Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 4 - Chương 13: Đồng sàn cộng tẩm (ngủ chung một giường)




EDITOR: DOCKE

“Chờ mọi chuyện bên này xong xuôi, anh với em cùng đi gặp Viêm Hàn nhé.” Y Nhân nói: “Chúng ta cùng đi gặp Viêm Hàn nhé.”

“Được, chờ mọi chuyện bên này kết thúc, ta có thể cùng nàng đi đến bất cứ nơi nào.” Hạ Lan Tuyết rất phóng khoáng đáp lời, sau đó nắm thật chặt cánh tay, hạ nhẫn tâm dò xét, “Nhớ kỹ, bất cứ nơi đâu ta cũng có thể đi cùng nàng, nhưng nàng không thể một mình hành động.” Dừng một chút, anh lại không chịu bỏ qua, hỏi: “Không phải nàng đang ở trong phòng sao? Vì sao lại gặp được Nhược Trần?”  

“… … Em ra ngoài tìm nhà vệ sinh.” Y Nhân đáng thương trả lời. Đó là lời nói thật.

Hạ Lan Tuyết chưng hửng, lại lập tức mỉm cười: “Cho dù là đi vệ sinh, cũng phải để cho ta đi cùng!”

Đi vệ sinh mà cũng có thể gặp tình nhân cũ, kinh thành này quả nhiên quá hung hiểm. Xem ra, một giây một phút anh cũng không thể rời mắt được.

Y Nhân nhức đầu, “Ờ” một tiếng.

Hạ Lan Tuyết nhìn sắc trời, đã qua đêm khuya, chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sẽ sáng.

Anh đột nhiên nhớ tới, hình như hôm nay hai người bọn họ ở chung một phòng thì phải, cái gọi là đêm xuân ngắn ngủi… … Khụ khụ… …

“Đi về nghỉ ngơi thôi.” Hạ Lan Tuyết nghiêm trang thúc giục một câu, sau đó dẫn theo Y Nhân, sải bước trở về quán trọ.

Tới cửa quán trọ, Dịch Kiếm đang ở trước cửa lo lắng ngóng nhìn. Nhìn thấy bọn họ, Dịch Kiếm vội vàng chạy lại đón, đang định nói một tràng ‘Vương gia, ngài không sao chứ’, ‘Vương phi, cô không sao chứ’, ‘Vương gia, rốt cuộc ngài có sao không?, ‘Vương phi, rốt cuộc cô có sao không?’…

Những lời như vậy thật quá vô nghĩa.

Hạ Lan Tuyết trực tiếp dùng ánh mắt nhét tất cả những lời hắn định nói trở vào trong bụng hắn, phụng phịu nhưng cũng rất uy nghi – dặn dò: “Dịch Kiếm cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

— Nếu đêm hôm nghe được bất cứ tiếng động kỳ quái gì, ngàn vạn lần cũng không được phá cửa vào.

Hạ Lan Tuyết cảm giác được, Dịch Kiếm vô cùng có khả năng sẽ làm như vậy.

Nghĩ như thế, ánh mắt Hạ Lan Tuyết lập tức trở nên đanh sắc.

Dịch Kiếm nhất thời rùng mình một cái, dáng vẻ vô tội, thần sắc u mê trở về phòng mình.

Hạ Lan Tuyết cười gian, đẩy Y Nhân, đi thẳng vào phòng.

Y Nhân vừa nhìn thấy chiếc giường, hai mắt lập tức phát sáng. Mới vừa rồi mải lo nghĩ khiến cô bị mất ngủ nghiêm trọng. Bây giờ trong lòng đã chẳng còn phiền não gì nữa, quả thật là vừa đặt lưng nằm xuống là có thể ngủ ngay.

Cô cũng không thèm bận tâm xem Hạ Lan Tuyết thế nào, cứ thế leo lên giường, đắp chăn, nghiêng thân quay mặt vào tường, lập tức muốn ngủ.

Hạ Lan Tuyết cũng không hàm hồ, thuần thục cởi bỏ áo ngoài rồi lên giường, nằm sau lưng Y Nhân.

Lúc đầu anh nằm thẳng, nhìn màn hoa gấm lụa trên trần nhà một hồi, sau đó nghiêng người, rất tự nhiên đưa tay đặt trên lưng Y Nhân, ôm chặt.

