Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 57: Sơ mai thanh xướng thế ai huyền




Đoàn Vân Chướng sải những bước thất thần đi trên hành lang Hương La Điện. Bước chân chấn động áo bào màu vàng sáng chói như những chiếc lá vàng run rẩy bay tán loạn trong gió mùa thu. Đám cung nhân trong Hương La Điện ra ra vào vào. Ai nấy đều vội vã, nhìn thấy Đoàn Vân Chướng bèn rối rít quỳ xuống. Đoàn Vân Chướng đi vào trước cửa phòng ngủ của hoàng hậu, trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm.

Lúc này, Hoa thái y mặt mày nhăn nhíu, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Đoàn Vân Chướng đi tới. Ông cúi người thật sâu hành lễ, nhưng chỉ là thở dài, không nói lời nào. Từ phía sau tấm bình phong đặt ngay cửa, tiếng nức nở của nữ nhân nhẹ nhàng vang lên.

Trong lòng Đoàn Vân Chướng càng thêm khẩn trương, phất tay áo đi vào. Vòng qua bình phong, liền trông thấy thân hình quen thuộc đang ngồi bên cạnh cửa sổ, trên mặt đã tràn đầy nước mắt. Thấy hắn đến, người nọ khẽ ngừng tiếng khóc thút thít, vẻ mặt lại ngơ ngác mà dại ra.

Trái tim của hắn, sau khi nhìn thấy người nọ, mới dần dần trở về vị trí vốn có.

Hắn duỗi một cánh tay ra, mang theo yêu thương: “Còn lo lắng cái gì, tới đây.”

Người nọ lại ngẩn ngơ, đứng dậy, nhanh chóng đi tới, tựa trán lên vai hắn.

“Bạch Ngọc, muội ấy…” Nàng nước mắt lã chã, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô gái xinh đẹp đang nằm mê man trên giường.

“Trẫm biết rồi.” Hắn trấn an, vuốt mái tóc nàng.

Lời đồn bay liệng đầy đường. Chuyện hoàng hậu gặp chuyện đã truyền khắp kinh thành. Đoàn xe của hoàng hậu nương nương từ phủ Uy quốc công trở về hoàng cung, thích khách lầm tưởng người ngồi trong xe là bản thân Uy quốc công, liền chọn một địa điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, to gan hành thích. Thích khách võ công cao cường, một kiếm đã đâm trúng người trong xe ngựa. Đây là chuyện mà mười mấy dân chúng đã tận mắt chứng kiến. Sau một kiếm kia, vách tường xe nứt ra, lộ ra trong xe là hai nữ tử. Một vị là hoàng hậu nương nương, một vị là đường muội của hoàng hậu nương nương, Lưu Bạch Ngọc. Lực kiếm rất lớn, xuyên qua eo Lưu Bạch Ngọc. Vì mất máu quá nhiều, nàng ta đã ngất ngay tại chỗ. Thích khách kia cũng là một kẻ có liêm sỉ, thấy mình đã giết lầm người, làm hại đến một thiếu nữ vô tội, liền tự vận tại chỗ.

Lưu Bạch Ngọc nhanh chóng được đưa vào cung, triệu tập nhiều vị thái y đến trị liệu, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trong lúc đó, Kim Phượng vẫn một mực ở bên chờ đợi, mớm thuốc chăm sóc, tất cả mọi việc đều tự tay làm từng chút một.

“Thái y nói, vết thương của Bạch Ngọc tuy nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sẽ nhanh chóng khá hơn thôi.” Đoàn Vân Chướng an ủi Kim Phượng.

“Nhưng muội ấy đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại…” Kim Phượng vừa lo vừa vội, “Đều là vì thiếp.”

Đoàn Vân Chướng nhíu mày. “Đừng nói như vậy, tai họa đến bất ngờ, không trách được nàng.”

Kim Phượng mãnh liệt lắc đầu. “Chàng không hiểu! Lúc gặp chuyện không may, chỉ trong nháy mắt đó, muội ấy đã chắn trước mặt thiếp, vì thiếp mà cản một kiếm kia!”

