EDITOR: DOCKE
Bọn họ theo một cánh cửa nhỏ ở phía sau cung điện chạy thoát ra ngoài. Ra khỏi cánh cửa đó là đến một rừng cây rất lớn, rất thuận tiện cho việc chạy trốn.
Lần trước Vưu chủ quản bắt cóc Y Nhân, cũng bắt đầu lẩn mất trong khu rừng này.
Hạ Lan Thuần đã buông Hạ Lan Du ra, nắm tay Dung Tú chạy sâu vào trong rừng rậm.
Hắn vẫn không thể chết, hắn phải xông ra khỏi trùng vây, ngóc đầu lên, hắn vẫn là hoàng đế Thiên Triều.
Hạ Lan Thuần không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy.
Hạ Lan Du dần dần bị rơi lại phía sau. Nàng đang định gọi Hạ Lan Thuần lại, nhưng lời nói vừa ra đến đầu lưỡi lại đột nhiên ngưng bặt.
“Đại ca.” Trong rừng cây truyền ra một tiếng gọi sơ đạm đến cực điểm.
Hạ Lan Thuần dừng bước, quay đầu lại nhìn qua chỗ vừa phát ra âm thanh.
Áo trắng phất phới, Hạ Lan Tuyết lách mình ra khỏi một thân cây, đứng xa xa nhìn hắn.
“A Tuyết! Ngươi là A Tuyết! Ngươi không chết?” Hạ Lan Thuần nhướng mắt, vừa sợ vừa giận.
“Đúng vậy, đại khái là sẽ không chết sớm hơn ngươi.” Hạ Lan Tuyết cười cười, không chút để ý nói.
“Tam ca, tam ca, thì ra huynh vẫn còn sống!” Hạ Lan Du đã chạy đến, ôm chầm lấy Hạ Lan Tuyết vừa khóc vừa gọi.
Hạ Lan Tuyết xoa đầu Hạ Lan Du, thấp giọng nói: “Nhị ca cũng không sao, đừng lo lắng.”
“Nhưng mà tam ca, vì sao huynh lại ở đây?” Hạ Lan Du nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi.
“Có người sáng nay đã gửi cho ta một tờ giấy, nói ta cứ ở chỗ này chờ, sẽ gặp được người mà ta muốn tìm.” Hạ Lan Tuyết nói xong, quay đầu hỏi Dịch Kiếm đang đứng phía sau: “Có mang tờ giấy đó theo không?”
Dịch Kiếm vẫn đứng phía sau Hạ Lan Tuyết, che chở Y Nhân đang nghiêng đầu đánh giá mọi người.
Hạ Lan Du cầm tờ giấy nhìn nhìn, sắc mặt đại biến. “Là Nhược Trần.”
“Đúng vậy, là Bùi Nhược Trần.” Hạ Lan Tuyết cười khổ nói. “Thật ra hắn đã tính toán tất cả rất chu đáo.”
Hóa ra Bùi Nhược Trần thả bọn họ đi, cũng không phải bởi vì Hạ Lan Du, mà là cố ý lưu lại Hạ Lan Thuần cho Hạ Lan Tuyết.
Anh chính là con dê thế tội cho Bùi Nhược Trần.
Nhưng dù biết như thế, anh cũng không thể nào dễ dàng buông tha cho Hạ Lan Thuần.
Mối thù giết mẹ, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
“Ta vốn định cùng ngươi đơn đả độc đấu, nhưng tay phải của ta đã bị thương, e rằng sẽ không thắng được ngươi. Ta bình sinh rất kính trọng quân tử, nhưng bản thân lại không phải là quân tử. Đại ca, đắc tội.” Hạ Lan Tuyết giơ một tay ra, hướng về phía Hạ Lan Thuần lạnh nhạt nói một câu, sau đó đơn giản thủ thế.
Dịch Kiếm nghe lệnh, lập tức nhảy bật về phía trước. Hạ Lan Thuần còn chưa kịp phản ứng, đại huyệt toàn thân của hắn đã bị điểm khóa. Đầu gối mềm nhũn, lẽ ra đã phải quỳ sụp xuống đất nhưng trước khi quỳ xuống, Hạ Lan Thuần đã cắm lưỡi kiếm xuống đất để chống đỡ, chuyển thành tư thế ngồi.
Thanh kiếm cũng rơi xuống đất.