Y Nhân cũng rất ngoan ngoãn, nhân thể còn lui người nép vào lồng ngực anh. Thân thể cuộn tròn giống như một con tôm nhỏ đáng yêu.

Hạ Lan Tuyết vui vẻ, đầu hơi hơi nâng lên, tiến đến bên má Y Nhân, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Y Nhân.”

Y Nhân đã lơ mơ ngủ, vì thế lơ mơ đáp một câu “Ửm?”

“Y Nhân, chúng ta là vợ chồng, có đúng không?” Hạ Lan Tuyết cười gian, nhắc nhở cô, “Vợ chồng nằm chung một giường, có phải là nên làm chút chuyện gì đó hay không?”

“Ừm.” Y Nhân u mê đáp lời.

Hạ Lan Tuyết như đã được cổ vũ, tay kia không an phận bắt đầu dò xét, sờ sờ mặt Y Nhân.

Y Nhân cũng không khách khí, phất phất tay đuổi ruồi.

Hạ Lan Tuyết không thuận theo cũng không buông tha, lại sờ soạn cái mũi của cô.

Y Nhân lại bắt đầu đuổi ruồi. Cánh tay nhỏ bé ‘Ba’ một cái, đánh vào lưng bàn tay Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết vẫn bám riết không tha, ngược lại còn chọt lét cô. Y Nhân co rúm lại vài cái, sau đó mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Ở đâu ra một tên Lưu Trục Phong nữa thế này?”

Lúc trước cô bị giam lỏng ở phủ đệ của Lãnh Diễm, Lưu Trục Phong cũng không ngừng gây rối cô như vậy, khiến cô không tài nào ngủ được.

Sau đó, cô trợn mắt lên, liền nhìn thấy Lưu Trục Phong ngồi xổm bên cạnh mình, vô cùng buồn chán hô: “Buồn chán quá đi, mau rời giường, chơi với ta.”

Lưu Trục Phong tuyệt đối là một con ruồi đáng ghét, chuyên môn đi nhiễu loạn giấc mộng đẹp của người khác.

Mà hành vi của Hạ Lan Tuyết lúc này cũng chẳng khác gì của Lưu Trục Phong, cho nên, cô thốt ra câu này với vẻ bất đắc dĩ đến cực điểm.

Hạ Lan Tuyết lúc đầu nghe không hiểu lắm, nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt lập tức biến đổi, liền ngồi bật dậy.

“Lưu Trục Phong đã từng leo lên giường của nàng!”

Câu chất vấn này sát khí đùng đùng, ngay cả Dịch Kiếm đang ngủ ở phòng bên cạnh cũng giật cả mình, ngồi bật người dậy. Tinh tế lắng nghe lại không thấy động tĩnh gì, hắn mới nằm xuống trở lại.

Hạ Lan Tuyết lại không nằm xuống. Anh nhìn chằm chằm vào Y Nhân, tức giận hỏi: “Hắn đã làm gì nàng!”

Y Nhân bị anh đột nhiên lớn tiếng chất vấn thì hoảng sợ, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu biến. Cô hé đôi mắt mỏi mệt lên nhìn anh, buồn bực trả lời: “Thì giống như những gì anh vừa làm đó!”

Vừa rồi ta đã làm gì? Hạ Lan Tuyết cân nhắc một hồi, càng thêm nổi trận lôi đình.

Vừa rồi anh cũng không tính làm chuyện gì tốt.

“Nàng, nàng, nàng… … hắn, hắn, hắn…” Hạ Lan Tuyết tức giận tới mức không biết phải nói như thế nào nữa, “Sao nàng có thể để hắn làm như vậy!”

Y Nhân nghi hoặc nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Em cũng không thích hắn làm như vậy, nhưng hắn cứ nhất định phải…”

“Hắn nhất định phải là nàng liền cho?” Hạ Lan Tuyết tức muốn hộc máu, khuôn mặt tuấn mỹ hầu như đều vặn vẹo.

“Ơ…” Y Nhân có điều không hiễu, “Cho” là có ý gì?

“Lưu Trục Phong, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi ra thành vạn mảnh!” Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân thừa nhận, khốn đốn đến mức cảm giác như lửa giận đốt tim, nhật nguyệt thế gian đều tối đen, oán khí ngút trời, nhưng lại không nỡ phát tác lên người Y Nhân, chỉ có thể hung tợn nguyền rủa Lưu Trục Phong một câu.

