EDITOR: DOCKE
Ngày xưa là phủ Phò Mã, hôm nay đã là phủ Tể Tướng.
Vừa mới vào xuân, cũng đã tiêu điều.
Hạ Lan Tuyết xuất hiện nơi góc tường, né tránh sự tuần tra của đám tử sĩ, lặn xuống hậu hoa viên một cách thành thục.
Lúc tòa nhà này được xây dựng, anh cũng có phần tham gia giám sát, bởi vậy rất quen thuộc.
Nhớ lại thời gian Hạ Lan Du cùng Bùi Nhược Trần kết hôn, cả tòa viện khoác lên mình sắc xanh sắc đỏ, đèn lồng ngọc bích sáng trưng, thêu rồng khắc phượng.
Chẳng qua chỉ mới cách đó nửa năm, vậy mà cảnh vật đã hoàn toàn đổi khác. Lá vàng rơi đầy đất, phủ cả lên mặt hồ, không có người quét dọn, trở nên thối rữa. Gió thổi đến, bốc lên một trận hôi tanh.
Hạ Lan Tuyết âm thầm cảm thán một hồi. Sau đó khẽ khàng đi lên gian lầu các mà Hạ Lan Du thích nhất.
Sở dĩ anh xác định nàng đang ở đây, đơn giản là vì trừ Hạ Lan Du ra, đó cũng là nơi mà Dung Tú ưa thích.
Đó là một tòa lầu cao dựng bằng gỗ, cửa sổ đâm ra bốn phía. Đứng ở trên lầu, gió mát trăng thanh, có thể nhìn ngắm được tất cả phong cảnh trong hoa viên.
Đánh đàn ngâm thơ, ngắm trăng dưới hồ, đó là những việc làm mà Dung Tú thích nhất.
Nàng luôn là người yêu thích sự tao nhã tĩnh lặng.
Nhớ lại hình ảnh mơ hồ vẫn còn ở trong đáy lòng, Hạ Lan Tuyết cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, là vui hay buồn. Nhưng cảm giác này luôn có một loại ý vị xa xưa, giống như đã xa vời mãi mãi, bay đi, không nghe rõ tiếng nỉ non.
Quả nhiên, Hạ Lan Tuyết nhảy mấy cái, rốt cuộc đã đậu trên một cây đại thụ ở ngay trước tòa lầu. Vén những cành lá thưa thớt ra, anh lập tức có thể nhìn thấy được hai bóng người ở bên trong tòa lầu.
Cửa sổ gỗ khắc hoa rộng mở. Nữ tử đứng gần cửa sổ hơn mặc một bộ sam váy màu vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo tơi màu tím nhạt, tóc mây vấn cao – Chính là Hạ Lan Du.
Còn nữ tử đứng đối diện với nàng, chỉ nhìn thấy một đuôi tay áo, sắc áo cực kỳ mộc mạc, tóc cũng không vấn bới, chỉ nhàn nhàn xõa xuống đôi vai gầy. Hạ Lan Tuyết không thấy rõ được khuôn mặt nàng, chỉ nhìn thấy hình nghiêng của khuôn mặt. Nhưng cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng in trên cửa sổ giấy, anh cũng có thể biết nàng là ai.
Chẳng bao lâu trước đây, nàng đã xuất hiện biết bao lần trong cảnh mộng, nàng chính là toàn bộ giấc mơ của anh.
Mộng đẹp, hay là ác mộng.
Hạ Lan Tuyết phủ phục ở trên cây. Tay trái cẩn thận cầm chắc thân cây. Tay phải còn chưa khôi phục được sức lực, sơ sơ buông thõng bên người.
Nín thở, yên lặng lắng nghe.
“Hoàng đế ca ca hơi quá đáng!” Hạ Lan Du đập mạnh tay xuống bàn đọc sách. Trên bàn bày một cây tiêu cầm, lòng bàn tay đập xuống, rào rào ra tiếng.
Leng keng một chút, như một con thủy hộc kinh phi.
“Du nhi,” Dung Tú nhẹ giọng an ủi. “Thật ra ta đâu có sao.”
Giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như trước, giống như tiếng suối chảy róc rách.
