Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 4 - Chương 1: Ai là phu quân của lãnh diễm?




EDITOR: DOCKE

Đại hội kén rể thanh thế lớn cuối cùng lại kết thúc bằng một sự kiện phóng hỏa còn lớn hơn.

Không có ai biết đại hỏa này vì sao mà phát, cũng không ai điều tra.  

Mọi manh mối đều được giấu dưới những dàn gỗ đã bị cháy trụi.

Mà hiện tại, bọn họ gặp phải vấn đề lớn nhất là: Rốt cuộc thì cuối cùng, ai mới là người chiến thắng?

Theo lý thuyết thì hẳn là còn hai vòng thi nữa. Sau khi toàn bộ các vòng thi đã kết thúc, báo cáo kết quả thi tuyển cuối cùng mới chọn ra người xuất sắc nhất.

Nhưng từ Băng Cung lại truyền ra tin tức: Nữ vương bệ hạ hủy bỏ hai vòng thi cuối cùng.

Kể từ đó, Liễu Khê liền trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không mâu thuẫn nhiều: Liễu Khê trước đó đã dốc nhiều công phu như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng đã phát huy tác dụng.

Đi hết một vòng, Hạ Ngọc tức giận nhìn Liễu Khê với vẻ mặt chán nản. Trong khi đó, Liễu Khê lại bình tĩnh uống trà, căn bản là không thèm nhìn đến Hạ Ngọc.

“Ngươi làm vậy là mượn gió bẻ măng, có biết không?” Hạ Ngọc rốt cuộc nhẫn nhịn không được, đập bàn đứng lên nói, “Dù sao ngươi cũng không thể cưới bệ hạ được!”

“Vậy thì, tặng cho Hạ Lan Tuyết ư?” Liễu Khê liếc mắt nhìn hắn một cái, tỉnh bơ hỏi: “Cho dù không có ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao?”

Hạ Ngọc mấp máy môi như hút khí, nhưng không có lượng không khí nào có thể giúp hắn phát ra một chữ ‘Phải’ đơn giản.

Tình hình hôm qua đã rõ mồn một trước mắt. Hắn vô cùng hiểu rõ: Hạ Lan Tuyết đã không dốc hết sức. Nếu không vì trong lòng Hạ Lan Tuyết trước sau vẫn có nhiều băn khoăn mà hạ thủ lưu tình thì hắn căn bản không có cơ hội để kiên trì được lâu như vậy.

“Còn hơn Hạ Lan Tuyết, ta làm người chiến thắng không phải càng tốt hơn sao?” Liễu Khê lại lạnh lùng nói.

Hạ Ngọc trầm mặc, không nói gì.

Đang trong giai đoạn giằng co, một thái giám của Băng Cung vội vàng chạy tới. Hắn chỉ đơn giản đọc chỉ dụ của Nữ Vương: Lãnh Diễm thiết yến ở Băng Hồ, khoản đãi tất cả các tuyển thủ đã tham dự đại hội.

“Bệ hạ nói, bệ hạ sẽ ở trước mặt mọi người, công bố ai sẽ trở thành vương phụ của Băng Quốc.” Thái giám nói.

Sắc mặt của Hạ Ngọc tái nhợt, hai tay nắm chặt bên sườn đến phát đau.

Liễu Khê lại mỉm cười, tiện tay cầm một ít bạc thưởng cho thái giám. Sau đó đứng dậy, chẳng thèm để ý đến ai đã đi thẳng ra ngoài.

“Ngươi căn bản là không hề yêu thương nàng!” Hạ Ngọc ở sau lưng, có điểm vô vọng hét lên.

Liễu Khê không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Chẳng lẽ tình yêu lại quan trọng đến thế sao? Ta sẽ bởi vì quyền thế của nàng là kính nàng, trọng nàng cả đời. Như vậy, chẳng lẽ còn không thể vững chắc và an toàn hơn tình yêu hay sao?”

Tình yêu là cái gì?

Liễu Sắc chưa bao giờ quan tâm đến. Nhưng hắn biết, phụ thân rất yêu mẫu thân, nhưng lại sinh ra hắn trong bi kịch như vậy – nhà tan cửa nát.