Dung Tú kinh hô một tiếng, muốn chạy đến dìu hắn lại bị Hạ Lan Du giữ chặt.
“A Tú, tỷ van cầu tam ca, xin tam ca buông tha cho các người đi.” Hạ Lan Du vừa nhìn thấy tờ giấy của Bùi Nhược Trần đã muốn khóc không thành tiếng.
Hạ Lan Tuyết đã đi lên, chỉ thanh trường kiếm lạnh lẽo vào giữa ngực Hạ Lan Thuần.
“Hãy giải thích với vong linh thái hậu, Hạ Lan Thuần, Hạ Lan gia chúng ta chưa từng bạc đãi ngươi, tại sao ngươi phải tuyệt tình như vậy?” Hạ Lan Tuyết đè nén tức giận, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút gợn sóng.
Hạ Lan Thuần ngẩng đầu lên, hãy còn cười nói: “A Tuyết, hiện tại ngươi vẫn chỉ là một kẻ nhát gan. Năm đó ngươi e ngại Dung Tú sẽ trách ngươi, đem ngôi vị hoàng đế dâng tặng cho ta. Mà nay, ngươi còn e ngại cái gì nữa? Nếu đã hận ta, cứ đâm một nhát là xong, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như thế? Ngươi sợ bản thân sẽ cảm thấy bất an hay sao?”
“Vì sao ngươi cứ luôn nghĩ con người ai cũng đều xấu xa như vậy?” Hạ Lan Tuyết thản nhiên hỏi. “Cho dù ngươi không tin người khác, nhưng vì sao ngay cả bản thân ngươi cũng không tin? Ta nhường ngôi vị hoàng đế cho ngươi, không chỉ bời vì A Tú, mà vì ta tin tưởng ngươi có thể làm hoàng đế tốt hơn ta. Nhị ca tôn ngươi kính ngươi, cũng là vì kính ngưỡng tài năng của ngươi chứ không phải bởi vì ngươi là đại ca của chúng ta. Thái độ làm người của ngươi quá đa nghi, quả nghĩa. Rơi vào tình trạng này cũng là gây tội thì phải chịu tội, chẳng thể trách ai. Cho dù ta có giết ngươi, cũng sẽ không cảm thấy bất an chút nào.”
Sắc mặt Hạ Lan Thuần thay đổi mấy lần, sau đó uốn eó đầu, ngạo nghễ nói: “Muốn giết cứ giết! Nói nhiều làm gì!”
Hạ Lan Tuyết khó kiềm nén cơn phẫn nộ, thân kiếm khẽ run.
Dung Tú đột nhiên tiến lên nhặt lấy thanh kiếm rơi trên mặt đất, ngồi xuống đặt nó lên cổ mình. Mũi kiếm sắc bén, rất nhanh đã cứa đứt làn da non mềm của nàng. Máu tươi rỉ ra, cô hồ muốn nhuộm đỏ cả mũi kiếm.
“A Tuyết, ngươi đã từng phát thệ, đời này sẽ không thương ta hại ta. Nhưng nếu ngươi thương hại đến chàng, ta liền lập tức chết trước mặt ngươi. Tuy ta không phải do chính tay ngươi giết chết, nhưng cũng là bị ngươi hại chết.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, lông mi khẽ khóa. Thanh trường kiếm vẫn luôn chỉa về phía Hạ Lan Thuần, dù thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
“A Tuyết, xin ngươi hãy thả chàng đi. Ta sẽ cùng chàng rời đi, đời này kiếp này sẽ không xuất hiện ở Thiên Triều nữa.” Dung Tú điềm đạm đáng thương mà nhìn Hạ Lan Tuyết. Nhìn thấy thân áo trắng hơn tuyết, người đã từng cùng nàng vui chơi từ lúc còn thơ bé, trong lòng bị một nỗi tuyệt vọng chảy tràn lồng ngực. Nàng không biết mình ngoại trừ cầu xin anh thì còn có thể làm gì nữa.
Nàng chỉ là một nữ nhân. Một nữ nhân dù có địa vị tôn quý đến đâu, xinh đẹp vô song thế nào cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, chói gà không chặt.
Bất lực, trên chiến trường của nam nhân, nàng hoàn toàn bất lực!
