Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 54: Lại hỏi hạc từ nơi nào đến




Kim Phượng đi qua hành lang quanh co. Cuối hành lang, chính là Lưu Hạc Viện, nơi ở hiện nay của Lưu đại phu nhân.

Lưu Hạc Lưu Hạc, lại không biết là lưu giữ một con hạc kia, rốt cuộc có từng lưu giữ được không.

Chuyển qua một góc hành lang, Kim Phượng ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, thình lình trông thấy một bóng quần trắng nhanh chóng ẩn vào chân tường. Kim Phượng nhạy cảm bắt được một gương mặt thấm đầy nước mắt. Nàng ngạc nhiên trong chốc lát, tiến lên hai bước, gọi: “Có phải là Nhị phu nhân đó không?”

Một chiếc trâm cài hoa cúc màu trắng gắn trên mái tóc đen sợ hãi từ góc tường lộ ra, sau đó chính là gương mặt có chút hoảng sợ của Nhị phu nhân.

“Nhị phu nhân.” Kim Phượng gật đầu ra hiệu.

Nhị phu nhân hốc mắt hồng hồng, cúi đầu nhướng mắt nhìn Kim Phượng, nhanh chóng tỏ vẻ phục tùng. “Hoàng hậu nương nương.”

Lưu Đại công tử Lưu Ngạc xấu số kia, chính là con ruột của Nhị phu nhân.

“Phu nhân… chớ có quá mức thương tâm, bớt đau buồn đi.” Kim Phượng thực tại không biết nói gì cho phải.

Nhị phu nhân gật đầu nhẹ. “Tạ nương nương an ủi.”

Kim Phượng có chút buồn bã. Vẫn còn nhớ lúc trước, trong mấy vị phu nhân, tính tình dí dỏm nhất chính là vị Nhị phu nhân này, trong lời nói luôn mang theo vài phần trêu chọc cùng châm biếm. Nghe nhiều hơn sẽ biết, bà cũng không có bao nhiêu ác ý.

“Nương nương… muốn đến thăm Đại phu nhân sao?”

“Vâng.”

“Vậy thần thiếp cũng không quấy rầy nương nương nữa. Thần thiếp… còn muốn đi cầu phúc cho Ngạc Nhi.”

“Phu nhân đi đi.”

Nhị phu nhân giương mắt, trong ánh mắt dường như có ánh nước lóe lên.

“Nương nương…” Bà há hốc mồm, tựa hồ có lời muốn nói, lại tựa hồ như mang theo một chút cân nhắc do dự, nhưng tiếp xúc đến con ngươi trong suốt của Kim Phượng, cuối cùng vẫn không nói ra. “Thần thiếp cáo lui.”

Lưu đại phu nhân mặc bộ quần áo phẩm xanh rộng rãi, dựa ở trên giường, vẻ mặt mệt mỏi. Trên người bà đắp chăn bông, chung quanh kê một ít gối mềm, chặn bà ở giữa giống như đúc khuôn.

Thấy Kim Phượng, hàng lông mày đang khóa chặt của Lưu đại phu nhân chậm rãi giãn ra. Bà mỉm cười yếu ớt, duỗi bàn tay thon gầy về phía Kim Phượng.

Kim Phượng nhẹ nhàng đi lên, cầm tay Lưu đại phu nhân. “Mẫu thân, nữ nhi đến muộn.”

Lưu đại phu nhân cúi đầu nhìn hai bàn tay giao nhau của hai người, vẻ mặt có chút hoảng hốt. “Hôm nay, người đến Lưu Hạc Viện này cũng không có mấy người. Ngược lại là con, còn đặc biệt xuất cung đến thăm ta.”

“Phụ thân…”

“Phụ thân con mặc dù trong lòng cũng lo lắng cho sức khỏe của ta, nhưng ông ấy bận rộn chính vụ, cũng không thể thường xuyên bầu bạn.”

Kim Phượng xoa bóp mu bàn tay của Lưu đại phu nhân, cười một cái. “Vậy nữ nhi sẽ ở lại thêm hai ba hôm, làm bạn với mẫu thân.”

Tâm tư của Lưu đại phu nhân dường như lại chuyển hướng về phía nơi nào, yên lặng chốc lát mới nói: “Nghe nói Bạch Ngọc cũng trở về cùng với con rồi?”

“Vâng.”

