Hoàng Hậu Lười

Chương 37




Từ lúc tiến cung đến nay, đây là ngày mà Hồng Trù cùng Thanh Trúc cao hứng nhất. Ban ngày, biểu hiện Hiểu Nguyệt tại quốc tiệc làm cho người của Chiêu Dương cung lên mặt, oai phong. Buổi tối, Hoàng thượng lại cùng nàng trở về Chiêu Dương cung, xem tình hình này, Hoàng thượng sẽ ở lại đây đêm nay.

“Hôm nay tiểu thư rốt cục cũng hàm ngư xoay người rồi (*)”, Thanh Trúc khép cửa phòng tủm tỉm cười nói với Hồng Trù, “Hoàng thượng nhất định đã phát hiện ra sự thông minh của tiểu thư, cảm giác được tuy tiểu thư không phải là người đẹp nhất trong cung nhưng không bình thường giống như đám bình hoa di động kia! Hồng Trù, tỷ có thấy tại quốc tiệc tiểu thư chỉ nói vài câu với ba vị quý phi đã làm cho sắc mặt các nàng rất khó coi”.

“Tỷ có cảm giác hôm nay tiểu thư đùa hơi quá, chỉ sợ gây hoạ”, Hồng Trù lo lắng đóng cửa, thở dài một hơi “Tiểu thư tại sao lại nói những chuyện này, lại nói rất chi tiết cả địa điểm nữa chứ. Tỷ thấy nàng ta coi quá nhiểu gió trăng tiểu thuyết bị tẩu hoả nhập ma rồi, không chịu xem mình đang ngồi ở đâu thuận miệng mà nói ra”.

“Nhưng tiểu thư làm vậy mới có thể gia tăng uy thế, thuyết phục người khác”, Thanh Trúc thay Hiểu Nguyệt giải thích, “Muội đoán Tiểu thư chỉ thuận miệng nói, cũng không ai chăm chăm đi tra xét từng từ đâu”.

“Thanh Trúc, muội nghĩ quá đơn giản rồi, trong hoàng cung nhiều người lắm miệng, chỉ sợ không ít người ngồi mà phân tích từng từ trong tác phẩm văn chương đó hả”, Hồng Trù nghiêm túc nói, “Bản thân tỷ cảm thấy Tiểu thư là cố tình làm vậy, nàng không phải thường xuyến nói muốn trải qua cuộc sống thanh tĩnh sao? Muội nghĩ xem, mặc dù Tiểu thư hiện giờ chỉ là Hoàng hậu trên danh nghĩa nhưng các phi tử luôn tới đây nói chuyện tán dóc, tiểu thư dù ngoài miệng không nói gì nhưng nàng nhất định là rất phiền lòng. Cho nên rất có khả năng Tiểu thư muốn tìm một nói yên tĩnh hơn, sau đó mỗi ngày hỗn ăn, hỗn uống mà sống đến già”.

“Một nơi an tĩnh hơn? Trong hoàng cung này còn chỗ nào an tĩnh hơn Chiêu Dương cung nữa đâu?” Thanh Trúc khó hiểu hỏi.

“Lãnh cung đó”, Hồng Trù đương nhiên nói “Tỷ nghe các cung nữ nói, lãnh cung là nơi chuyên nhốt các phi tử vi phạm cung quy, đây là nơi yên tĩnh và âm thầm nhất trong cung, căn bản là thường ngày không có ai đến nơi này”.

“Ách…Hồng Trù!”, Thanh Trúc nắm tay Hồng Trù khẩn trương hỏi “Tỷ nói xem, Tiểu thư đang tìm mọi cách để được đến lãnh cung vì thế nàng mới không phân nặng nhẹ mà nói như thế, muốn rước hoạ vào thân?”

“Việc này… tỷ đoán là như vậy”, Hồng Trù cũng không khẳng định mà chỉ do dự nói, “Nhìn bộ dáng của Hoàng thượng hình như cũng không tức giận, nên không biết tiểu thư có tìm mọi cách thêm dầu vào lửa để đạt đến mục đích, tỷ cũng không rõ, chỉ là…”, Hồng Trù nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt nói tiếp “chỉ là, tỷ có thể khẳng định, nếu như đêm nay Hoàng thượng thật sự lưu lại Chiêu Dương cung, từ ngày mai nơi này sẽ không còn an tĩnh nữa”.

“Đúng vậy”, Thanh Trúc cũng quay đầu nhìn cánh cửa, thở dài một hơi “Nếu như không còn an tĩnh, xem tiểu thuyết cũng mất vui rồi”.

