Ba ngày sau, Lưu Bạch Ngọc rời khỏi hoàng cung, được thống lĩnh cấm quân
hoàng cung đích thân hộ tống đến tu am Kinh Giao Cảnh. Dọc đường, rất
đông dân chúng đứng vây xem, vì muốn nhìn thấy phong tư của đệ nhất tài
nữ kinh thành năm nào. Màn xe khẽ động, ngẫu nhiên tiết lộ vài phần
khuôn mặt mỹ lệ của người trong kiệu. Trong đám người liền vang lên âm
thanh khen tặng. Có người bóp cổ tay than thở hồng nhan bạc mệnh. Có
người vịnh thơ tán thưởng vẻ đẹp kia. Thậm chí, có người còn cười nhỏ
châm chọc hoàng đế là một người không thể giao hợp, nếu không, vì sao
lại thả một đại mỹ nhân trong veo như nước thế kia ra khỏi hoàng cung,
còn giả bộ kiệu đến am ni cô?
Có điều, lời đồn mỹ nhân Bạch Ngọc bị hoàng hậu Hắc Bàn giết chết bằng thuốc độc, xem như bài trừ.
Đoàn Vân Chướng từ phía sau ôm lấy thắt lưng Kim Phượng, tựa cằm lên vai
nàng, miễn cưỡng đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ.
“Thế nào, cảm giác bị trầm oan như trời tuyết tháng sáu không tồi chứ?” Về
lời đồn Kim Phượng giết Lưu Bạch Ngọc bằng thuốc độc được lan truyền sôi sục, ngay cả hắn cũng đã nghe thấy.
Kim Phượng lướt qua gò má nhìn hắn. “Thế nào, cảm giác bị người ta nói không thể giao hợp, không tồi chứ?”
Đoàn Vân Chướng xanh mặt.
Một hồi lâu, từng chữ từng chữ được hắn gằn giọng qua kẽ răng: “Ta… có thể giao hợp hay không, không phải nàng rõ ràng lắm sao?”
Kim Phượng lắc đầu giống như trống bỏi.
Đoàn Vân Chướng giận quá hóa cười. “Bây giờ ta có thể làm cho nàng rõ ràng.”
Kim Phượng cười to, không kịp trốn tránh liền bị hắn chiếm mất tiện nghi.
Bàn tay to lớn giật phắt đai lưng, xâm nhập quần áo nặng nề phiền phức,
lưu luyến một hồi quanh vòng eo mềm mại đẫy đà, lại leo lên phía trên,
cưỡng chiếm toàn bộ phần ngực bên trái của nàng.
Kim Phượng rút mạnh một hơi.
“Bây giờ đã rõ ràng chưa?” Đoàn Vân Chướng hôn vành tai nàng, mơ mơ hồ hồ nói.
Kim Phượng hơi nhếch môi, mang theo chút vui vẻ: “Vẫn chưa rõ lắm…”
Đoàn Vân Chướng dừng động tác lại, ánh mắt trong thoáng chốc u ám vài phần: “Nàng… đang quyến rũ ta sao?”
Cảm nhận được trái tim dưới lòng bàn tay đập nhanh hơn vài phần, hắn cảm
giác như máu huyết trong cơ thể cũng rần rần chạy theo. Hắn nghe thấy nữ nhân trong ngực ấp úng hồi lâu, rốt cuộc nhẹ nhàng ‘Ừm’ một tiếng.
Hắn gần như không thể tin nổi vào tai mình. Lặng im thật lâu, Đoàn Vân Chướng nở nụ cười, từ từ thu hẹp lòng bàn tay.
Thịt béo đến miệng, đâu có lý nào lại không ăn.
Hàm răng trắng tinh đều đặn, lóe sáng của Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc ngậm lấy
miếng thịt tươi màu mỡ Hắc Bàn, đang muốn ăn tươi nuốt sống.
“Hoàng thượng, nương nương! Hi La Điện gặp chuyện không may rồi!”
Thức ăn đã gắp sẵn vào bát, hoàng đế bệ hạ mất kiên nhẫn, gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục vùi đầu chiến đấu hăng hái trên người lão bà Hắc Bàn, làm như
tất cả mọi thứ xung quanh đều không tồn tại.
“Nương nương! Nương
nương!” Bên ngoài, Tiểu Tôn Tử đã sáng suốt từ bỏ trông cậy vào hoàng đế bệ hạ, chỉ hy vọng hoàng hậu nương nương còn có thể tồn tại một tia lý
trí. “Nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi! Lư Vương gia đang náo loạn Hi
La Điện, long trời lở đất a!”