“Đối với nha đầu kia, con chớ nên quá mềm lòng, nhanh chóng tìm người gả nó đi đi, miễn lại tăng thêm phiền nhiễu.”

Kim Phượng nghiêng đầu sang bên. “Mẫu thân, những chuyện này người đừng quan tâm nữa. Ngược lại, có gì muốn ăn muốn xem, cứ nói cho nữ nhi biết. Thái y nói, chỉ cần tâm tình người vui vẻ, sức khỏe sẽ nhanh chóng chuyển tốt.” Suy nghĩ một chút lại nói. “Nghe nói dưới chân cầu có một cái hồ lô lớn, trên cổ mọc ra một cục u to bằng cái chén lớn, bên trong cục u đó dưỡng một con nghé con. Có muốn sai người đi mang nó về đây xem một chút không?”

Lưu đại phu nhân xì một tiếng bật cười. “Cái con nhóc này.”

******

Kim Phượng ở lại phủ Uy quốc công, ở liền một mạch bảy ngày, vui vẻ vô cùng, quên cả đường về.

Ngày đó, đương nhiên không thể tìm được cái hồ lô lớn trên cổ mọc ra cục u nuôi nghé con bên trong, nhưng Kim Phượng ngược lại tìm được một gánh hát đến diễn tấu sáo và trống. Diễn khúc đều là những điệu hát dân gian ở quê, tình yêu nam nữ, giữa vẻ tầm thường thô tục lại mang một chút dân dã, chọc cho Lưu đại phu nhân cùng các phu nhân tâm hoa nở rộ. Mà ngay cả Nhị phu nhân đang để tang con trai cũng nhịn không được, đi ra hậu đài nhìn xem con hát trang điểm thế nào.

Nhị công tử Lưu gia đã thành gia lập nghiệp, chuyển ra sống bên ngoài nhiều năm. Trong nhà chỉ còn một tiểu công tử hơn mười tuổi, kể từ khi mẫu thân bỏ trốn theo trai, ở nhà liền không ngẩng đầu lên được. Kim Phượng ngẫu nhiên cùng các phu nhân chơi đến mệt mỏi, bèn gọi tiểu công tử đến, nói vài câu ngụy biện. Tiểu con tử liền phồng hai gò má hồng hồng lên, thở phì phì la hét đòi nàng. Nói phu tử rõ ràng không phải nói như vậy, vị cựu thám hoa Ngư đại nhân hay đến nhà chơi cũng không phải nói như vậy. Bộ dáng nghiêm túc của Tiểu công tử cực kỳ đáng yêu, các phu nhân liền vây quanh hết véo lại nhéo, nhéo đến mức nó liên tục kêu đau. (phu tử: thầy dạy học)

Thấy Kim Phượng mỗi ngày đều vội vàng cùng gia quyến câu thông tình cảm, Lưu Hiết liền tin tưởng, lần này Kim Phượng hồi phủ thật sự vì muốn thăm Lưu đại phu nhân chứ không phải là Đoàn Vân Chướng phái nàng đến thực hiện nhiệm vụ bí ẩn gì.

Về phần Kim Phượng, đương nhiên biết mình nói chêm chọc cười như vậy cũng không phải chuyện thường. Nàng ở phủ Uy quốc công, cuối cùng cũng không ở được bao lâu. Mượn danh thăm viếng, mang đến cho một đám gia quyến trong phủ Uy quốc công chút ít vui sướng, kỳ thật cũng chỉ vì muốn giảm bớt nỗi bất an trong lòng của mình mà thôi, đối với các vị phu nhân cũng không có lợi ích gì lâu dài. Hôm nay nàng chỉ hy vọng lòng dạ Lưu đại phu nhân khoáng đại chút ít, có thể buông bỏ những tục sự rườm rà, dưỡng sức khỏe cho tốt trước quan trọng hơn.

Đến buổi tối ngày thứ bảy, Lưu Hiết hạ triều, dẫn về một người quen.

Người quen này chính là đương kim Kinh Triệu Doãn, Ngư Trường Nhai Ngư đại nhân.

