Vĩnh An năm thứ mười tám, mùa thu.
Kinh Giao, Hồng Môn Tự.
Hồng Môn Tự là nơi vắng vẻ, hương khói không thịnh. Duy chỉ có cánh rừng
phong phía sau chùa là đẹp không sao tả xiết. Vào thu thì xinh đẹp như
lửa, lúc này mới hấp dẫn một số người ngẫu nhiên tới đây thưởng thức.
Tiểu hòa thượng từ sau núi gánh nước suối trở về chùa. Lúc đi ngang qua nhà
cỏ, trông thấy Lưu Hiết bắt nắm gạo kê, ngồi xổm trước cửa nhà cỏ cho gà ăn. Lưu Hiết mặc áo choàng vải bông màu lam, đuôi áo rủ xuống nền đất
bùn, lờ mờ có thể thấy được mấy miếng vá chồng chất.
Tiểu hòa thượng lại dặn dò một tiếng như trước: “Lưu thí chủ, gà này không thể giết nha.”
“Không giết, không giết.” Lưu Hiết ngẩng đầu lên, ha ha cười nói. “Lưu mỗ là
người đọc sách. Đạo lý không thể sát sinh trong chùa, vẫn biết rõ mà.”
Tiểu hòa thượng vẫn có vẻ không yên tâm. Lại để ý len lén đếm số gà, quả
nhiên còn đủ số lượng. Vì vậy, gánh nước đi vào trong chùa.
Thiếu niên họ Lưu này là thư sinh đang tiến hành vào kinh đi thi. Nửa năm
trước, phương trượng phát hiện hắn đói quá nằm xỉu trước cổng chùa,
thương cảm tình cảnh khốn cùng của hắn mới chứa chấp hắn, lại mượn căn
phòng nhỏ sau chùa cho hắn ở nhờ.
Tiểu hòa thượng hết sức hoài
nghi thân phận của hắn. Theo như y thấy, Lưu công tử này căn bản chính
là một tên ăn mày hết ăn lại uống. Vóc người gầy trơ cả xương không nói, mà ngay cả một bộ quần áo lành lặn cũng không có, có chỗ nào giống như
người đọc sách?
Có điều, thiếu niên này cũng vô cùng chịu khó. Ở
mảnh đất chung quanh nhà cỏ trồng vài luống rau xanh, lại nuôi mấy con
gà, nghiễm nhiên ra vẻ muốn an cư lạc nghiệp.
Lưu Hiết đưa mắt
nhìn theo bóng lưng tiểu hòa thượng rời đi, xoay người vào ổ gà lấy ra
mười quả trứng gà, cẩn thận bỏ vào trong bọc, lại cầm lên một sọt chứa
đầy các loại rau xanh, vào thành họp chợ.
Từ Hồng Môn Tự vào
thành, đi bộ mất hai canh giờ. Lưu Hiết không kịp phiên chợ sớm, nhưng
chỗ rau hắn bán đều là tự trồng tự hái, vô cùng tươi ngon, chỉ trong một ngày đã bán hết sạch.
Đến buổi chiều, dọn hàng xong, lại đi bộ trở về Hồng Môn Tự, đã là lúc màn đêm buông xuống.
Lưu Hiết vừa gấp rút lên đường, vừa nhẩm tính. Hôm nay số tiền thu được cũng đủ cho hắn ăn thêm mấy ngày.
Sọt rau trống trơn trước người lắc lư loạng choạng. Đang suy nghĩ, thấy xa
xa bên cạnh nhà cỏ mình ở hình như có ánh lửa sáng lóng lánh.
Lưu Hiết giật mình, lập tức bước nhanh hơn.
Đi đến trước nhà, hai mắt hắn đột nhiên trợn lớn lên.
Nương theo ánh lửa, hắn trông thấy cổng rào mở rộng ra. Mấy con gà hoa lau mà hắn xem như trân bảo toàn bộ đều không thấy đâu nữa, chỉ còn lông gà
vương vãi đầy đất. Đất trồng rau mới vừa gieo mầm chưa lâu, không biết
là bị gà hay bị người dẫm đạp mà thất linh bát lạc.
Một bóng
người cao gầy ngồi chồm hổm bên cạnh đống lửa, nhai nhồm nhoàm. Trên
ngọn lửa bắt ngang một xào cây, nướng hai con gà tơ béo ngậy, giương
nanh múa vuốt.