Kim Phượng miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, dựng thẳng thân mình, lại bị móng vuốt của hoàng đế bệ hạ kéo lại, ngã xuống đất.
“Đừng đi.” Hắn lầu bầu.
“Vân… Vân Trọng…” Kim Phượng thở phì phò.
“Vào thời điểm này mà nàng dám kêu tên hắn!”
“Nhưng mà…”
Tiếng kêu bên ngoài càng thêm thê thảm: “Nương nương, ngài mau đi xem một chút đi, thái hậu nương nương đến ngất mất thôi!”
Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ rồi. Hắn tức giận nằm trên cái bụng nhỏ hương mềm đẫy đà, tức giận gầm thét.
Gầm thét một lát, rốt cuộc vẫn phải thở dài một tiếng, đứng dậy mặc áo.
Kim Phượng rối ren lục tìm đai lưng của mình, trong lòng ưu thương mà bi thiết thở dài.
Dạo này, muốn động phòng một cái sao lại khó như vậy nhỉ…
Cho dù đã cắt ngang làm hỏng chuyện tốt của hoàng đế bệ hạ, nhưng Tiểu Tôn Tử quả thật có lý do chính đáng.
Bởi vì Hi La Điện đúng là đã loạn như một nồi cháo rau dại.
Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng vội vàng đi vào Hi La Điện, liền trông thấy Từ thái phi đang một tay bứt tóc, một tay cầm cây kéo thêu muốn cắt bỏ
tóc của mình. Vài cung nữ vây quanh vất vả giằng co, vừa sợ nếu dùng lực quá lớn sẽ đả thương thái phi nương nương, lại sợ nếu dùng lực quá nhẹ, thái phi nương nương thật sự sẽ cắt đứt tóc mình. Vài người kéo một
người, kéo tới kéo lui, rõ ràng vẫn bất phân thắng bại, cứ giằng co mãi
như thế. Thái hậu nương nương được cung nhân đỡ ở bên cạnh, tay che cái
ót, trên mặt vừa thống khổ vừa bực bội, miệng cất tiếng hô cùng hơi thở
mong manh: “Đừng… đừng làm rộn…”
Đoàn Vân Trọng ngày thường không có dáng vẻ đoan chính, giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc quỳ trong điện,
cúi thấp đầu không nói một câu, để mặc cho mẫu phi của mình náo loạn đến mức trời đất tối sầm, bộ dạng như muốn mặc cho số phận.
Từ thái
phi náo loạn một hồi, thấy cắt tóc là không xong rồi, cái tên tiểu súc
sinh Đoàn Vân Trọng vẫn không biết dập đầu nhận sai. Vì vậy, nước mắt lã chã quăng cây kéo thêu ra, ngồi dưới đất khóc lớn: “Tiểu súc sinh nhà
ngươi, ngươi có biết sai không, có biết sai không!”
Thái hậu
ngừng lại một chút, cũng vội vàng tìm một bậc thang cho hắn leo xuống,
hùa theo cả giận mắng: “Tiểu súc sinh, xem mẫu phi của ngươi tức thành
như vậy! Còn không mau khấu đầu nhận sai!”
Đoàn Vân Trọng lại vươn thẳng cổ, kiên quyết không chịu leo xuống: “Nhi thần chủ ý đã quyết!”
Từ thái phi gần như muốn ngất đi, lập tức muốn khóc không được, mắng cũng
không xong, mà nổi điên lại càng không phải, hoàn toàn đã vô kế khả thi. Thái hậu nương nương hiển nhiên đã ngất xỉu một lần, ngồi trên ghế ngọc khẽ thở hổn hển. Thấy Kim Phượng cùng Đoàn Vân Chướng đi vào, làm như
gặp được cây cỏ cứu mạng vậy.
“Hoàng thượng, hoàng hậu, hai người mau khuyên hắn đi. Thằng nhỏ này… quả thật là muốn lật trời rồi!”
Kim Phượng liền vội vàng tiến lên trấn an thái hậu một hồi, lại ra đỡ Từ
thái phi dậy. Giằng co một hồi lâu, lời hữu ích cũng nói tận, vừa vặn
hiểu được đầu đuôi chân tướng.