Nàng chưa từng nghĩ Lưu Bạch Ngọc là người xấu, nhưng cho đến nay, nàng vẫn không thể tin được, một thoáng khi lửa lòe chớp giật, Lưu Bạch Ngọc lại bất chấp tính mạng của mình, thay nàng đỡ lấy nhát kiếm này. Nàng tưởng Lưu Bạch Ngọc hận nàng, cho dù không hận đến mức muốn nàng phải chết, nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng tính mạng của mình để cứu mạng của nàng.

Có điều, Lưu Bạch Ngọc đã cứu nàng, đó là sự thật.

“Muội ấy đã cứu mạng thiếp.”

Đoàn Vân Chướng trầm mặc một hồi. “Muội ấy là một cô gái tốt, lương thiện và dũng cảm.”

Kim Phượng cúi đầu. Hành động của Lưu bạch Ngọc làm cho nàng hoàn toàn hỗn loạn. Nàng vốn cho rằng thái độ của mình đối với Lưu Bạch Ngọc đã là kiên nhẫn đến mức không thể kiên nhẫn hơn. Nhưng bây giờ nhớ lại, sự kiên nhẫn đó, cùng lắm cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Nàng chưa bao giờ xem Lưu Bạch Ngọc như một vị tỷ muội đáng để thân cận, chưa bao giờ chính thức cố gắng tìm hiểu nội tâm của nàng ấy. Một cô gái tốt đẹp như vậy, cho tới bây giờ đều bị người ta xem như một vật trang sức hoa mỹ. Có ai đã từng toàn tâm toàn ý quan tâm đến cảm nhận của nàng ấy chưa? Kim Phượng đột nhiên hiểu được, ở trước mặt nàng ấy, người của Lưu gia cùng mọi người đều dùng một loại thái độ trống rỗng mà thơ ơ để đối đãi với Lưu Bạch Ngọc. Mà chính bản thân Kim Phượng, cũng chẳng khác gì những người khác cả.

Nàng cảm thấy, vô cùng áy náy.

“Muội ấy là một cô gái mệnh khổ.” Đoàn Vân Chướng thở dài.

“Chàng cũng biết, muội ấy vẫn luôn thích chàng.” Ánh mắt sắc bén của Kim Phượng chăm chú nhìn gương mặt Đoàn Vân Chướng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia băng lạnh.

“Ta từng khuyên muội ấy xuất cung…” Hắn vô ý thức giải thích. Hắn vẫn cảm thấy, hắn đã nói rất rõ ràng với Lưu Bạch Ngọc. Hắn không thể cưới nàng, ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi. Về phần trong lòng Lưu Bạch Ngọc có những suy nghĩ méo mó gì đó, hắn không hiểu cũng sẽ không thể nào hiểu được.

Vẻ mặt Kim Phượng có chút mệt mỏi.

Chút ít lưu luyến tình cảm trong lòng nữ nhân, xem ra, nam nhân hoàn toàn không có cách nào lý giải. Điều này, không biết là nữ nhân đáng buồn, hay là nam nhân đáng buồn.

“Nhưng mà, hôm nay thiếp cùng chàng… Thiếp cảm thấy rất có lỗi với muội ấy.”

Một tai nạn bất ngờ đã đè lên lưng nàng một khoản nợ khổng lồ. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng nàng lại không thể không gánh. Sự cố lần này, làm cho nàng càng nhìn rõ Lưu Bạch Ngọc, cũng càng nhìn rõ chính mình.

Đoàn Vân Chướng rùng mình. “Nàng… không phải muốn ta nạp muội ấy đấy chứ?”

Kim Phượng mệt mỏi liếc nhìn hắn một cái. “Trừ phi chàng thật lòng thích muội ấy.”

Đoàn Vân Chướng vội vàng nghiêm mặt nói: “Ta không hề thích muội ấy.”

Kim Phượng cúi đầu, vô tình thở dài.

Đoàn Vân Chướng đưa cánh tay vòng qua bên hông nàng, siết chặt. “Nàng quả nhiên vẫn còn chưa cam lòng.”

“Cũng không có gì là không cam lòng.” Kim Phượng mím môi. “Đem chàng tặng cho muội ấy, thì có ích lợi gì cho muội ấy đâu. Dù sao, tìm cho muội ấy một nơi tốt để nương tựa vẫn hơn.”