Lưu Trục Phong đang ở cách đó ngàn dặm, không hiểu sao lại hắt xì một cái. Hắn nhìn xung quanh, sau đó day day cái mũi, tiếp tục nói chuyện với Phượng Thất đang ngồi đối diện: “Cái tên Lục Xuyên kia á hả…”

“… Ơ,” Y Nhân nghi hoặc nhìn Hạ Lan Tuyết đang nổi giận đùng đùng, nghĩ nghĩ, sau đó rất đại nghĩa, nghiêm túc nói: “Chuyện đó, nếu anh cảm thấy tức giận như vậy, vậy anh cũng… cứ làm như vậy cũng được mà.”

Chẳng phải là chỉ không cho anh làm ruồi bọ thôi sao? Cần gì phải tức giận như vậy?

“Cũng như thế nào?” Hạ Lan Tuyết tái hết cả mặt.

“Thì làm cho em không thể ngủ được đó.” Y Nhân đương nhiên trả lời.

Hạ Lan Tuyết giật mình, chần chờ hỏi: “Chỉ vậy thôi hả?”

“Thì vậy thôi.” Y Nhân thật không biết nói gì, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi xoay người, ngủ tiếp.

Hạ Lan Tuyết ngây người mất nửa ngày, đột nhiên cảm thấy thoải mái. Anh cứ thế cười cười, sau đó nằm trở xuống, kéo Y Nhân ôm chặt vào lòng.

Y Nhân sớm đã sớm ngủ rồi, bản năng vốn muốn tìm kiếm cảm giác thoải mái nên cũng nép mình chui vào lòng anh.

Thân thể nho nhỏ mềm mại, ấm áp mà chân thật.

Hạ Lan Tuyết không lộn xộn nữa, cũng nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng khóe môi lại hơi hơi cong lên, cứ giữ nguyên nét môi cong thoáng cười như vậy suốt cả đêm.

Vẻ mặt đó – như một con mèo tinh quái vừa trộm được thứ gì.

***

Rời khỏi con phố, rời khỏi hiện trường lửa khói, Bùi Nhược Trần vẫn cứ đi, chưa hề quay đầu lại.

Rốt cuộc hắn đi đến trước phủ Tể Tướng. Cửa chính mở rộng, tên hạ nhân treo đèn gác cổng vẫn đứng ngoài chờ đợi, lễ độ cung kính gọi: “Đại nhân, ngài đã về?”

Bùi Nhược Trần thản nhiên “Ừm” một tiếng. Vừa cúi đầu, trên đỉnh đầu có một vật gì đó rơi xuống. Tinh tế nhìn lại, thì ra là tàn tro của pháo hoa.

Hạ nhân kia vì thế mà nghiêm sắc mặt, vẻ mặt đanh lại, căm giận nói: “Tiểu tử nhà ai mà bướng bỉnh thế không biết, làm quần áo đại nhân dơ hết cả rồi.”

Trên người Bùi Nhược Trần dính đầy những mảnh giấy tàn tro pháo hoa.

Tên hạ nhân gác cổng vẫn tiếp tục lẩm bẩm mắng, Bùi Nhược Trần không nói tiếp, chỉ cúi đầu nhìn những mảnh vụn rơi trên đất thật lâu.

Sau đó, hắn ngẩng đầu, xoay người nhìn về phía chân trời rất xa.

Sắc trời quang đãng, mênh mông cuồn cuộn, không còn dấu vết lửa khói.

“Công chúa đâu?” Bùi Nhược Trần xoay người, thần sắc đã khôi phục vẻ trầm tĩnh như xưa.

“Công chúa đã đi nghỉ rồi ạ.” Tên gác cổng vội vàng trả lời.

Bùi Nhược Trần chần chờ một chút, sau đó giống như rốt cuộc đã hạ được quyết tâm, bước vào bên trong cánh cửa.

Nhà cửa thật sâu, trong bóng đêm, liếc mắt nhìn không thấy được đầu.

Hắn không sai người thắp đèn, cứ mò mẫm đi trong bóng tối – - Bóng tối như vậy làm cho hắn mơ hồ cảm thấy an toàn. Đi mãi đi mãi, liền giống như chính mình cũng đang tiến dần vào màn đêm.