Thì ra, Từ thái phi cảm thấy hôn
sự của Đoàn Vân Trọng thật sự không thể kéo dài được nữa, trong lòng
cuống cuồng. Lần trước, phu nhân và tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư Trần
đại nhân vào cung. Từ thái phi thấy Trần tiểu thư, vô cùng yêu thích,
liền tự ý hành động, quyết định thay Đoàn Vân Trọng, cùng Trần phu nhân
lập thành hôn sự. Không ngờ hôm nay vừa nói với Đoàn Vân Trọng, Đoàn Vân Trọng lại không nói hai lời, quỳ ngay xuống đất nói: Hắn đời này ngoại
trừ một người, không cần bất cứ cô nương nào khác, không cưới bất cứ cô
nương nào khác.
Từ thái phi kéo thái hậu đến khuyên nhủ Đoàn Vân
Trọng. Vốn là muốn khuyên hắn, cô nương mà hắn yêu thích cho dù gia thế
không tệ lắm nhưng với thân phận của Đoàn Vân Trọng mà nói, cưới về làm
thiếp thất cũng không quá chút nào. Nhưng còn Trần tiểu thư lại khác,
một cô nương tốt như vậy, dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng không tìm được. Nói nửa ngày, Đoàn Vân Trọng vẫn không động lòng chút nào, trước sau
vẫn kiên trì một lòng chỉ muốn cưới cô nương hắn yêu. Còn lỡ miệng nói
ra, người hắn yêu vốn là một cung nữ bình thường trong hậu cung.
Lời vừa nói ra, Từ thái phi cùng thái hậu đều quá sợ hãi.
Đừng nói đến chuyện Lư Vương mập mờ với cung nữ sẽ bị người trong thiên hạ
nhạo báng, thân phận của cung nữ thấp hèn như vậy, làm thiếp thất của
Đoàn Vân Trọng cũng không đủ tư cách. Cô ta giỏi lắm chỉ có thể làm một
thị thiếp, đã là vinh quang rất lớn rồi.
Nhưng Đoàn Vân Trọng nói, hắn muốn kết hôn với cung nữ kia, hơn nữa, chỉ cưới một mình cô ta.
Từ thái phi chỉ đành phải hỏi cung nữ đó là ai. Đoàn Vân Trọng lại đánh
chết cũng không chịu nói. Từ thái phi toàn thân run rẩy hỏi: Ngươi sợ ta sẽ ám hại cô ta sao?
Thằng nhóc không có đầu óc Đoàn Vân Trọng này lại sảng khoái đáp một câu: Phải.
Vì vậy, thiên hạ đại loạn.
Ngay cả thái hậu nương nương cũng nhịn không được cảm thán. Hoàng triều Đoàn gia qua nhiều năm như vậy, lần đầu xuất hiện một tên công tử ăn chơi
đến thế.
Từ thái phi liền mắng to: Thằng khốn nhà ngươi, ngoại trừ ăn chơi bài bạc, còn biết cái gì? Ngươi còn sống để làm gì nữa hả?
Đoàn Vân Trọng lại thản nhiên nói: Cũng bởi vì con là một tên vô liêm sỉ chỉ viết ăn chơi gái gú cờ bạc, nếu như ngay cả lời hứa hẹn với nữ nhân
mình yêu mến mà cũng không thực hiện được, vậy thì thật sự là phế vật
rồi.
Cho nên mới nói, người ngay cả mặt mũi cũng không cần, là đáng sợ nhất.
Kim Phượng nghe xong, trong lòng vô cùng căng thẳng, cảm thấy người làm mẹ
như Từ thái phi cũng thật đáng thương. Sau này nếu nàng sinh ra một
người con trai nói chuyện còn đâm đau hơn cả đao kiếm, không bằng thừa
dịp nó còn chưa mọc đủ răng, ném vào Thái Dịch Trì cho chết đuối đi còn
hơn.
Vì vậy, vuốt sống lưng Từ thái phi, khuyên một câu:
“Thái phi nương nương, nghĩ về mặt tốt đi, dù sao lời đồn đãi trong dân gian
cũng không phải là thật sự. Vân Trọng thích một cung nữ, còn tốt hơn là
thích một nữ tử yên hoa rất nhiều mà.”
Từ thái phi hoảng sợ nhìn nàng, làm như không tin tại sao vào thời điểm này mà nàng còn có thể nói ra được những lời ấy.
Kim Phượng tự cho rằng mình đã trấn an vô cùng đúng chỗ, vì vậy lại nói:
“Hay là, để Vân Trọng cùng Trần tiểu thư tìm hiểu nhau thử xem. Có lẽ
Trần tiểu thư kia căn bản cũng không thích Vân Trọng đến vậy.”