Hạ Ngọc giật mình. Tuổi hắn còn rất trẻ, không biết nên phản bác vấn đề này như thế nào.

Liễu Khê đã đi ra ngoài rồi.

Hạ Ngọc vẫn không buông tha, cũng theo sát hắn mà đi ra ngoài.

Bất kể thế nào, hắn không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được nhìn thấy Lãnh Diễm. Hình ảnh xinh đẹp trong biển lửa của nàng hôm qua đã trở thành dấu vết không có khả năng biến mất nhất trong lòng của hắn.

Ra cửa, bên ngoài sớm đã có kiệu đợi sẵn. Bọn hắn mỗi người ngồi vào một kiệu. Chưa đầy nửa canh giờ, kiệu ngừng lại. Hạ Ngọc cùng Liễu Khê lần lượt đi ra nhưng lại phát hiện, mình đang đứng trước một cái hồ thật lớn. Hồ rất lớn, toàn bộ đều kết thành băng dày. Xa xa hình như có gò đất, cũng bị băng tuyết bao phủ. Giống như mùa xuân chỉ trong khoảng khắc đã bước sang mùa đông rồi.

Băng cung bởi vì có Biển sao thạch mà bốn mùa đều như mùa xuân. Nhưng ở ngoài Băng Cung vẫn là đặc tính vốn có của Băng Quốc, băng tuyết ngập trời.

Địa điểm Lãnh Diễm thiết yến là ở trên một chiếc thuyền hoa trên Băng Hồ.

Thuyền hoa rất lớn. Xa xa nhìn thấy giống như một tòa lâu đài ba tầng cổ kính. Trang trí cũng vô cùng xa hoa. Thân tàu được phủ một nước sơn màu đỏ mà người Băng Quốc thích nhất. Cũng không biết đã sử dụng khoáng vật gì để sơn mà bao năm tháng trôi qua, màu sắc vẫn tươi như mới.

Không có nước chảy, thuyền hoa cũng không dập dềnh trên mặt hồ mà là khảm xuống mặt hồ, cùng với mặt hồ hòa thành một thể, tựa như một tòa kiến trúc vốn được dựng sẵn như vậy.

Có lẽ đợi đến mùa hè băng tuyết tan chảy, nó mới có thể thoát ly.

Từ mặt hồ đi đến thuyền hoa đã có hai hàng thủ vệ mặc trang phục nghi lễ đứng thẳng tắp. Ở giữa trải một tấm thảm thật dày, bước đi trên đó không còn có chút cảm giác rét lạnh nào.

Liễu Khê và Hạ Ngọc cùng tiến lên phía trước. Còn chưa đến gần đã nghe được tiếng đàn sáo êm tai. Bên trong tiếng cười tiếng nói huyên náo, nhạc hội tưng bừng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đẩy cửa khoang thuyền cũng được sơn màu đỏ ra.

Người bên trong nghe tiếng mở cửa đều đồng loạt nhìn qua, nhìn thấy bọn hắn xong lại qua lại tiếp tục câu chuyện dở dang của mình.

Hạ Ngọc phát hiện: Quả nhiên có rất nhiều tuyển thủ tham dự đại hội ở đây, một số đại thần uy danh của Băng Quốc cũng có mặt. Trước mặt bọn họ là một bàn trà tinh xảo cùng một bộ ấm trà. Ở giữa phòng có người đang khiêu vũ mua vui – - Hiện trường như thế, có thể thấy được hôm nay quả nhiên là muốn công bố người thắng cuộc.

Liễu Khê vừa đi đến một cái bàn trống vừa đánh giá những người khác.

Những chỗ ngồi ở gần Lãnh Diễm nhất, ngoại trừ Hạ Lan Tuyết, Viêm Hàn và Lưu Trục Phong ra, còn có thêm một nữ tử khí khái anh hùng, diện mạo hào phóng. Nữ tử đó hình như là khách lạ. Thái độ của Lãnh Diễm đối với nàng có thể coi là khách khí, hoặc cũng có thể gọi là thân thiết.

Nàng kia cũng không khách sáo, quay qua bên cạnh tán gẫu với Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết cũng rất hòa nhã đáp trả, không có vẻ gì hờn giận vì không phải là người chiến thắng.

