bách Lệ Băng thì ngáp ngắm ngáp dài để kệ hắn thay y phục ình .

-" Phong Thần , tối nay tha cho ta đi , mệt lắm !"- Bách Lệ Băng tựa vào người hắn nài nỉ , hôm nay nàng buồn ngủ quá a !

-" Nàng ngủ cứ việc ngủ , tự ta động là được rồi "- Mạc Phong Thần vô liêm sỉ nói bắt đầu hành động

-" Chàng hỗn đản , cút , lão nương mệt rồi !"- Hôm nay nàng rất mệt đó nha !

-" Băng nhi , ngoan nào !"- Mạc Phong Thần không ngừng dụ dỗ

-" Cút , Mạc Phong Thần chàng vô liêm sỉ , ưm...~ "- Bách Lệ Băng tức giận kêu gào chưa hết đã bị tên hoàng thượng xấu xa nào đó bít miệng

Đột nhiên chưa kịp làm gì Mạc Phong Thần cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt , trong người lửa giận bùng lên , nhanh chóng khoác áo , rút kiếm . Bách Lệ Băng cũng nhanh chóng tỉnh táo rút ngay ngân châm trong người . Bóng đen xuất hiện đằng sau cánh cửa đột nhiên phóng ra đến chục cái phi tiêu , ám vệ cũng bắt đầu động thủ

Cả hoàng cung náo loạn bắt thích khách , quan lính kéo đến nhưng nhận được lệnh của hắn thfi lùi xuống hết , không phải hắn quá khinh địch mà kéo quân chỉ khiến gây thương vong . Những hắc y nhân này võ công không phải ai cũng địch được

Các ám vệ sẽ xử lý các thủ hạ kia , còn hắn ắt có thể đối phó được

Mạc Phong Thần một đao chắn hết phi tiêu che chở cho nàng , giang tay ôm nàng lùi lại đằng sau

-" Băng nhi nàng lùi ra " - Mạc Phong Thần gầm nhẹ , muốn nhanh chóng đoạt kiếm trong tay nàng

-" Không "- Bách Lệ Băng không nghe cầm kiếm lao lên phía trước đỡ ngay kiếm của hắc y nhân kia .

-" Ngươi là ai ? Tại sao muốn giết ta !"- Bách Lệ Băng một chút sợ hãi cũng không có lùi lại nói

-" Ta là ai không quan trọng , quan trọng là ta muốn giết ngươi !"- Hắc y nhân kia đích xác là một nữ tử , hơn nữa không hề tầm thường vừa dứt lời lao lên tung một chiêu vào nàng

Mạc Phong Thần lạnh lùng đỡ kiếm , tung ra từng chưởng chí mạng vô cùng tàn nhẫn vậy mà hắc y nhân kia vẫn tránh được cho thấy võ công vô cùng lợi hại

-" Lôi Lĩnh , là ngươi "- Mạc Phong Thần đã nhận ra , từng chiêu xuống tay còn tàn nhẫn hơn .

-" Phải , là ta , ta sẽ khiến cho ả nữ nhân của ngươi không toàn xác "- Lập tức hắc y nhân hổi phương hướng lao đến phía nàng . Biết là không đấu nổi hắn nhưng ít nhất có thể thể giết được nữ nhân hắc yêu thì cũng đã đủ .

" Phập " lưỡi kiếm cắm xuyên từ đằng sau ra phía trước , hắc y nhân kia chưa kịp chạm đến nàng đã bị hắn đam một kiếm chí mạng rồi mạnh tay rút ra .

-" Băng nhi " - Mạc Phong Thần mạnh mẽ ôm nàng vào lòng

Nhìn cái xác phía dưới , hắn tàn nhẫn đâm thêm một nhát kiếm , hắn dùng lực không mạnh lắm , ít nhất hai nhát kiếm không đủ để giết người này đi .

-" Chủ nhân ..ngươi..ngươi..quá t..àn..nhẫn..rồi !"- Lúc này , khăn che mặt cũng rớt xuống , hắc y nhân kia chính là một nữ nhân mà nữ nhân này càng khiến nàng tức giận

-" Khốn kiếp , lần trước chính ngươi đã dám tát lão nương , lão nương đây cho ngươi chết "- Bách Lệ Băng kích động muốn đá ả ta nhưng đã bị hắn kịp kéo lại . Chính nữ nhân này đã dám bắt cóc nàng lần trước , đã thế còn tát nàng , đúng là tức chết nàng mà .

Bách Lệ Băng này không giết được nàng ta thì không phải là người !

-" Người đâu , vào đâu , kéo người này đi , cứ sống nàng ta cho trẫm "- Hắn muốn từ từ để nàng ta phải sống không sống được , chết không chết được , sống không bằng chết .

Ám vệ rốt cuộc đã xử lý xong , máu tanh lúc này đã thấm đầm một vùng , quan binh ngay lập tức thu dọn , lệnh cho người cấm loan truyền tin tức ra ngoài hoàng cung sợ dân tình lo lắng

Ám vệ nghe lệnh , lập tức hiểu ý chủ nhân đem nàng ta về Dạ Các cố gắng cứu sống , thà nàng ta chết còn hơn là sống dưới tay chủ nhân bằng các phương thức tàn nhẫn đó .

-" Ha ..ha ..c..ác....ngư..ơi..c..ứ..đ..ợi ...đ..ó.."- Bị lôi đi gần như kiệt sức đến chết mà nàng ta vẫn cười , cười như một kẻ điên ..

Mạc Phong Thần lạnh lùng ôm nàng , ra lệnh cho tất cả dọn dẹp sạch sẽ , còn hắn ôm nàng về chính điện nghỉ . Bách Lệ Băng thiếp đi lúc nào không hay biết , trong lòng nàng vẫn còn vô vàn điều muốn hỏi hắn .

Lôi Dĩnh ? Là ai ? Tại sao muốn giết nàng ?

Lão nương đây phải giết cho bằng được !