“Chẳng lẽ ta không phải là nơi đáng để nương tựa sao?” Đoàn Vân Chướng giả vờ giận.

Kim Phượng cười cười, nhưng hai đầu lông mày lại càng đượm vẻ u sầu.

Trên chiếc giường phía sau, hàng lông mi của mỹ nhân giống như cánh bướm, nhè nhẹ run lên một cái.

Kim Phượng rời cung nhiều ngày, các loại hạng mục sự vụ trong cung đều cần kiểm kê lại một lần nữa. Chuyện hành thích lớn như vậy, thái hậu nương nương cùng Từ thái phi không tránh khỏi hỏi nhiều vài câu. Kim Phượng lần lượt giải thích, vừa an ủi lòng dạ của các lão nhân gia một phen.

Về phần triều đình, sức chú ý đối với chuyện này càng thêm nhiệt liệt. Hoàng hậu gặp chuyện là đại sự cỡ nào, cho dù thích khách đã tự vẫn, Hình bộ cùng Đô Sát viện vẫn lật tung cả mười tám đời tổ tông của thích khách lên để điều tra, đương nhiên cũng sẽ biết rõ ràng tường tận về nguyên nhân hành thích.

Thích khách kia chính là người Tây Lăng, Hồ Bắc, nhiều đời tập võ. Vốn huyện lệnh Tây Lăng chính là nhạc phụ của thích khách. Hồ Bắc Đạo ngự sử Phùng Thông không biết tại sao lại kết oán với huyện lệnh Tây Lăng, một tờ cáo buộc trình lên. Huyện lệnh Tây Lăng liền bị miễn quan. Huyện lệnh Tây Lăng không phục, cùng tên thích khách kia đồng loạt lên kinh khiếu nại, chưa được mấy ngày đã chết ở kinh thành. Thích khách kia an táng nhạc phụ, rồi canh giữ xung quanh phủ Uy quốc công. Cho đến khi trông thấy xe ngựa của hoàng hậu, lại thấy tất cả các vị quý phụ đều ra cửa tiễn đưa, liền đương nhiên cho rằng người ngồi trong xe chính là Lưu Hiết, vì vậy tùy tiện nhảy ra hành thích.

Cũng không biết vì sao thích khách Tây Lăng kia lại muốn hành thích Uy quốc công?

Hình bộ sai chuyên gia đến Tây Lăng điều tra, chưa đầy mấy ngày đã truyền tin tức về. Thì ra, huyện lệnh Tây Lăng sở dĩ bị miễn quan, là bởi vì Hồ Bắc Đạo ngự sử Phùng Thông coi trọng con gái của huyện lệnh Tây Lăng, cũng chính là vợ của thích khách, muốn cưỡng đoạt dân phụ. Cha vợ con rể hai người muốn phản kháng, liền bị bãi quan, tịch thu tài sản. Phùng Thông còn nói với bọn họ rằng, dân phụ kia sẽ được đưa đến phủ Uy quốc công làm tiểu thiếp của Uy quốc công. Hai người vì vậy mới chạy thẳng đến kinh thành. Một mặt muốn cáo ngự trạng, một mặt, cho dù không thể đòi được công đạo, ít nhất cũng muốn nghĩ cách đưa con gái/ thê tử trở về. Không ngờ, mới đến kinh thành được mấy ngày, ông cha vợ lại bị kẻ tặc ám sát. Thích khách kia đương nhiên nghĩ rằng, đó là do Uy quốc công phái người đến giết nhạc phụ của hắn. Mối thù đoạt vợ, giết cha vợ đồng loạt xông lên đầu, vì vậy liền bí quá hóa liều.

Hình bộ đem toàn bộ lý do trần thuật lại trước triều. Văn võ bá quan nghe xong, tất cả đều thổn thức không thôi. Có mấy vị tình cảm phong phú, còn đưa tay lau nước mắt sụt sùi.