Nói đến Hạ Lan Tuyết, Liễu Khê đã trắng bệch nhưng Hạ Lan Tuyết hình như hôm qua đã bị thương, sắc mặt của anh còn tái nhợt hơn cả. Tuy thần sắc vẫn thong dong bình tĩnh nhưng sắc mặt lại chẳng còn chút máu.

Cuối cùng, Liễu Khê đưa ánh mắt tuần tra toàn phòng, sau đó xác định: Y Nhân không có mặt.

Liễu Khê có điểm hoài nghi chuyện Y Nhân từng nói, nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

“Người đã tới đông đủ rồi nhỉ.” Chờ Hạ Ngọc và Liễu Khê ngồi xuống xong, Lãnh Diễm vỗ vỗ tay, thản nhiên nói.

Tiếng nhạc lập tức ngừng lại. Quan khách nhìn sang xung quanh, sau đó gật gật đầu, tin rằng mọi người đều đã đến đủ cả rồi.

Lãnh Diễm nâng một ly rượu trước mặt, giơ lên cao, chân thành nói: “Nếu vậy, chúng ta liền vì hôm nay gặp nhau, cùng uống một ly.”

Mọi người nâng chén, ngửa cổ uống cạn.

Hạ Ngọc chỉ cảm thấy hương cam thanh liệt chảy thẳng vào nội tạng. Rõ ràng xác nhận là hương rượu, rồi lại cảm thấy vô cùng mê người. Hắn uống xong cực nhanh. Khi đặt ly rượu xuống, lại theo bản năng nhìn qua Lãnh Diễm một cái.

Sau đó, Hạ Ngọc nao nao: Lãnh Diễm cũng rất hiếm khi buông chén, nhìn về phía hắn nhẹ nhàng mỉm cười. Ý cười nhẹ nhàng mà sâu sắc, làm cho cảm giác say rượu vừa rồi chỉ trong khoảng khắc đã biến mất không thấy.

Nàng cười với hắn.

Nàng chỉ cười với hắn.

Mặt Hạ Ngọc như có lửa đốt, lại bắt đầu hoang mang lo sợ. Hắn muốn tiếp tục đưa mắt nhìn nàng, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ có thể lưu luyến rời tầm mắt, cũng không biết nên để tay để chân ở nơi nào.

“Nguyên nhân mọi người tụ họp đầy đủ tại đây hôm nay, chỉ có một. Bổn cung cũng không nên nhiều lời, bây giờ sẽ lập tức công bố với mọi người tên người thắng cuộc.” Lãnh Diễm cũng không thừa nước thả câu, rất tự nhiên nói ra vấn đề nóng hổi khiến mọi người đều tập trung chú ý.

Mọi người lập tức nín thở.

Liễu Khê ngồi thẳng tắp, diễn cảm trên mặt cũng thản nhiên chứ không thể hiện chút lo lắng nào.

“Trước hết, bổn cung muốn giải thích với mọi người một chuyện.” Lãnh Diễm cười bổ sung, “Trận hỏa hoạn bất ngờ hôm đó, thật ra, chính là một vở kịch.”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều nhìn Lãnh Diễm, vô cùng sửng sốt.

Lãnh Diễm vẫn mỉm cười như trước, vừa nghiêm túc vừa hài hước: “Đó mới là trạm kiểm soát chân chính. Nếu thân là vương phu mà không thể vì Bổn cung trải qua sinh tử, hắn nhất định cũng không thể vì Băng Quốc quên mình, tất nhiên cũng sẽ không chiếm được lòng kính yêu của quốc dân.”

Liễu Khê biến sắc, lại tỉnh bơ nghe tiếp.

“Cho nên, thật ra người chiến thắng chân chính là hai vị, Hạ Lan Tuyết và Tiểu Hầu gia.” Lãnh Diễm đứng dậy, chỉ tay về phía Hạ Lan Tuyết cùng Hạ Ngọc ngồi ở xa xa, chậm rãi hỏi: “Kết luận này, tin rằng mọi người không có dị nghị gì chứ?”

Bên dưới vang lên một trận xì xào bàn tán, nhưng không ai nói thêm lời nào.