“Hạ Lan Thuần ta khi nào thì cần đến sự cầu tình của một nữ nhân!” Giống như nghe ra nỗi tuyệt vọng trong lòng Dung Tú, ánh mắt Hạ Lan Thuần run lên. Hắn hờ hững liếc mắt nhìn qua Dung Tú một cái rồi nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo tự giễu. Sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt lấy đầu kiếm của Hạ Lan Tuyết rồi kéo nó đâm thẳng vào người mình. Thanh trường kiếm cứ thế xuyên qua tim hắn. Hắn thậm chí còn không thể rên lên một tiếng nào, đương trường khí tuyệt (chết ngay tại chỗ).
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho cả kinh sững sờ. Hạ Lan Tuyết ngây dại mà nhìn Hạ Lan Thuần trước mặt, tuy rằng đã chết nhưng thân hình vẫn thẳng tắp như trước. Ánh mắt nhỏ dài mang theo sương mù, anh khẽ thở dài: “Ngươi cần gì phải làm thế, ta đã định sẽ không lấy mạng của ngươi.”
Bất luận sau này giữa bọn họ có vướng mắc thế nào, nhưng tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, đâu thể cứ nói phản bội là liền phản bội?
Dung Tú đờ người ra nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn thấy máu tươi đỏ thắm dần dần chảy ra từ thân thể nam nhân mà nàng đã vừa yêu vừa hận suốt bao nhiêu năm qua.
Ánh mắt nàng nhanh chóng bị nước mắt nhạt nhòa che phủ, toàn thân như nhũn ra. Thanh trường kiếm vẫn nắm trong tay cũng ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất.
“Là ngươi giết chàng!” Dung Tú sau khi trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên bắt đầu rống rú như bệnh tâm thần. Nàng xoay người, lao về phía Hạ Lan Tuyết đánh đấm cáo cấu túi bụi như kẻ điên. Móng tay dài nhọn rất nhanh chóng để lại trên gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Tuyết những vạch hoa ngân thật dài, máu chảy đầm đìa.
Hạ Lan Tuyết không hề né tránh, chỉ trầm mặc chịu đựng cơn căm hận của nàng.
Y Nhân vẫn bị Dịch Kiếm che chắn ở phía sau, theo bản năng tiến lên phía trước. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, cô lại dừng bước.
Trong ánh mắt của Hạ Lan Tuyết, chứa đựng bi ai.
Dung Tú không biết mệt mỏi túm lấy anh, đấm vào ngực anh, cắn anh. Ngoài miệng lại không ngừng lên án: “Là ngươi đã giết chàng. Chàng là đại ca của ngươi, cái gì ngươi cũng đều tốt hơn chàng, cái gì ngươi cũng đều mạnh hơn chàng. Tất cả mọi người đều thích ngươi, không thích chàng! Chàng tranh, sở dĩ chàng tranh giành, là vì không muốn đi theo con đường cũ của mẫu thân chàng! Ngươi nhân nghĩa đạo đức, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, không có gì là ngươi không làm được. Sao ngươi không nghĩ đến cảm thụ của người khác chứ. Ngươi cho rằng trong khắp thiên hạ này chỉ mình ngươi là giỏi nhất ư. A, Hạ Lan Tuyết, ngươi là đao phủ, là tên đao phủ!”
Lời lên án của Dung Tú hiển nhiên không hề có đạo lý. Nhưng cảm xúc của nàng lại chân thật như vậy, xúc động cùng phẫn nộ. Thế cho nên người khác cũng không thể soi xét lời nói của nàng.
Hạ Lan Tuyết vẫn bất động không nói. Mãi cho đến khi nàng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức chống đỡ không nổi ngã xuống đất ngất đi, anh mới xoay người ôm lấy Dung Tú, nhìn qua Dịch Kiếm nói: “Đưa Dung Tú đến Vân Sơn Tự nghỉ ngơi đi.”
Dịch Kiếm nghe lệnh, tiếp nhận Dung Tú từ tay của Hạ Lan Tuyết, cúi người lui đi.
Y Nhân tiến lên từng bước, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Tuyết một lúc lâu, lại duỗi tay lau đi những vết máu trên mặt anh.
“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết cầm lấy bàn tay đang nhẹ nhàng lướt trên mặt mình, khẽ gọi: “Y Nhân…”
Anh cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ là cứ gọi lên cái tên này trong lòng anh luôn cảm thấy an tâm. Từ trong hỗn loạn sôi nổi này, bình ổn trở lại.
