Edit: Docke
“Làm sao vậy?” Đang đi ở phía trước, Vũ gia phát hiện có điều khác thường bèn quay đầu lại nhìn cô, lại thấy được Y Nhân đang đứng một mình, nước mắt đầm đìa. Ông không khỏi kinh ngạc.
Y Nhân vội vàng lắc lắc đầu, dù mỉm cười nhưng lệ trong hốc mắt vẫn không ngớt tuôn ra.
Vũ gia không hiểu thế nào, cũng không có bổn phận phải truy cứu. Nhưng khi ông quay đầu, lại bị nước mắt của Y Nhân khiến ông cảm thấy nghi hoặc: Chẳng lẽ cô bé này khóc vì Tức phu nhân?
Suy đoán làm cho Vũ gia nảy sinh hảo cảm với Y Nhân.
Lại không biết đã đi qua bao nhiêu khúc quanh ngã rẽ, Y Nhân cảm thấy ngón tay mình đã không còn chút máu, trở nên trong suốt. Vũ gia đột nhiên dừng bước, ra hiệu cho cô đừng gây tiếng động. Sau đó, ông chỉ chỉ vào cánh cửa đá nằm chênh chếch phía trên, nói: “Bọn hắn đều ở trên đó.”
Y Nhân bước lên, ghé vào khe hở giữa hai cánh cửa mà nhìn. Đột nhiên phát hiện, góc nhìn này cùng với góc nhìn trong căn phòng kính kia rất giống nhau. Cô nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh: Ở giữa phòng, Bùi Nhược Trần không biết từ khi nào đã khống chế được Liễu Sắc. Vưu chủ quản ở bên cạnh cũng không thể động đậy. Bùi Lâm Phổ đang cười nói gì đó. Hạ Lan Tuyết và Dịch Kiếm đứng dạt một bên, khoanh tay đứng nhìn.
“Lão thất phu kia mà cũng dám đắc ý ư!” Vũ gia vừa nhìn thấy Bùi Lâm Phổ liền tức sùi bọt mép. Ông không chút nghĩ ngợi đã đẩy cửa đá, xông vào bên trong.
Y Nhân cũng nghiêng ngả lảo đảo đi sát theo phía sau.
Những người trong đại sảnh thấy từ dưới đất thoát ra hai người thì vô cùng sửng sốt. Nhưng rất nhanh, Hạ Lan Tuyết đã nhận ra Y Nhân. Anh vui mừng, đi qua nghênh đón, “Y Nhân!”
Vũ gia nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, ánh mắt đỏ lừ như gặp phải kẻ thù. Bàn tay dương vuốt tung trảo, muốn tấn công Hạ Lan Tuyết. Y Nhân dường như không hề phát hiện bầu không khí bao quanh bọn hắn, vui mừng hớn hở chạy tới chỗ Hạ Lan Tuyết. May mắn thế nào lại vừa khớp chắn ngang giữa Hạ Lan Tuyết và Vũ gia.
Vũ gia chững lại một chút, đành phải bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để công kích.
Hạ Lan Tuyết chạy đến trước mặt Y Nhân, nắm lấy hai tay Y Nhân. Anh muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không biết nên nói gì cho phải.
Anh lo lắng cho cô đã lâu rồi. Lo lắng cho an nguy của cô. Lo lắng anh đã làm cô thất vọng đến mức cô sẽ không bao giờ còn… để ý đến anh nữa.
Nhưng thật sự tìm được cô rồi, sau đó, nên làm như thế nào đây?
Hạ Lan Tuyết mơ hồ.
“Y Nhân, nàng không sao chứ?” Cứng miệng hồi lâu, Hạ Lan Tuyết suy đi nghĩ lại hàng trăm hàng ngàn lần, rốt cuộc lại đổi thành một câu ân cần thăm hỏi thản nhiên.
Ánh mắt Y Nhân cười, híp thành hai đường dài, thần kỳ sáng lạn.