Bọn hạ nhân sớm đã chuẩn bị nước ấm. Bùi Nhược Trần cởi quần áo, vùi cả người vào làn nước ấm, nín thở thật lâu. Mãi cho đến khi trong phổi đã không còn không khí nữa, lỗ chân lông toàn thân đều đang kêu gào khát khí, hắn mới trồi lên, ngửa mặt há mồm hít thở.

— Là thời điểm quyết định,

Sinh tồn, hoặc là hủy diệt.

Sau khi hắn đứng dậy liền có mấy cô gái xinh đẹp thanh lệ cầm khăn đến bên hầu hạ. Bùi Nhược Trần mở rộng hai tay, các cô tiến nhanh đến, giúp hắn lau khô thân thể, lại chậm rãi lau tóc, buộc tóc lại thành búi trên đỉnh đầu của hắn.

Động tác của các thiếu nữ rất mềm nhẹ, sóng mắt long lanh, lượn lờ như suối mát ngoài đồng.

Ánh mắt các nàng nhìn Bùi Nhược Trần, ẩn tình đưa tình.

Nhưng còn Bùi Nhược Trần, từ đầu đến cuối hắn đều không hề nhìn đến các nàng.

Sau đó, hắn sảng khoái đi ra khỏi phòng tắm. Bước đi kiên định, không chút do dự đi thẳng đến trước cửa phòng Hạ Lan Du.

Nhấc tay gõ cửa: “Công chúa, nàng đã ngủ chưa?”

Giọng nói Hạ Lan Du truyền ra, vô cùng thanh tỉnh: “Vẫn chưa, chàng vào đi.”

Bùi Nhược Trần đẩy cửa đi vào. Trong phòng cũng không thắp đèn, u tối. Hạ Lan Du ngồi ở bên mép giường, đang ngẩn người nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.

Bùi Nhược Trần đi đến trước mặt nàng, nhân thể ngồi trên chiếc ghế đối diện.

“A Tú phải ở lại nơi này một thời gian.” Hạ Lan Du nói.

“Ta biết.”

“Lần này chàng tiến cung, vì sao trễ như vậy rồi mới trở về?”

“Có việc chậm trễ.”

Bọn họ giống như một cặp vợ chồng bình thường đang hàn huyên, kể lại cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày.

“Thiếp đánh Bùi Nhược Lan, chàng có trách thiếp hay không?”

“Không đâu, nhưng nàng vẫn còn chưa đánh tỉnh được nó.” Bùi Nhược Trần cất giọng bình thản, không buồn không vui, cũng không nghe ra được là cảm xúc gì.

Hạ Lan Du chưng hửng, sau nửa ngày rốt cuộc mới hỏi đến vấn đề quan trọng nhất: “Đêm nay, vì sao chàng lại đến đây?”

Bùi Nhược Trần đứng lên. Trong bóng đêm, nhìn không rõ được khuôn mặt hắn.

Hạ Lan Du ngửi được một hương vị sạch sẽ, mới mẻ mang chút ẩm ướt của hơi nước, là mùi hương đặc hữu của Bùi Nhược Trần.

Hắn cúi người xuống, nhẹ tay đặt trên vai Hạ Lan Du, chậm rãi đẩy nàng nằm xuống.

Hạ Lan Du không phản kháng, có điểm chết lặng nằm xuống. Toàn thân nàng căng cứng, tim đập rất nhanh, giống như chờ mong, lại giống như cứng ngắc.

Bùi Nhược Trần đặt nụ hôn lên cổ của nàng. Rồi một đường đi xuống, từ xương quai xanh lướt xuống đến trước ngực hơi hơi phập phồng, làn da trơn bóng, sau đó là rốn.

Đôi cánh tay quen múa kiếm múa bút, linh hoạt mà nhẹ nhàng, lần lượt cởi bỏ từng lớp từng lớp sam áo vốn đã đơn bạc trên người nàng.

Hạ Lan Du vẫn đang cứng ngắc, mãi cho đến khi toàn thân hoàn toàn trần trụi.

“Nhược Trần…” Rốt cuộc nàng ôm lấy đầu hắn, nhẹ giọng nỉ non: “Vì sao…”

“Nàng là thê tử của ta, không phải sao?” Giọng nói của Bùi Nhược Trần cũng rất thấp, không hiện góc cạnh lại dị thường trong trẻo, nhưng lạnh lùng.