Nói ra cũng lạ, kỳ thi Hương năm đó, người Lưu Hiết nhắm vào rõ ràng là Sài Thiết Chu, mà người hoàng đế bệ hạ chú ý lại là Ngư Trường Nhai. Không ngờ chỉ chưa đầy hai ba năm sau, hai người này lại lạc mất. Sài Thiết Chu tính tình cuồng ngạo, không hề cảm kích chút nào đối với đủ loại cách thức bồ dưỡng tài năng của Lưu Hiết, ngược lại một lòng trung thành với hoàng đế bệ hạ. Trước đây không lâu, Sài Thiết Chu bởi vì chính kiến bất đồng mà trở mặt với cha mình, kéo theo cũng phản ứng quyết liệt với phe cánh của Lưu Hiết. Ngược lại, Ngư Trường Nhai rõ ràng là người tính tình điềm đạm, lại chủ động quy thuận cách làm việc tàn nhẫn của phe phái Lưu Hiết. Lưu Hiết cũng có chút thưởng thức tài năng viết lách của y, lại vô cùng nhức đầu về tính tình của y. Cho nên đến nay, Ngư Trường Nhai vẫn chỉ là một Kinh Triệu Doãn.

Ngư Trường nhai đến phủ, theo thường lệ sẽ đến thỉnh an Lưu đại phu nhân. Biết rõ hoàng hậu nương nương lúc này cũng đang ở trong phủ Uy quốc công, liền cách một bức rèm che hành lễ vi thần. Dùng xong bữa tối, Lưu Hiết cùng Ngư Trường Nhai liền đóng cửa thư phòng, thắp đèn nói chuyện suốt đêm, cho đến khi mặt trời ló ra chút ánh sáng mờ nhạt ở đằng Đông.

Từ đêm đó, Ngư Trường Nhai liền cứ vậy ở lại trong phủ Uy quốc công.

Ngư Trường Nhai ở tại ngoại uyển, cũng không có cơ hội nào đối mặt với Kim Phượng. Kim Phượng biết rõ Ngư Trường Nhai ở lại phủ Uy quốc công, cũng không quá để ý. Nhưng Lưu đại phu nhân lại nhìn thấy trong ánh mắt Kim Phượng, dường nhiên có thêm một chút hàm xúc không rõ ý nghĩa.

Qua hai ngày, trong cung có người đến, nói thái hậu nương nương vô cùng thương nhớ hoàng hậu, khuyên nàng mau chóng hồi cung. Kim Phượng đánh giá vẻ mặt sợ hãi của cung nhân kia, mỉm cười dặn dò đôi câu, liền cho hắn trở về.

Buổi tối lúc Kim Phượng nghỉ ngơi, chải tóc, niềm vui sướng từ từ tràn khắp cõi lòng. Nàng nhịn không được suy đoán, khi Đoàn Vân Chướng biết nàng cùng Ngư Trường Nhai ở chung một nhà, trong lòng tức giận cỡ nào, chua xót cỡ nào. Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy một vị hoàng đế chăm chỉ, thật thà đáng thương như hắn, có lẽ đang ở trong Hiên La Điện xoa trán xem tấu chương của hắn, căn bản không hề có thời gian rảnh rỗi mà nếm vị dấm chua.

Nàng biết rõ, lúc Đoàn Vân Chướng phê duyệt tấu chương, luôn dùng một tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh và vất vả, khiến cho người khác nhìn thấy cũng vô cùng vất vả. Hắn có đạo lý của hắn, nói rằng, ngồi như thế sẽ không dễ dàng buồn ngủ. Nhưng người sĩ diện lại hay nói đạo lý như hắn, mỗi khi nhìn thấy nàng đi vào trong điện, sẽ lập tức đổi sang một tư thế vô cùng bất nhã, dựa ở trên ghế rồng, làm ra dáng vẻ mệt mỏi như sắp đứt hơi đến nơi. Trong miệng còn thương xót kêu than, lừa gạt nàng đút canh gà cho hắn, châm trà cho hắn, bóp vai đấm chân cho hắn.

Niềm vui của Kim Phượng càng sâu.

Ừ, ngay mai liền trở về thôi. Mấy ngày không gặp, rất nhớ hắn.

Phong Nguyệt vấn sơ tóc cho nàng xong, đang muốn thay quần áo ngủ, chợt nghe bên ngoài ồn ào ầm ỹ. Hai người nhìn thoáng qua, Phong Nguyệt liền ra cửa hỏi thăm vài câu. Một lát sau, Phong Nguyệt mang theo thần sắc có chút kinh hoảng chạy vào bẩm báo: “Nương nương, nghe nói phủ Uy quốc công lại có kẻ trộm ghé thăm! Bọn thị vệ đang tiếp tục lục soát!”

Kim Phương hơi sững sờ. Phản ứng đầu tiên là, ai to gan như vậy, lại dám xem hoàng hậu nương nương là kẻ trộm nữa à?