“Đi thôi”, Hồng Trù vô lực nói với Thanh Trúc, vỗ vỗ vai nàng, cười nói “Xem ra Tiểu thư thật là đã dạy hư muội, bây giờ trong đầu muội ngoài gió trăng tiểu thuyết không còn nghĩ gì khác nữa hả? Dù cho ngày mai thế nào, tóm lại, tiểu thư có thể được sủng mới là điều quan trọng nhất – Muội cũng không muốn Tiểu thư phải sống cô quả cả đời chứ!”.

“Đương nhiên không muốn” Thanh trúc theo sát sau Hồng Trù, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, “Hồng trù, tỷ nói xem, đêm nay Hoàng thượng thật sự sủng hạnh tiểu thư sao?”

“Việc này còn phải hỏi? Muội xem Hoàng thượng không phải đã đến đây rồi sao?” Hồng Trù vừa đi vừa trả lời, thanh âm cũng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất.

——————

Nhìn cửa phòng đang đóng cùng người đang ngồi ở tháp thượng, dưới ánh nến hắn mang một cảm giác âm u làm cho Hiểu Nguyệt cảm thấy bị áp bức. Đế quân chính là Đế quân, quả nhiên khí chất không giống những người khác.

“Hoàng hậu muốn nói gì với Trẫm?”, vừa rồi tại hoa viên nàng có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, mà khi về đến Chiêu Dương cung, nàng sai hai nha đầu cận thân mang tất cả các cung nữ đi xuống, lại phân phó không cho phép quấy rầy, hình như nàng đang chuẩn bị tâm lý muốn cùng mình đàm phán. Đáng tiếc nàng chỉ đứng xa xa nhìn mình không nói chữ nào, nàng đang nghĩ gì? Đang nghĩ làm sao để “bảo toàn trinh tiết” hay lại muốn sử dụng chiêu cũ để đón tiếp mình? Thật nghĩ không ra nàng muốn gì, chỉ còn cách mở miệng hỏi phá vỡ trầm mặc.

“Đàm Văn Hạo, chúng ta đàm phán đi”, Hiểu Nguyệt quyết tâm nói, có một số việc nhất định phải làm, dù sao hoàng đế đối với mình vô tình, mình đối với hoàng đế cũng vô nghĩa, tiến cung làm hoàng hậu có lẽ chỉ là nước cờ làm hoàng gia yên tâm của Đỗ Khang Viễn, mà Đỗ Khang Viễn cũng không dùng đến quân cờ này làm chuyện của hắn. Bên này Hoàng đế cũng lạnh lùng với nàng, bởi vậy quân cờ Đỗ Hiểu Nguyệt này đối với cả Hoàng đế và Đỗ Khang Viễn đều vô dụng, có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên, Hiểu Nguyệt cảm giác được cuộc đàm phán này nàng nắm chắc phần thắng, như vậy không chỉ có thể bảo toàn trong sạch, có lẽ còn giúp cho cuộc sống của mình sau này thêm an nhàn, tự tại.

“Hừ, lá gan thật không nhỏ, cư nhiên có dũng khí gọi tên của Trẫm”, Đàm Văn Hạo nhếch mi trong mắt có vài phần tức giận.

“Nếu đã làm đàm phán, tự nhiên là phải dùng thân phận ngang hàng”, Hiểu Nguyệt ngồi xuống ghế trước mặt Đàm Văn Hạo, thuận tay sửa lại trang phục, giương mắt nhìn hắn, khoé miệng khẽ cười “ngài cũng có thể gọi thẳng tên ta”.

Bình tĩnh, thong dong, đây mới chính là Đỗ Hiểu Nguyệt! Dù nàng đang ngồi trên ghế thấp hơn mình, nhưng toàn thân trên dưới đều toát ra khí chất giống như nàng với mình ngang hàng. “Sao nàng nghĩ ta muốn đàm phán cùng nàng?”, nhìn Hiểu Nguyệt như vậy Đàm Văn Hạo tự giác mà sửa lại ngôi vị.

“Ha hả!” Hiểu Nguyệt nhẹ giọng cười, ngữ khí tự nhiên mà kiên định “kỳ thật ngài đang tò mò, một nữ tử bình thường lại cả gan dám cùng đương kim hoàng thượng đàm phán, mà giữa hai người có thể đàm phán chuyện gì?” Nói tới đây, nàng cố ý dừng một chút, thấy Đàm Văn Hạo hình như rất có hứng thú nghe, liền nói tiếp “bất quá, vấn đề này ta tạm thời chưa trả lời ngài vì còn có mấy việc muốn hỏi – những việc này quyết định đến sự thành công của cuộc đàm phán lần này”.