Còn có người hiểu chuyện chỉ ra, ngày trước Uy quốc công từng vô lý nhốt Kinh Triệu Doãn Ngư Trường Nhai vốn đang cư ngụ trong phủ của ông. Mặc dù sau đó đã thả Ngư đại nhân ra, nhưng thân là người đứng đầu văn võ bá quan lại lạm dụng tư hình, vô cớ bắt nhốt người, mà người này lại là mệnh quan triều đình, Uy quốc công thật sự đã xem thường pháp kỷ, xem thường triều cương. Vì vậy, người hiểu chuyện lại vô cùng đau đớn chỉ ra, Uy quốc công căn bản chính là sâu mọt của xã tắc, họa hại của vua và dân.

Hơn mười năm qua, dám công khai chỉ trích Uy quốc công từ lương tri cho đến phẩm hạnh, đây cũng là lần đầu tiên.

Tất cả mũi giáo đều chỉ hướng Uy quốc công.

Uy quốc công nhìn cả triều đình với ánh mắt oán giận, chỉ thờ ơ như mây trôi nước chảy nói một câu: “Trong phủ Uy quốc công cũng không có tiểu thiếp nào như vậy. Chuyện này, toàn bộ chỉ là lời nói một phía của Phùng Thông, làm sao có thể dính líu đến bản công?”

Chúng thần không nói gì. Hoàng đế bệ hạ ở trên điện cao, yên tĩnh mỉm cười: “Danh dự của Quốc trượng đại nhân đương nhiên trọng yếu. Chuyện này quan hệ trọng đại, nhất định phải điều tra rõ ràng.”

******

Lưu Bạch Ngọc lại mê man một ngày một đêm nữa, rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh dậy. Bởi vì thân thể bị thương nặng chưa lành, liền ở lại Hương La Điện dưỡng bệnh, Kim Phượng cũng có thể cận kề chăm sóc thường xuyên. Đối với ân nhân cứu mạng của mình, Kim Phượng đương nhiên kiên nhẫn rất nhiều. Ngẫu nhiên cũng sẽ âm thầm đo lường xem Lưu Bạch Ngọc xả thân cứu nàng có phải là có dụng ý gì khác hay không, nhưng chịu ân người ta đã là sự thật. Đừng nói Lưu Bạch Ngọc chưa chắc có dụng ý gì, cho dù nàng ta mang theo dụng ý đến diễn một tuồng kịch, Kim Phượng vẫn muốn cảm động và nhớ nhung ân đức của nàng ta.

Lưu Bạch Ngọc ở Hương La Điện dưỡng thương hơn một tháng, mới miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại. Trong suốt thời gian đó, thái hậu cùng Từ thái phi và các vị công chúa phu nhân đều có đến thăm hỏi. Đoàn Vân Chướng cũng đến thăm hỏi mấy lần. Ở trước mặt Đoàn Vân Chướng, Lưu Bạch Ngọc tựa hồ như không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ đối đãi bình thường như những người khác, mờ nhạt hữu lễ. Kim Phượng thấy vậy, hơi lấy làm lạ.

Sau khi dưỡng bệnh khỏi hẳn, Kim Phượng liền thu xếp đưa Lưu Bạch Ngọc trở về Đình La Điện. Vì vậy nhiệt tình ngồi bên cạnh cửa sổ gần Lưu Bạch Ngọc, thương lượng muốn thuận tiện tăng thêm chút ít chi phí, những dược liệu mới thu thập được cũng thuận tiện đưa về. Chính nàng độc diễn nói liên miên hồi lâu, không chú ý đến Lưu Bạch Ngọc đã tự mình khoác áo ngoài, chậm rãi rời giường ngồi dậy.

“Muội muội.” Lưu Bạch Ngọc nói.

“Ửm?” Kim Phượng vô ý thức đáp một tiếng.

Lưu Bạch Ngọc tường tận xem xét cổ tay thon gầy của mình. Trên cổ tay nổi nên những mạch máu đỏ tím quanh co, nổi bật dưới lớp da thịt màu xanh nhạt trong suốt, toát lên vẻ đẹp quỷ dị.

“Muội muội, ta muốn xuất cung.”

Kim Phượng sửng sốt.

“Muội vừa nói gì?”

Vẻ mặt Lưu Bạch Ngọc có chút tái nhợt. Khóe môi lại nổi lên một nét vui vẻ nhẹ nhàng, bộ dạng hơi hơi quay đầu đi làm cho Kim Phượng nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng ta, người thiếu nữ đẹp không tỳ vết đứng phía trước cửa sổ giấy nâng bình Ngọc Tịnh.