Phong Nguyệt nhíu mày nói: “Nương nương, nửa năm trước chẳng phải phủ Uy quốc công cũng từng có kẻ trộm sao. Nương nương đã bị dính líu đến một lần rồi. Theo nô tỳ thấy, việc canh phòng của phủ Uy quốc công quá mức lơ là đi.”

Kim Phượng gật gật đầu, không quên dặn dò nàng ta một câu: “Đừng nói lung tung.”

Đối với nội tình của kiếp nạn từ trên trời giáng xuống nửa năm trước, Kim Phượng cũng không rõ ràng lắm. Những gì nàng biết, cùng lắm cũng chỉ là có một nữ tặc mặt đen lẻn vào phủ Uy quốc công ăn trộm, vật bị trộm đi là một bức mật thư. Hôm nay xem ra, chẳng lẽ kẻ trộm đêm nay cùng đêm đó chính là một người? Nếu thật như vậy, cô ta lại muốn đến trộm cái gì đây?

Nghĩ một lát, nàng cảm thấy những chuyện giang hồ cùng chính sự triều đình, thật sự vượt qua khỏi sự lý giải của nàng, liền nói với Phong Nguyệt. “Đừng quản chuyện của bọn họ làm gì, chúng ta đi ngủ thôi.”

Phong Nguyệt khẽ gật đầu, đang muốn nói gì nữa, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng ‘bùm’ trầm đục, làm như có vật gì đó đụng trúng vào tường.

Phong Nguyệt sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bạch. “Nương nương, có phải là…”

“Không đâu, thủ vệ ở chỗ chúng ta là thâm nghiêm nhất. Ai có thể đến được nơi này?”

“Điều đó cũng khó nói lắm. Bây giờ bọn thị vệ đều lo chạy đi bắt kẻ trộm kia, hình như có vật gì đó rất quan trọng đã bị lấy mất.”

Ngoài cửa sổ lại vang lên mấy tiếng trầm đục nữa, âm thanh nghe rất khiếp người. Kim Phượng mấp máy môi, từ trong hộp nữ trang lấy ra một cây kéo vàng nhỏ nhắn dùng để cắt chỉ thêu, đặt vào tay Phong Nguyệt.

“Ta đi mở cửa sổ, ngươi cầm lấy kéo này. Lỡ như gặp nguy hiểm liền đâm kéo qua.” Kim Phượng nhỏ giọng nói.

Phong Nguyệt chưa từng làm mấy chuyện như vậy, lập tức mếu máo chực khóc. “Nương nương, nô tỳ không dám đâu…”

“Ngươi suy nghĩ đi, an nguy của đương kim hoàng hậu đang ở trong tay ngươi. An uy của hoàng hậu, chính là an nguy của hậu cung, chính là an nguy của thiên hạ. Ngươi chỉ việc đâm kéo qua, tự nhiên có thể lưu danh sử sách.” Kim Phượng động viên nàng ta.

“Nương nương…” Đôi mắt trong trẻo của Phong Nguyệt dần dần trở nên dũng cảm. “Nương nương, nô tỳ biết rồi…” Nàng ta nắm chặt cây kéo.

Kim Phượng liếc nhìn cánh cửa sổ kia, nhìn một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

“Nương nương,” Phong Nguyệt hơi run rẩy, “Ngài còn chờ gì nữa vậy?”

Kim Phượng ho nhẹ một tiếng. “Thân ngươi gánh an nguy của thiên hạ, gánh nặng đường xa. Ta vác tính mạng của ta, khó tránh khỏi… có chút nhát gan.”

Phong Nguyệt càng thêm run rẩy.

Kim Phương khẽ cắn răng. “Ta ra mở cửa sổ.”

Cửa gỗ rin rít kêu lên một tiếng, mở ra. Kim Phượng đứng cạnh cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài, lại bất động.

Phong Nguyệt khẩn trương kêu lên: “Nương nương!”

Tĩnh lặng một lúc, Kim Phượng nói: “Để kéo xuống đi.”

“Dạ?”

“Là Ngư đại nhân.”

Ngoài cửa sổ, Ngư Trường Nhai mặc áo nhà nho màu vàng ánh trăng, thở hồng hộc ngồi chồm hổm ở góc tường. Trong tay đang siết chặt một vật gì đó, lộ ra một góc giấy màu vàng.