“Haha, chưa chuẩn bị tốt mà dám tới đàm phán, nàng cũng quá tự tin rồi”, hắn nhẹ nhàng buông một câu mang theo vài phần trêu chọc.

Hiểu Nguyệt chép miệng khẽ nói “có một số việc, không nhất định phải toàn bộ biết hết, mắc gì không dùng đến phán đoán tâm lý?”

“Phán đoán tâm lý?”, nghe nàng thì thầm Đàm Văn Hạo liền nhắc lại?

Không để ý tới việc Đàm Văn Hạo vừa nghe mình thì thầm, Hiểu Nguyệt tiếp tục nói “Đàm…Hoàng thượng, ngài có thể nghe ta nói cho hết lời rồi mới bình luận được không?” Thấy ánh mắt đồng ý của hắn, Hiểu Nguyệt tiếp tục “Dù ta chưa từng tiếp xúc với những người trong triều nhưng thông qua hậu cung ta cũng đoán được vài phần thế cục của triều đình:

Điểm thứ nhất: ta cùng tiến cung với vài quý phi đều là nữ nhi của các trọng thần triều đình, từ đây có thể đoán được Hoàng thương đang mượn sức của các đại thần.

Điểm thứ hai: dựa vào thái độ đối xử của hoàng thượng với ta và các vị phi tử và tình hình của ngày tuyển phi có thể suy ra, Hoàng thượng rất không hài lòng với Đỗ tể tướng.

Điểm thứ ba: Thái hậu không đem Phượng ấn giao cho ta, có thể thấy được Hoàng thượng cùng Thái hậu đối với Hoàng hậu như ta có điều cố kỵ. Có thể nói, ngài không muốn cho người của Đỗ gia đang nắm giữ binh quyền, pháp quyền lại tiếp tục nắm giữ luôn quyền lực hậu cung.

Điểm thứ tư: Hoàng thượng ra sức sủng ái Lý Thiên Nhu, Mã Tuyết Mạn và Đồng Như Sương, với những nam nhân bình thường khác mà nói, sủng ái ba người thiếp chỉ vì thích họ mà thôi; nhưng với Hoàng thượng mà nói ta cho rằng việc sủng ái này chỉ có hai lý do: một là hoàng thượng đơn thuần rất thích ba vị mỹ nữ này, hai là hoàng thượng đang lợi dụng để mượn sức của phụ thân các nàng. Nếu là lý do thứ nhất, ta không có gì để nói; nhưng nếu là lý do thứ hai thì rất dễ đoán ra Lý thượng thư cùng Mã thượng thư và Đồng thị lang không phải là tâm phúc của Hoàng thượng! Trở lại với Liễu Mộng Nam, trong mắt ta, nàng không nên thuộc về hậu cung, nàng ấy chỉ thích hợp với chiến trường – ta nhận ra được trong mắt nàng có một khát vọng, khát vọng thi triển anh tài, cống hiến cho đất nước! Có lẽ điều này ảnh hưởng từ phụ thân của nàng, chỉ tiếc ở thời đại này Hoa Mộc Lan không phải nữ tử nào cũng có thể làm. Mặc dù ta không biết Liễu tướng quân thuộc phe nào, Đỗ gia, Hoàng gia hay trung gian nhưng Liễu Mộng Nam cũng bị trở thành một quân cờ đưa vào cung.

Điểm cuối cùng: ta chỉ phân tích một chút thôi về vai trò của Đỗ Hiểu Nguyệt trong mắt Hoàng thượng và Đỗ gia. Đỗ Hiểu Nguyệt tiến cung, ta đoán chỉ là kế hoãn binh, đối với Đỗ gia mà nói là để trấn an hoàng thượng; còn đối với Hoàng thất phong Đỗ Hiểu Nguyệt làm hoàng hậu cũng là vì trấn an Đỗ gia. Dựa vào thế lực của Đỗ gia nhất định đã tạo nên áp lực cho hoàng thượng, từ xưa đến nay tranh giành quyền lực đế vương triều đại nào lại không có? Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, việc tranh giành lần này, ai thắng ai thua còn chưa biết được. Từ hậu cung phi tử của hoàng thượng phân tích có thể thấy bên nào lôi kéo, tranh thủ được quyền lực của phe trung gian sẽ là người chiến thắng.

Hoàng thượng, ngài nói xem ta phân tích có chính xác không?”