Thân thể Lưu Hiết đang run rẩy kịch liệt.
Những lời thánh nhân dạy bảo lướt qua trong đầu hắn, vẫn không thể ép được
lửa giận ngập trời. Lưu Hiết ném sọt rau xuống, rút đòn gánh ra, hét lớn một tiếng rồi vọt tới.
Tên trộm gà cả kinh, theo phản xạ nhảy
dựng lên, thoáng thấy đòn gánh của Lưu Hiết lao đến liền kêu ầm lên: “Kẻ trộm phương nào!”
Lưu Hiết suýt nữa đã thở không nổi: “Cái tên ăn trộm gà kia, ăn mất gà của ta, còn vu cáo ngược ta là kẻ trộm!”
“Ách?” Tên ăn trộm gà sững sờ, liếc nhìn cái đùi gà trong tay. “Đây là gà của ngươi?”
“Đây không phải là gà của ta, chẳng lẽ là gà hoang sao?” Lưu Hiết vừa thương xót vừa phẫn nộ.
“A, gà này, gà này thì ra không phải là gà hoang sao?” Tên ăn trộm gà ra vẻ vô cùng bất ngờ.
“Gà hoang cũng tự biết quây hàng rào trúc hả?”
“A! A! Thì ra cái này chính là chuồng gà a!” Tên ăn trộm gà vui vẻ nói.
Lưu Hiết quất đòn gánh, lại hét to một tiếng vọt tới: “Người đền lại gà cho ta!”
“Ha ha…” Người nọ cực kỳ vô lại, cười cười: “Gà ta đã ăn, đền không được.”
“Vậy thì để mạng lại mà đền!” Lưu Hiết đỏ tròng mắt.
“Khụ khụ… đến mức ấy sao…” Tên trộm gà ánh mắt gian tà, trông thấy thiếu
niên gầy yếu lại giơ đòn gánh đến giết bèn quay đầu bỏ chạy.
Hai
người chạy quanh đống lửa, lượn mấy vòng tròn. Tên ăn trộm gà bị Lưu
Hiết đuổi đến nỗi không nhịn được, dứt khoát quay đầu phóng thẳng về
phía Lưu Hiết. Hai người đụng mạnh vào nhau, té bổ nhào.
Tên ăn
trộm gà lấy tay ôm hông, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất. Đã thấy Lưu Hiết
té trên nền đất, không nhúc nhích. Đòn gánh trượt ra lòng bàn tay, nằm ở một bên.
“Này!” Y thử gọi một tiếng thăm dò, Lưu Hiết vẫn không hề có phản ứng.
Thì ra, hắn vốn đã đói bụng hai ngày, hôm nay họp chợ lại đi bộ bốn canh
giờ, thể lực hao hết, cộng thêm tức giận công tâm, liền hôn mê bất tỉnh.
Tên ăn trộm gà lại không hay biết điều này, thấy hắn té xỉu, vừa cảm thấy
may mắn vừa quay đầu bỏ chạy. Y chạy thẳng một mạch ra rừng phong, phi
thân lên ngựa. Trong miệng lẩm bẩm: “Thật may quá, thật may quá. Chuyện
này không thể để cho mẫu hậu biết được…”
Không biết qua bao lâu, Lưu Hiết lặng lẽ tỉnh lại.
Đống lửa đã tắt, đông phương hưng hửng sáng, có thể trông thấy cảnh tượng hỗn độn trong mảnh vườn nhỏ bé của hắn.
Bi thương, hay là chết lặng? Trong lòng hắn đã hoàn toàn không còn cảm xúc.
Có lẽ là số mệnh. Trời đất bao la, lại không có nơi cho Lưu Hiết hắn cắm
dùi. Khoa thi sắp tới, thế nhưng ngay cả một chỗ có thể sống yên phận mà hắn cũng không có.
Khóe mắt liếc nhìn thấy trên nền đất bùn cách đó không xa, nằm rơi một chiếc ngọc bội.
Hắn miễn cưỡng chống đỗ thân thể suy yếu, lết gần đến vài bước, nhặt ngọc bội lên.
Đó là một miếng ngọc hình con cóc, là của gã trộm gà đánh rơi?