“Ta nói, ta muốn xuất cung.”

Kim Phượng há to miệng.

Lưu Bạch Ngọc uyển chuyển thở dài một tiếng. “Sao vậy, muội muội, đây không phải là điều mà muội vẫn luôn hy vọng ư?”

Kim Phượng trầm mặc. Nàng đột nhiên cảm giác trong lòng có chút đau đớn mơ hồ. Thậm chí, nàng cảm thấy có chút chán ghét chính bản thân mình. Từ muội muội đến tỷ tỷ, lại từ tỷ tỷ trở thành muội muội, Lưu Bạch Ngọc đã trải qua một thời gian ác mộng nực cười cỡ nào. Mà chính bản thân Kim Phượng, chẳng lẽ cũng không giống như vậy hay sao?

“Điều ta hy vọng, không chỉ mỗi việc cho ngươi xuất cung mà thôi. Ta muốn biết, sau này ngươi có tính toán gì không.”

“Sau này… Muội muội, kỳ thật, muội nói đúng. Sau này bất luận như thế nào, vẫn tốt hơn ở lại trong cung.”

“… Tỷ tỷ, phải về phủ Uy quốc công ư?”

Lưu Bạch Ngọc nhè nhẹ lắc đầu. “Ở Kinh Giao có một gia cảnh tu am, đưa ta đến đó đi.”

Kim Phượng cả kinh: “Tỷ muốn xuất gia?”

Trông thấy vẻ mặt khẩn trương của Kim Phượng, Lưu Bạch Ngọc bật cười thành tiếng. “Sao lại thế được. Chỉ là, có rất nhiều thứ, cần hiểu cho rõ ràng. Những năm gần đây, từ đầu đến cuối vẫn ngây ngây ngô ngô, không biết trôi qua là ngày tháng nào.”

Kim Phượng thở phào nhẹ nhõm.

Suy nghĩ một chút, trước sau vẫn khó mà tin được, vì sao Lưu Bạch Ngọc lại đột nhiên từ bỏ tất cả như vậy. Nhưng khi nhìn thấy sắc thái trên khuôn mặt nàng ấy, mặc dù tiều tụy cơ khổ, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sức sống sáng ngời.

Ngập ngừng một hồi, Kim Phượng rốt cuộc nhịn không được nghi vấn luôn quanh quẩn trong lòng mấy ngày qua, bèn hỏi: “Hôm đó ở trong xe ngựa, vì sao ngươi lại cứu ta?”

“Cứu ngươi?” Lưu Bạch Ngọc giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng kỳ lạ, cười lạnh. “Tại sao ta lại phải cứu ngươi?”

“Nhưng rõ ràng là ngươi đã nhào tới…”

“Ở trong xe, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng đao kiếm, khẩn trương sợ hãi, liền không thể ngồi được vững vàng, vấp ngã. Làm sao đoán được đúng lúc lại ném mình vào trước mũi kiếm cơ chớ. Chỉ trách chính mình bạc mệnh.” Lưu Bạch Ngọc hấp háy lông mi, lại giương mắt nhìn thẳng Kim Phượng. Ánh mắt minh xác, không thể nghi ngờ. “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta sẽ từ bỏ mạng sống của mình, đi cứu ngươi sao?”

“…” Kim Phượng cứng họng. Một hồi lâu, rốt cuộc chỉ buồn bực mà nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Rồi xoay người bỏ đi.

Ở sau lưng nàng, Lưu Bạch Ngọc chán nhỉn nhìn chằm chằm lên đỉnh màn giường, từ từ siết chặt vạt áo.

Tại sao phải cứu muội ấy?

Chỉ là, trong một thoáng kia, đột nhiên không hề hy vọng muội muội vừa đen lại vừa mập đã đoạt đi ngôi hoàng hậu của nàng, còn đoạt mất nam nhân mà nàng yêu tha thiết, chết đi. Nếu như ngay cả muội ấy cũng chết đi, trên đời này, còn ai có thể thật tâm thật ý quan tâm đối đãi với nàng như một con người chân chính đây?