Phong Nguyệt ơi là Phong Nguyệt, ngươi chớ có trách ta. Nếu Vân Trọng của
ngươi ngay cả một chút hấp dẫn này mà cũng không vượt qua được, mọi
chuyện sau này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Từ thái phi càng hoảng sợ, kêu to: “Sao nàng ta lại không thích? Con ta là nhân tài như vậy, sao nàng ta lại không thích?”
“…” Kim Phượng không nói gì. Người nào vừa rồi còn nói con trai mình là tên súc sinh, là kẻ vô liêm sỉ gì đó, sao bây giờ lại thành bánh bao thơm
ngon rồi.
Từ thái phi nhìn chằm chằm vào Kim Phượng, đột nhiên
cảm giác được nữ nhân đen mập này có tư duy vô cùng đặc biệt, có lẽ có
thể làm được những chuyện mà bà không thể làm được. Nghĩ tới đây, bà
chụp ngay lấy tay Kim Phượng, ánh mắt lộ ra ánh rạng đông: “Hoàng hậu,
Vân Trọng ngày thường nghe lời ngươi nhất. Ngươi đi khuyên nó đi, nó
nhất định sẽ nghe mà.”
“… Nương nương, trong chuyện này, hắn chưa chắc sẽ chịu nghe lời thần thiếp.”
“Vậy ngươi đi hỏi nó thử xem, cung nữ kia rốt cuộc là ai? Nó không chịu nói cho ta biết, chắc sẽ nói cho ngươi biết.”
Kim Phượng sững sờ, sau đó vô cùng khó xử nhìn Đoàn Vân Trọng một cái, lại
nhìn Đoàn Vân Chướng một cái, rốt cuộc cam chịu phun ra một câu:
“Nương nương… thật ra, thần thiếp cảm thấy… cung nữ đó… có lẽ là người trong
nội cung của thần thiếp…” Trong lòng nàng thở gấp ra một hơi. Cũng may
hôm nay Phong Nguyệt không theo đến đây.
Thật ra Đoàn Vân Trọng
gạt thái hậu cùng Từ thái phi như vậy cũng không phải là kế sách lâu
dài. Dù sao, hai người cũng không thể lén lén lút lút cả đời được.
Từ thái phi sợ ngây người. Một hồi lâu, âm thanh sắc lạnh, the thé của bà
kêu lên: “Là ngươi! Ta biết ngay là ngươi mà! Là ngươi sai con tiện nhân đó đến quyến rũ Vân Trọng, khiến nó đối nghịch với ta! Hoàng hậu, ngươi giỏi lắm! Làm cho con trai ruột của ta đối nghịch với ta, ngươi thật là ác độc mà!”
Kim Phượng ngẩn ngơ, gấp rút giải thích. “Nương nương, ngài hiểu lầm rồi, thần thiếp sao có thể….”
“Hai người bọn họ nếu không có ngươi che chở, làm sao có thể lén lút qua
lại? Ngươi đã biết chuyện giữa Vân Trọng và con tiện nhân kia từ lâu
rồi, ngươi dám phủ nhận sao?”
“…” Kim Phượng cứng họng. Thật sự,
nàng đã biết chuyện giữa Đoàn Vân Trọng cùng Phong Nguyệt từ lâu, nàng
cũng thật sự cố ý hoặc vô tình giúp đỡ hai người họ che giấu rất nhiều
lần.
Trong mắt Từ thái phi hiện ra ánh sáng phẫn hận, làm như tất cả oán hận chất chứa đã lâu, đều vào thời khắc này tìm được cớ phun
trào: “Vì cái gì? Tại sao lại phải hãm hại ta?”
“Bang” một tiếng, một cái bạt tai vang dội rơi ngay vào mặt Kim Phượng.
Kim Phượng bị đánh bất ngờ đến mức phát mộng. Nàng không thể tưởng được Từ
thái phi lại dám đánh nàng, càng không thể tưởng được mình lại bị liên
lụy vào chuyện này một cách khó hiểu như vậy. Sửng sốt một hồi, nàng mới đưa tay lên sờ gò má bị đánh đang nóng lên. Sau một khắc, cũng đã bị
kéo vào một lồng ngực rộng ấm.
“Từ thái phi, trẫm nể tình bà là
mẫu phi của Vân Trọng, nhưng tội đánh hoàng hậu, cho dù là bà, cũng
không gánh nổi đâu.” Đoàn Vân Chướng một tay ôm trọn lấy Kim Phượng,
nghiêm nghị căm tức nhìn Từ thái phi, toàn thân phóng ra bức xạ lạnh lẽo như băng.