“Như thế mà không có gì!” Hạ Lan Du căm giận nói: “Bùi Nhược Lan chẳng phải chỉ mang thai thôi sao? Mang thai thì giỏi lắm à? Tỷ mới là hoàng hậu, tỷ mới là quốc mẫu của Thiên Triều. Cô ta làm mất đồ, dựa vào cái gì mà dám nghi ngờ tỷ lấy? Búp bê vải cái gì chứ, ai a, viết tên lên đó thì coi là nguyền rủa ư? Quả thật là láo toét mà! Còn nữa, cô ta dựa vào cái gì nói chữ trên đó là do tỷ viết!”
Dung Tú yên lặng không nói, chỉ cúi đầu.
Hạ Lan Du tức giận đi qua đi lại vài bước. Hình bóng của Dung Tú cũng vì thế mà rõ ràng in lên cửa sổ.
Hơi thở của Hạ Lan Tuyết đông cứng lại.
Rất kỳ quái, rõ ràng tin rằng mình đã buông xuống, nhưng chỉ chợt vừa nhìn thấy nàng, thân thể anh vẫn rõ ràng rung động hệt như trong trí nhớ.
Dung Tú giờ phút này, bộ dáng cực kỳ nhu nhược.
Nhu nhược mà bất lực.
Nàng cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh, bình tĩnh trong nỗi sầu bi u uất – Có vẻ gầy hơn nhiều, hai má lõm xuống, cũng không làm giảm đi vẻ xinh đẹp mỹ miều của nàng mà còn càng làm tăng thêm phần khí chất thanh nhã động lòng người.
— Phàm là nam tử, nhìn thấy tình cảnh này đều không tự chủ được mà sinh lòng hào hiệp, nguyện ý cùng nàng chia sẻ sầu muộn.
Nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn như trước ở lại chỗ củ.
Sau những rung động lúc ban đầu, anh một lần nữa yên tĩnh trở lại, còn hoàn toàn bình tĩnh hơn hẳn lúc bắt đầu. Chỉ đứng xa xa lẳng lặng quan sát, lẳng lặng suy nghĩ.
Nhất định phải mau chóng tìm được cơ hội thích hợp để đi vào mới được.
Anh không thể trì hoãn quá lâu, ở quán trọ còn có người đang chờ anh trở về.
“Ghê tởm nhất chính là, tỷ đã bị Bùi Nhược Lan khi dễ như vậy, hoàng đế ca ca cũng không bảo vệ tỷ, còn giúp cô ta chất vấn tỷ. Quả thực là quá phận!” Hạ Lan Du vẫn với vẻ mặt hậm hực, nói xong cũng không khỏi tự cảm thấy thương hại hối tiếc, “Có thể thấy được, nam nhân đều không phải là thứ tốt.”
“Không phải đâu.” Dung Tú rốt cuộc ngẩng đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước. Nàng thản nhiên trả lời, “Bệ hạ không có làm sai chuyện gì. Ta cũng không có tư cách gì bắt bệ hạ phải bảo vệ ta.”
Lúc nàng nói ra những lời này, trên mặt không hề có chút oán hận nào.
Hạ Lan Du xem thế là đủ rồi, nhìn nàng, miệng ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “A Tú, muội vẫn nghĩ rằng người mà tỷ thích nhất là Tam ca. Tỷ gả cho đại ca, nhất định cảm thấy rất oan ức, có phải không…Có phải đã bị đại ca phát hiện ra tâm ý của tỷ. Cho nên… cho nên đại ca mới cố ý sủng ái con hồ ly tinh Y Lâm kia, còn dung túng để Bùi Nhược Lan ăn hiếp tỷ. Đại ca muốn trả thù tỷ, có đúng không?”
Hạ Lan Du đối với chuyện tình của Dung Tú cùng Hạ Lan Tuyết, vẫn là cái hiểu cái không.
Tuy nhiên, hầu như tất cả mọi người trong kinh thành đều biết chuyện tình của Dung Tú cùng Hạ Lan Tuyết. Năm đó, đôi kim đồng ngọc nữ, tiên y giận mã ấy là hình ảnh đẹp nhất trong trí nhớ của bao nhiêu người.
Dung Tú nghe, bỗng nhiên bật cười.
Trong nụ cười có vẻ chua sót, mang theo ý mỉa mai nồng đậm.
“Hắn muốn trả thù ta?” Dung Tú hỏi lại, “Hắn vì cái gì lại muốn trả thù ta?”
Người muốn trả thù, hẳn phải là nàng mới đúng.
Hắn lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, bỏ rơi nàng. Vì sao kết quả lại là, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng đáng bị trừng phạt, là hắn đang trả thù nàng.