Y Nhân không nói tiếng nào, ôm chầm lấy anh.
“Ta sẽ giúp chàng.” Cô thì thào tự nói, cũng không biết là cho Hạ Lan Tuyết nghe hay là nói cho chính mình nghe. “Chỉ cần chàng muốn, chỉ cần ta có thể cho, tất cả ta đều cho chàng. Chàng đừng đau khổ có được không. Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng.”
Cho dù chàng xoay ngươi, phát hiện phía sau đã không có một bóng người, chỉ cần bên cạnh có ta, cái gì cũng không cần sợ.
Bùi Nhược Trần mang binh đuổi theo, ở đằng xa lạnh lùng nhìn thấy một màn này. Hắn thấy Hạ Lan Thuần đã chết ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Y Nhân cùng Hạ Lan Tuyết đang ôm nhau, nhìn thấy Hạ Lan Du đang khóc lóc vô cùng đau khổ.
Hắn không tiến lên mà đứng đó một hồi, sau đó xoay người nói: “Về thôi.”
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm.
***
Ngày hôm sau, Liễu Khê mang theo lễ vật của Băng Quốc, từ Băng Quốc ca khúc khải hoàn quay về.
Vừa đến cổng thành, hắn liền bị binh lính cưỡng chế đuổi xuống ngựa, đưa đến trước đàn tế thiên.
Trên đàn thiên, một nữ tử mặc đồ tang màu trắng, xinh đẹp tuyệt luân đang ôm một đứa bé đứng trước đủ loại quan thần. Bên cạnh nàng là Bùi Nhược Trần, thân mặc mãng phục, đầu đội kim quan – Bùi Nhược Trần vẫn là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú như trong trí nhớ của Liễu Sắc, nhưng ánh mắt trầm tĩnh kia đã làm cho dáng vẻ của hắn già đi rất nhiều. Không phải người già, mà là tâm già.
Bọn lính áp giải Liễu Khê, giải hắn đến đứng giữa đủ loại quan thần. Liễu Khê nhìn khắp một vòng chung quanh, phát hiện diễn cảm của mỗi người đều rất kỳ quái: Nghi hoặc cũng có, phẫn uất cũng có, mà thờ ơ cũng có.
Đương nhiên, mọi người đều chỉ ẩn nhẫn đứng đó.
Hiện trường đông nghìn nghịt, lại là một mảnh yên lặng.
Phía trên đàn thiên, Bùi Nhược Trần triểu khai hoàng lăng, mặt không chút thay đổi tuyên bố: “Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Lan Khâm sau lần hỏa hoạn tại phật đường ngày đó đã có tâm hận thù bệ hạ. Sau khi may mắn thoát hiểm đã liên kết đồng đảng, ám sát bệ hạ. Bệ hạ bị thương nặng, sau bao phen chữa trị vẫn không thể qua khỏi, năm Thiên Thuần thứ sáu đã băng hà. Hiện, lập hoàng tử Thiên An lên làm tân đế, sửa quốc hiệu là Tức. Phổ cáo thiên hạ, chúc Thiên Triều thiên thu muôn đời, vận mệnh quốc gia hưng thịnh.”
Phía dưới không hề phát ra những âm thanh kinh ngạc hoặc nghi ngờ. Chung quanh đàn tế thiên là một vòng binh lính chấp đao cầm thương, đứng đối diện với đám quan thần.
Yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.
Liễu Khê nhanh chóng nhìn sắc mặt của Bùi Nhược Trần. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dẫn đầu quỳ xuống, nhấc tay tung hô: “Tân Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thế Quyền Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Thái hậu vạn thọ kim an!”
Ánh mắt Bùi Nhược Trần đảo tới chỗ Liễu Khê. Đuôi mắt nheo lại, lộ ra một ít tín nhiệm cùng tán thưởng.
Mọi người lúc này mới như chợt tỉnh giấc mộng, sôi nổi quỳ xuống.
Thiên Triều, Tức Đế năm thứ nhất, thời cuộc Thế Quyền Vương Bùi Nhược Trần chấp chính, thái hậu giật dây chính thức được mở ra.
Còn Liễu Khê có xuất thân từ Hạ Hầu gia, ngay từ ngày đầu tiên bởi vì lanh trí hiểu chuyện mà bắt đầu được công nhận tài năng.
*** HẾT QUYỂN 4 ***