Hạ Lan Du không nói gì thêm, nhưng nàng đã nhận thấy được vẻ trong trẻo và lạnh lùng của hắn.

Những động tác dịu nhẹ đến cực điểm kia, thật ra, càng giống như đang làm cho có lệ, cho phải phép.

Nhưng mà, hắn đã quen đối đãi dịu dàng với người khác, thế cho nên lúc lên giường, cũng là dịu dàng nhấn chìm người khác.

Ôn nhu sinh ra ảo giác – trong ảo giác, bọn họ yêu thương lẫn nhau.

Bùi Nhược Trần lướt tay qua những đường cong của nàng.

Eo của nàng hết sức nhỏ nhắn và trắng mịn, đủ để khơi mào lên dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân.

Tay hắn, lại ổn định trước sau như một, vuốt ve nàng đâu vào đấy, kích thích sự hưng phấn của nàng.

Hạ Lan Du đột nhiên tức giận, lại vừa như giận dỗi. Nàng vừa hưởng thụ động tác của hắn, vừa cao giọng nói: “Bùi Nhược Trần, ta không yêu ngươi!”

Động tác của Bùi Nhược Trần thoáng dừng một chút, ngay sau đó lại thong thả hờ hững trả lời: “Không sao, ta cũng không yêu nàng.”

Những lời này, giống như một cây châm, đâm thủng lớp vỏ bọc che giấu cuối cùng.

Hai người trầm mặc một lúc ngắn ngủi, sau đó đột nhiên không hẹn mà cùng bình thường trở lại.

Làm gì phải giả bộ!

Bọn họ không yêu thương lẫn nhau, nhưng bọn họ đã là vợ chồng – cả một đời đều nhất định phải dây dưa cùng nhau.

Hạ Lan Du đột nhiên xoay người, nàng đè tay Bùi Nhược Trần xuống, ngồi ở trên người hắn, đột nhiên bắt đầu kéo cởi quần áo trên người hắn như muốn nhìn xem một chút, đằng sau vẻ trong trẻo và lạnh lùng kiềm chế này rốt cuộc là thân thể như thế nào.

Bùi Nhược Trần không phản ứng, để tùy ý nàng cúi người xuống, hôn, cắn, lôi, cắn, kéo.

Dây dưa một hồi, hai người đã hoàn toàn trần trụi. Nhưng vào thời điểm cuối cùng, Hạ Lan Du lại đột nhiên dừng động tác, phủ phục trên người Bùi Nhược Trần, đột nhiên bật khóc.

Tiếng khóc bị áp xuống rất trầm thấp, không rõ ý nghĩa.

Bùi Nhược Trần giơ tay lên, vuốt ve mái tóc như mây của nàng. Bỗng nhiên phát hiện, trong đêm đen, khuôn mặt nức nở của Hạ Lan du lại xinh đẹp đến thế.

Hắn gỡ nàng ra, nhẹ nhàng lật người để nàng nằm xuống dưới, áp vào người mình.

Lúc tiến vào, Bùi Nhược Trần hai mắt nhắm nghiền.

Hạ Lan du thét lên kinh hãi.

Nước mắt càng không thể khống chế, tuôn ra như nước vỡ đê.

Hắn ôm lấy nàng, gắt gao, vuốt ve, lên xuống nhịp nhàng.

Hạ Lan Du vừa khóc vừa gắt gao ôm lấy hắn, trôi theo động tác của hắn, vừa hùa theo vừa cổ vũ.

Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, tràn ngập không gian.

Chỉ có điều, không có rên rỉ. Tiếng rên rỉ đã bị cắn chặt giữa hai hàm răng, không ngừng chạy khắp miệng nhưng vẫn không thể phá tan làn môi đang mím chặt.

Bên ngoài, bóng đêm càng đậm, là thời khắc tối nhất trước khi trời sáng.

Ngoài cửa sổ, có một con thằn lằn đang tò mò lắng nghe.

Cuối cùng, nó nghe được một tiếng thở kỳ quái.

Là tiếng thở dài thỏa mãn, chưa đủ, buồn bã, không rõ ý nghĩa.

Vì thế, hết thảy trở về yên lặng.

Còn ở phương Đông, trời dần sáng.