Lưu Hiết cắn chặt hàm răng. Mối thù giết gà hủy rau, không đội trời chung.
Sáng sớm, tiểu hòa thượng theo thường lệ ra sau núi múc nước, phát hiện cảnh tượng trong nhà cỏ, la hoảng lên.
Chuyện kinh động đến lão phương trượng của Hồng Môn Tự. Lão phương trượng nhìn qua lông gà đầy đất, bất đắc dĩ thở dài.
Thí chủ, cậu sát sinh trong chùa, làm xấu thanh quy của ta. Cho dù là lão
nạp, cũng không thể tha thứ cho cậu được nữa rồi. Cậu, nên đi thôi.
Lão phương trượng nói như thế.
Lưu Hiết không hề giải thích nhiều lời. Cuộc sống của chúng tăng trong Hồng Môn Tự vốn đã nghèo khó. Họ chờ cơ hội đuổi cổ hắn đi, chắc hẳn cũng
đợi đã lâu rồi.
Tục ngữ nói, tìm đường sống trong cõi chết. Nhưng chuyện thường sẽ là, lúc ngươi cho rằng mình đã bị đưa vào chỗ chết,
lại luôn có chuyện gì đó có thể làm cho ngươi chết thảm hại hơn một
chút. Rồi sau đó đường sống, lại trở nên xa xôi vô chừng.
Ba tháng sau,
Khoa thi dán thông báo, người đứng đầu bảng vàng, rõ ràng là Lưu Hiết.
Lưu Hiết mặc áo mãng bảo đỏ thẫm, mũ mạo kết hoa, cưỡi trên con tuấn mã đỏ
thẫm, quan la mở đường, đánh ngựa dạo phố, danh tiếng nổi như cồn.
Long trời lở đất, có khi chỉ cần lật lòng bàn tay một cái.
Sau khi dạo phố, Trạng nguyên liền vào cung tham dự Ân Vinh Yến. Lưu Hiết
xuống ngựa trước cửa cung, sửa sang lại quần áo. Mới vừa vào cửa cung,
đi chưa được mấy bước, đã nghe sau lưng có tiếng thở hổn hển từ xa
truyền đến: “Trạng nguyên lang, chờ chút!”
Lưu Hiết nheo mắt nhẹ
nhàng dừng bước. Hắn quay đầu lại, trông thấy một thiếu niên mặc cẩm bào màu bạc, từ trên ngựa nhảy xuống, vui vẻ chạy tới.
“A nha, thật
sự là nghe danh không bằng gặp mặt, trạng nguyên lang quả nhiên là tuấn
tú tao nhã!” Thiếu niên cẩm bào xông lại bắt tay hắn, thân thiện nói.
Nét mặt Lưu Hiết có chút đơ ra, cung nhân sau lưng dẫn hắn vào cung bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là Hạo vương gia.”
Hạo vương gia! Chính là người rất thích săn bắn, kết giao hào kiệt trứ danh thiên hạ Hạo Vương gia Đoàn Bỉnh Nhật!
Lưu Hiết thờ ơ rút tay về, lui ra sau hai bước, cúi người chào nói: “Vi thần Lưu Hiết, tham kiến Hạo vương gia.”
“Không cần đa lễ!” Đoàn Bỉnh Nhật thân mật nâng hắn đứng lên. “Bản vương sớm
đã nghe thấy tài danh của ngươi, có lòng kết giao, lại chưa có dịp. Hôm
nay gặp được trạng nguyên lang ở đây, quả là may mắn vô cùng!”
Lưu Hiết thản nhiên nói: “Vương gia quá khen. Lưu Hiết nhận được ân sủng
của thánh thượng, chẳng qua chỉ dựa vào tổ tông phù hộ, vận may nhất
thời mà thôi.”
“Ai, sao có thể nói như vậy được chứ? Đứng đầu
cuộc thi Đình, chẳng lẽ người người đều có thể thi được hay sao? Huống
chi, Lưu huynh ngươi xuất thân bần hàn, gặp nhiều đau khổ, vẫn không từ
bỏ chí nguyện hiên ngang, lại càng khiến cho lòng người khâm phục!”
Lưu Hiết khẽ nhướng mắt: “Vi thần có thể có hôm nay, còn phải đa tạ vương gia nhiều lần tương trợ.”