“Bởi vì…” Hạ Lan Du ngập ngừng, sau đó nói ra cảm nhận của chính mình, “Hoàng đế ca ca, thật ra yêu nhất, chính là A Tú tỷ.”
Dung Tú cúi đầu cười khổ, lắc đầu không thôi.
“Hắn chẳng yêu thích ai cả.” Thật lâu sau, Dung Tú mới nhẹ giọng nói, “Hắn căn bản sẽ không yêu thích bất cứ ai.”
Hạ Lan Du không hiểu Dung Tú đang nói gì, nhưng chuyện mới vừa rồi, nếu ngay cả Dung Tú cũng không để ý, nàng cũng không thích hợp nói thêm gì nữa.
Mới vừa rồi nàng tiến cung yết kiến thái hậu đang lâm trọng bệnh. Trên đường hồi cung thì nhìn thấy Bùi Nhược Lan đang cầm một con búp bê vải, làm trò trước mặt cả đám cung nhân, chất vấn Dung Tú vì sao lại muốn dùng vu cổ hãm hại đứa con trong bụng của cô ta.
Dung Tú đã trả lời là không phải, nhưng Bùi Nhược Lan vẫn không chịu bỏ qua, sai người lấy ghế dựa đến, ngồi xuống tiếp tục ép hỏi Dung Tý: “Rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?”
Bùi Nhược Lan đã mang lục giáp trên người, cậy mình có thai, cứ đứng một hồi là lại than mệt. Hạ Lan Thuần săn sóc nàng, cho nàng đặc quyền có thể được ngồi bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào. Cho nên, tình huống ngay lúc đó là: Phi tử thì ngồi nghiêm chỉnh, bọn cung nữ thái giám tất cả đều đứng sau lưng Bùi Nhược Lan, khí thế cả vú lấp miệng em.
Còn Hoàng hậu nương nương tôn quý Dung Tú thì lại cô đơn chiếc bóng, đứng giữa đám người như đám hổ rình mồi đó, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy và bất lực.
Nàng chỉ biện giải hai câu, thấy Bùi Nhược Lan trước sau vẫn không chịu từ bỏ ý định, cho nên bảo trì trầm mặc.
Bùi Nhược Lan lại thay đổi hẳn, sai người mời Hạ Lan Thuần tới.
Hạ Lan Du đến không lâu thì Hạ Lan Thuần đã tới.
Nhìn thấy Hạ Lan Thuần, Hạ Lan Du cứ tưởng hoàng đế ca ca của mình sẽ vì Dung Tú mà nói vài câu công đạo. Nào ngờ Hạ Lan Thuần tiếp nhận búp bê vải xong, nhìn nửa ngày, sau đó xoay người, hai mắt hàm uy nhìn Dung Tú, trầm giọng gằn lên từng tiếng: “Vì sao nàng phải làm như vậy?”
Sắc mặt Dung Tú lập tức trắng bệch.
Hạ Lan Du rốt cuộc không thể đứng nhìn được nữa, đi lên, không nói hai lời đã kéo Dung Tú qua, giận dữ nói: “Nơi này không thể ở được nữa. A Tú, tỷ theo ta về đi!”
Hạ Lan Du mặc dù là chị dâu của Bùi Nhược Lan nhưng đối với đứa em chồng này, Hạ Lan du vẫn không có nhiều tình cảm lắm.
“Du nhi!” Hạ Lan Thuần lúc ấy chỉ quát mắng một tiếng chứ không hề ngăn cản.
Bùi Nhược Lan cũng không chịu buông tha, bật dậy khỏi ghế, đi đến bên người Hạ Lan Thuần, cuốn lấy cánh tay Hạ Lan thuần, cúi đầu nước mắt ròng ròng nói: “Bệ hạ, ngài định tha cho hoàng hậu, kẻ đã mưu hại con của chúng ta hay sao? Bệ hạ đã nói sẽ chăm sóc cho mẹ con thần thiếp thật tốt cơ mà, hóa ra chỉ là gạt người thôi ư?”
Hạ Lan Thuần không thể thay đổi sắc mặt, không từ chối nhưng cũng không đáp ứng.