Từ thái phi đột nhiên hoàn hồn. Trong mắt bà, hoàng đế luôn luôn thờ ơ mà hữu lễ, chưa bao giờ ở trước mặt bà triển lộ thiên
uy của đế vương. Bà bừng tỉnh hiểu ra mình đã làm cái gì, toàn thân run
rẩy: “Hoàng thượng… thứ tội!”
“Thứ tội?” Đoàn Vân Chướng nhìn chằm chằm vào vùng đỏ hồng trên mặt Kim Phượng, giọng nói lại càng băng lạnh.
Đoàn Vân Trọng lúc này cũng kinh hoàng không thôi, vội vàng chạy tới quỳ rạp xuống đất. “Xin hoàng huynh thương tình mẫu phi nhất thời hồ đồ, tha
thứ cho mẫu phi lần đầu đi!”
Đoàn Vân Chướng hừ một tiếng: “Chính ngươi còn lo thân chưa xong! Lại đi cầu tình thay cho mẫu phi nữa ư?”
Đoàn Vân Trọng nhất thời không nói gì.
“Chuyện này…” Kim Phượng vuốt mặt. “Thật ra cũng không nghiêm trọng như thế
đâu…” Mặc dù rất đau, nhưng dù đau thế nào thì cũng chỉ là một cái tát
thôi mà. Từ thái phi dù sao cũng là trưởng bối, chịu nhận lỗi rồi chẳng
phải là xong cả hay sao.
“Có nghiêm trọng hay không, đâu phải do nàng định đoạt!” Đoàn Vân Chướng trừng mắt nhìn nàng.
Kim Phượng sờ sờ mũi, cúi đầu xuống.
“Từ thái phi,” Đoàn Vân Chướng chậm rãi nói, giọng điệu lại vô cùng kiên
định, không được xen vào. “Chuyện đánh hoàng hậu, trẫm có thể sau này
mới tính với bà. Về phần hôn sự của Vân Trọng, bà náo loạn lâu như vậy,
cũng đã náo loạn đủ rồi. Nếu còn gây nữa, thể diện hoàng thất để ở đâu?” Hắn liếc xéo đỉnh đầu Đoàn Vân Trọng, khóe môi mang theo một tia cười
lạnh. “Hắn muốn làm kẻ si tình, ai có thể cản được? Pháp luật hoàng
thất, chẳng lẽ là rỗng tuếch sao?”
Sắc mặt Từ thái phi rõ ràng trắng bệch ra.
Pháp luật hoàng thất có nghĩa là, con em hoàng thất không được cưới người có thân phận đê tiện. Nếu Đoàn Vân Trọng quyết ý muốn kết hôn với một cung nữ, hậu quả chờ đợi hắn sẽ vô cùng tàn khốc. Nhẹ thì cách chức xuống
làm bình dân, nặng thì khép vào tội kháng chỉ, xét nhà chém đầu, muốn xử thế nào còn phải xem ý tứ của Đoàn Vân Chướng.
Từ thái phi chỉ
ngây ngốc trong chốc lát rồi khóc lớn lên, nhuệ khí trước kia đã hoàn
toàn biến mất, chỉ bám lấy mép áo bào của Đoàn Vân Chướng, khóc ròng:
“Hoàng thượng, ngài cùng Vân Trọng lớn lên cùng nhau, huynh đệ tình
thâm. Ngài không thể ra tay độc ác như vậy được a!”
Đoàn Vân
Chướng dò xét Từ thái phi, thật lâu sau mới thở dài một hơi: “Trẫm cùng
Vân Trọng mặc dù là huynh đệ, nhưng pháp luật hoàng thất như thế, trẫm
cũng không thể tránh được. Vân Trọng, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày.
Nếu sau ba ngày, ngươi vẫn khăng khăng một mực, đừng trách trẫm không nể tình huynh đệ.”
Nói xong, Đoàn Vân Chướng quay sang thái hậu cung kính hành lễ, sau đó liền kéo Kim Phượng bỏ đi một nước.
Kim Phượng bị hắn nắm cực chặt, bước chân có hơi tập tễnh. Quay đầu nhìn
lại Từ thái phi, chỉ thấy sắc mặt bà xám như tro, sống lưng yếu ớt, hiu
quạnh cô đơn.
Nàng lại quay đầu nhìn vị đế vương đang dắt mình đi.
Đột nhiên trong lòng hơi lạnh.