“Ách…”
Lưu Hiết cười cười: “Vương gia cần gì giấu diếm. Ngày đó vi thần lưu lạc
đầu đường. Nếu không nhờ vương gia âm thầm sai ông chủ quán trọ Vận Lai
tiến đến cứu trợ, vi thần sớm đã chết oan chết uổng rồi.”
“Ách, ngươi cũng biết sao?”
“Đại ân của vương gia, Lưu Hiết dùng mạng còn không đủ để báo đáp. Chỉ là
trong lòng Lưu Hiết không hiểu, vì sao vương gia lại ra tay giúp đỡ Lưu
Hiết hết lần này đến lần khác như vậy?”
“Ha ha… Ha ha…” Đoàn Bỉnh Nhật có chút lúng túng, gãi gãi đầu. “Đương nhiên là bản vương mắt tinh như đuốc rồi.”
Lưu Hiết rũ rèm mắt xuống: “Thì ra là vậy.”
Hắn vương ngón tay đến bên hông, khẽ vuốt con cóc bằng ngọc kia.
“Đây là…” Đoàn Bỉnh Nhật ngạc nhiên chỉ vào miếng ngọc.
Lưu Hiết cúi đầu nhìn một chút: “Đây là miếng ngọc bội mà ngày đó tên trộm gà đã làm rơi lại. Vương gia biết ư?”
Đoàn Bỉnh Nhật liền vội vàng lắc đầu: “Tên ăn trộm gà?”
“Tên ăn trộm gà đã hại vi thần lưu lạc đầu đường, vi thần cùng hắn không đội trời chung.”
“Ách… Lưu huynh vẫn đang tìm kiếm người đó ư? Tìm được rồi thì sẽ thế nào?”
Lưu Hiết nói: “Còn chưa nghĩ ra. Nhưng đời này vi thần không báo được thù, thề không làm người.”
Đoàn Bỉnh Nhật giật mình một cái.
“Lưu huynh thật sự là sảng khoái ân cừu, tốt! Tốt!”
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nói một đằng làm một nẻo của Đoàn Bỉnh Nhật, Lưu Hiết cũng mỉm cười.
Đây, chính là điểm bắt đầu quen biết giữa Đoàn Bỉnh Nhật cùng Lưu Hiết.
Hai người mặc dù tính tình khắc hẳn, lại rất hợp nhau. Lúc thượng triều có
đối chọi gay gắt, hạ triều lại dính lấy nhau như hình với bóng. Sau đó,
các hoàng tử dấy lên cuộc chiến đoạt chính. Lưu Hiết dẹp bỏ nghị luận
của mọi người, toàn lực ủng hộ Hạo vương gia. Rốt cuộc cũng đưa được
Đoàn Bỉnh Nhật ngồi lên ngôi rồng. Tình nghĩa quân thần giữa hai người
cũng trở thành giai thoại truyền lưu muôn đời trong vương triều Đoàn
Thị.
Rất nhiều năm sau…
Hoàng đế bất chấp mọi can ngăn, cố ý đi Đông Giao săn bắn. Trong lúc săn đuổi một con gấu đen, bất hạnh té ngựa.
Lưu Hiết còn chưa kịp mặc xong triều phục, vội vã vào cung. Trong Hiên La Điện, các cung phi, hoàng tử đã quỳ đầy điện.
Đến bên ngoài tẩm điện của hoàng thượng, Đường hoàng hậu đang từ trong phòng đi ra, trên mặt còn đẫm nước mắt.
“Lưu đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi.” Đường hoàng hậu sắc mặt tái
nhợt, khẽ gật đầu với hắn. “Hoàng thượng… Đang đợi ngài. Chỉ sợ hoàng
thượng… không qua khỏi đêm nay.”
Thân thể Lưu Hiết chấn động kịch liệt.
Mới hôm qua còn khỏe mạnh như rồng như hổ, sao bây giờ lại…
Lưu Hiết ngửa đầu, hít sâu một hơi.
Người này, từ trước đến nay vẫn luôn tùy hứng, quả thật có thể nói là làm
xằng làm bậy. Ngay cả tính mạng của mình cũng không biết quý trọng. Về
điểm này, cho dù đã là một hoàng đế, cũng không hề thay đổi chút nào.