Lãnh Diễm tự tin cười cười, tiếp tục nói: “Chỉ có điều, bổn cung chỉ có thể cưới một người. Hay nói cách khác, nhất định phải từ trong hai người đó lựa chọn ra một người. Vậy, Bổn cung có một đề nghị: Nếu trong hai ngươi không có ai từ bỏ, vậy tiếp tục tỷ thí một hồi nữa, thế nào?”

“Ta từ bỏ.” Lãnh Diễm vừa nói dứt âm, Hạ Lan Tuyết đã len khỏi đám người bước ra. Anh đứng trước mặt nàng, hai mắt mỉm cười, thản nhiên mà nhìn Lãnh Diễm, nói: “Cũng cung chúc bệ hạ cùng Tiểu Hầu gia có thể trăm năm hảo hợp, bách niên giai lão.”

Lãnh Diễm cũng thản nhiên nhìn anh, cũng không cảm thấy bao nhiêu thất vọng, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm qua Tiêu Dao Vương đã liều mạng cứu viện Bổn cung, Bổn cung thật sự rất cảm động.”

Liền như được trở lại cuộc gặp gỡ bất ngờ của tám năm về trước. Nam tử anh tuấn từ trên trời giáng xuống, nắm lấy tay nàng, đưa nàng từ trong mưa đao rừng kiếm an an toàn toàn đi ra ngoài. Đồng thời cũng mang theo tình yêu đầu say đắm của cô gái trẻ ngây thơ, kéo dài đến tám năm trời.

Nhưng mà, trải nghiệm lại một lần, cái loại rung động lúc ban đầu đã không còn tồn tại.

Một câu ‘Cảm kích’, tiêu tán yêu hận.

Cho dù hắn cứu nàng, trong tim – trong mắt hắn, lại không hề có nàng.

Nàng hâm mộ, lại càng ghen tỵ người nữ tử trong lòng của hắn, cũng hy vọng mình sẽ trở thành nữ tử trong lòng của một người nào đó.

“Để bồi thường, Bổn cung sẽ đem bảo vật trấn quốc của Băng quốc cho Tiêu Dao Vương mượn dùng một chút. Tiêu Dao Vương có bằng lòng hay không?” Lãnh Diễm nhẹ giọng nói.

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, có chút kinh ngạc. Sau đó, ngay lập tức là vẻ mặt rõ ràng, mỉm cười.

Lãnh Diễm, chung quy vẫn là kiêu ngạo.

Kiêu ngạo của nàng: có thể lấy được, có thể chấp nhất, nhưng đồng dạng cũng có thể bằng phẳng buông bỏ.

“Đạ tạ ân điển của bệ hạ.” Hạ Lan Tuyết cúi người. Sau khi ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện: Hóa ra anh cũng chưa bao giờ hiểu biết Lãnh Diễm, chưa bao giờ nhìn kỹ nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, tôn quý vô cùng này.

Lãnh Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu với anh, sau đó chuyển qua Hạ Ngọc.

Hạ Ngọc sớm đã bị nỗi vui sướng vô cùng oanh tạc đến mất hồn mất vía. Tiếng nhạc bốn phía lập tức thành bối cảnh, tất cả hiện hữu trước mắt đều trở thành ảo ảnh.

Trong đầu, không ngừng nhảy nhót những câu nói mà cho đến giờ phút này hắn vẫn không dám tin là thật: Hắn sẽ kết hôn với Lãnh Diễm? Hắn thật sự có thể cưới Lãnh Diễm?

Hắn chỉ là một con tôm khô nhỏ bé không danh không phận, thế nhưng lại thật sự có thể cưới nữ vương bệ hạ như Vương mẫu nương nương nơi dao trì sao?

“Hạ Ngọc, ngươi có bằng lòng trở thành phu quân của ta, từ nay về sau, cùng nhau chung sống, không chê không bỏ, vì Băng Quốc, vì quốc dân mà tận tâm hết sức, chết cũng không từ không?” Lãnh Diễm gằn từng tiếng, rõ ràng nói.

Hạ Ngọc ngơ ngác nhìn nàng, như bị ma pháp thôi miên, vô cùng tự nhiên phun ra hai chữ “Bằng lòng”. Lãnh Diễm lại cười cười, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, ngươi có yêu ta không?”