Hạ Lan Du lại thấy toàn thân đều nổi da gà. Nàng vốn là công chúa Thiên Triều ngạo nghễ, lại luôn cùng Hạ Lan Thuần không lớn không nhỏ. Lúc ấy, cũng chẳng quan tâm cái gì là vương quyền đế uy, Hạ Lan Du lập tức tiến lên, đánh cho Bùi Nhược Lan một cái bạt tai, cảnh cáo: “Ngươi vừa vừa phải phải thôi! Chẳng lẽ còn muốn làm hoàng hậu luôn sao!”
Hạ Lan Du làm vậy cũng chỉ là vô ích. Tốn bao nhiêu khí lực vốn chỉ muốn bắt nàng câm miệng. Nào ngờ Bùi Nhược Lan bất thình lình bị đánh, thuận thế lảo đảo rồi ngã ngay vào ghế, lại theo ghế dựa trượt xuống. Sau đó ôm bụng, đau đến kêu la thảm thiết.
Trong lúc nhất thời, hiện trường đã loạn lại càng không thể cứu vãn.
Mời ngự y, nâng ghế dựa, phất cây quạt, hô to gọi nhỏ.
Hạ Lan Thuần cũng nhíu nhíu mày, xoay người nắm lấy tay Bùi Nhược Lan, thấp giọng an ủi.
Hạ Lan Du cũng biết mình đã gây rắc rối to rồi, nhưng nàng không phải là loại người biết tự mình nhận sai. Chỉ ở bên cạnh ngẩn ngơ một lúc, sau đó túm lấy Dung Tú, không nói một lời lập tức hồi phủ.
Tự nhiên cũng không có ai dám ngăn cản nàng.
Đó chính là toàn bộ sự việc vừa mới xảy ra.
Hiện tại, Hạ Lan Du vẫn còn đang vì Dung Tú mà kêu than bất bình. Dung Tú lại giống như căn bản chẳng hề để bụng, thật yên lặng, chỉ là có chút tiêu điều.
Hai người trở nên trầm mặc. Dung Tú đi về phía trước từng bước, khó khăn lắm mới đi đến bên cửa sổ.
Nàng nhìn qua phía có Hạ Lan Tuyết.
Trước mắt, là một mảnh cây khô lá rụng. Cho dù bắt đầu đâm chồi nhưng cũng lại khô bại như trước. Còn trong mắt Hạ Lan Tuyết, Dung Tú càng hiện rõ hơn.
Sóng mắt nàng tràn ngập u buồn, sầu bi thật sâu.
Hạ Lan Tuyết có chút ảm đạm. Hạ Lan Thuần chưa từng quý trọng nàng. Nàng vì Hạ Lan Thuần như vậy, thậm chí vì Hạ Lan Thuần mà bỏ qua tình cảm hơn mười năm của bọn họ. Kết quả là, Hạ Lan Thuần vẫn chưa từng trân trọng nàng.
Hạ Lan Tuyết vì Dung Tú mà cảm thấy khó chịu.
Nhưng nỗi khó chịu đó, không bao giờ còn có thể xâm nhập vào đáy lòng của anh nữa. Đó chỉ là những gợn sóng nhợt nhạt, chẳng đáng lăn tăn.
“Nghe nói, Tam ca đã hồi kinh.” Hạ Lan Du ở phía sau Dung Tú, đột nhiên nói một câu.
Dung Tú chấn động nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên ‘Ồ’ một tiếng, “Thật sao?”
“Ta không cẩn thận nghe được Nhị ca nói. Hình như một tên thân tín của Nhị ca là bạn cũ trước đây của Tam ca. Tên thân tín đó đưa tin cho Nhị ca biết, Tam ca đã hồi kinh, ngay trong sáng nay.” Hạ Lan Du dừng một chút, muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc cũng phun ra miệng: “A Tú, tỷ còn yêu Tam ca không? Nếu tỷ còn yêu huynh ấy, hãy cùng huynh ấy đi thôi, đừng ở trong cái hoàng cung đó nữa. Hoàng cung này, kinh thành này, càng ngày càng không phải là nơi dành cho tỷ nữa rồi.”
Bờ vai Dung Tú run rẩy. Nàng, giọng nói của nàng trước sau vẫn không thay đổi chút nào, nhưng khuôn mặt đang đối diện với hư không đã bị Hạ Lan Tuyết thu hết vào đáy mắt thì lại đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
“Ta còn có thể lấy cái gì mà yêu A Tuyết nữa đây?” Dung Tú nhẹ giọng nỉ non, “Ta làm sao còn có thể đối mặt với huynh ấy nữa cơ chứ?”