Hắn cúi đầu xuống, che giấu biểu tình trên mặt, đi vào tẩm điện của Đoàn Bỉnh Nhật.
Trong điện trống trơn, chỉ có long sàng vàng đậm đặt ở chính giữa. Hắn gần
như là lần đầu tiên phát hiện, trong tẩm điện này hóa ra lại lạnh băng
như vậy.
“Hoàng thượng.” Hắn quỳ xuống trước long sàng.
“A, ngươi đã đến rồi.” Người trên long sàng nhẹ nhàng nói.
Trong đầu hắn lại vang lên những tiếng ù ù.
“Lưu khanh, trẫm có một ít chuyện, muốn… muốn dặn dò ngươi.” Giọng nói của
Đoàn Bỉnh Nhật bình thản, không biết là do không còn sức lực hay là đã
xem nhẹ cái chết.
“Hoàng thượng!”
“Lưu khanh, ngươi nghe trẫm nói.”
“Mời hoàng thượng nói.”
“Trẫm… kỳ thật không mấy thích hợp để làm hoàng đế. Có điều, chẳng qua là vì
có người bạn như ngươi, trẫm không làm hoàng đế thì thật sự quá, quá
lãng phí… Cho nên … Trẫm cố mà làm…”
“Hoàng thượng!” Sắc mặt Lưu Hiết thay đổi một lần.
“Khụ…” Đoàn Bỉnh Nhật thở ra một hơi thật dài.
“Lưu Khanh, chuyện triều chính, từ trước đến nay luôn là ngươi nói gì thì
trẫm nghe nấy. Vân Chướng còn nhỏ, hoàng hậu nhu nhược, sau này… Thiên
hạ sau này vẫn phải làm phiền ngươi chịu khó hỗ trợ…”
“Hoàng
thượng, ngài an tâm dưỡng bệnh, sẽ không có việc gì!” Lưu Hiết bật thốt
ra. Rồi sau đó, hắn cả kinh. Đây thực tại không giống những gì hắn sẽ
nói. Những lời dối trá như vậy, bất đắc dĩ như vậy.
“Lưu Hiết…” Đoàn Bỉnh Nhật làm như không nghe thấy. “Con ta cùng thiên hạ… liền giao cả cho ngươi.”
Thanh âm của y từ từ thấp xuống, cuối cùng hoàn toàn chẳng còn động tĩnh.
Một cảm thụ khác thường nghẹn trong cổ họng của Lưu Hiết, giống như phẫn
nộ, lại như hoài nghi. Đoàn Bỉnh Nhật, tên khốn khiếp này. Ngay cả chết
cũng chết ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả thời gian chuẩn bị cũng
không chịu lưu cho người khác…
Lưu Hiết đứng dậy, đi đến bên cạnh long sàng, lẳng lặng nhìn xem hoàng đế đã mất đi sắc máu.
“Đoàn, Bỉnh, Nhật!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi.
Vốn tưởng đã tắt hơi thở, Đoàn Bỉnh Nhật đột nhiên mở mắt ra.
“Lưu khanh…” Y rõ ràng nở nụ cười, “À, năm đó, gà của ngươi, đích xác là do trẫm trộm.”
Lưu Hiết trừng mắt lên nhìn y, nói không ra lời.
Thần tình trên khuôn mặt y dần dần buông lỏng, mang theo một nụ cười, nhắm đôi mắt lại.
Lưu Hiết nhịn không được, đưa tay thăm dò hơi thở của y.
Lúc này đây, đích xác là hoàn toàn không còn hơi thở.
Thân thể cao lớn tráng kiện của Đoàn Bỉnh Nhật nằm trên long sàng to rộng như vậy, lại sinh ra một cảm giác gầy yếu.
Lưu Hiết toàn thân dần dần rét run, lạnh đến cực điểm, hắn bật cười lạnh lẽo.
Đoàn Bỉnh Nhật, ngươi giỏi lắm.
Lâm chung ủy thác sao? Ngươi đừng hòng. Thật cho rằng ta không dám khi dễ cô nhi của ngươi, đoạt thiên hạ của ngươi sao!
Hắn ghé sát vào bên tai người đã chết:
“Đoàn Bỉnh Nhật, ta đã nói rồi. Ăn trộm gà hủy rau, hại ta lưu lạc đầu đường, thù này không báo, ta thề không làm người.”