“Ngón tay nàng bị làm sao vậy?” Hạ Lan Tuyết mắt sắc, rất nhanh chóng liền thấy được vết cắn trên tay trái của Y Nhân.
“Cắn.” Y Nhân vội vàng rút tay về, giấu ra sau lưng.
Hạ Lan Tuyết hơi sửng sốt, lại cảm thấy rất đau lòng: Nàng vốn là người rất sợ khổ, rất sợ đau mà.
“Chúng ta đi.” Hạ Lan Tuyết cũng không còn muốn cùng những người ở đây tiếp tục xảy ra vướng mắc. Nếu đã tìm được Y Nhân, kế hay bây giờ tất nhiên bỏ đi trước là tốt nhất.
Nhưng Y Nhân lại không muốn đi, đôi chân giống như đóng đinh xuống đất. Cô nhìn Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: “Du công chúa vẫn còn ở bên trong.”
Hạ Lan Tuyết ngơ ngơ ngẩn ngẩn: Vì sao Tứ muội lại đến đây?
Bên kia, Vũ gia không thể tấn công được Hạ Lan Tuyết, lập tức chuyển lực chú ý sang Bùi Lâm Phổ.
Ông cùng Hạ Lan Tuyết, chính là ân oán riêng tư, còn đối với Bùi Lâm Phổ, lại là cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Lúc Bùi Lâm Phổ nhìn thấy Vũ gia lao ra, sắc mặt đã trở nên tái nhợt từ lâu.
Người đó, vì sao cứ như âm hồn không chịu tiêu tan?
“Ngươi còn có gan dám đến đây. Ngươi không sợ sẽ bị vong linh của phu nhân tìm ngươi đòi mạng sao!” Vũ gia nhe răng trợn mắt, quát Bùi Lâm Phổ.
Bùi Lâm Phổ cười, một nụ cười suy yếu: “Ta chỉ sợ phu nhân không đến tìm ta.”
Câu trả lời này làm cho Vũ gia không hiểu thế nào, lại càng làm cho cơn tức giận của hắn không thể át chế.
“Ngươi, tên phản đồ!” Cùng với tiếng gầm giận dữ, Vũ gia giống như nổi điên, xông đến Bùi Lâm Phổ. Bùi Nhược Trần vốn đang cầm kiếm chỉ thẳng vào Liễu Sắc, thấy thế liền lập tức quay về phòng vệ.
“Nhược Trần, đi tìm chí tôn đồ đi! Nhớ rõ những lời ta đã nói với con!” Bùi Lâm Phổ cũng không chờ đứa con qua cứu viện, vội vàng bỏ lại một câu, sau đó xoay người chạy vào con đường lát gạch.
“Ngươi cứ chạy thong thả, hôm nay lão phu nhất định phải bắt được ngươi!” Nói xong, Vũ gia cũng chạy theo sát nút. Nhưng trước khi chạy đi, bỗng nhiên ông nhớ đến điều gì, từ trong lòng ngực lấy ra một bức họa cuộn tròn cùng một cái nhẫn, ném qua cho Y Nhân rồi nói: “Nha đầu, giúp ta bảo quản một chút!”
Tuy rằng lập trướng không giống nhau, nhưng Vũ gia nguyện ý tin tưởng cô, cũng chỉ tin tưởng một mình cô, phát ra từ nội tâm.
Cứ như vậy, trước mắt bao người, Vũ gia giao cho Y Nhân chí tôn đồ – bảo vật mà bọn họ đã ngấp nghé từ lâu. Y Nhân cũng đành nhàn nhã tiếp nhận, nhàn nhã cất vào trong lòng. Tất cả mọi người chưa từng phát hiện.
Bùi Nhược Trần trơ mắt đứng nhìn phụ thân mình cùng Vũ gia, hai người lần lượt một trước một sau biến mất trong con đường lát gạch chứa đầy cơ quan trùng điệp. Mũi kiếm vẫn còn đang chỉ vào Liễu Sắc, trên mặt là một mảnh mờ mịt.
Nhớ kỹ lời của ông?
Nhưng lời dặn cuối cùng của Bùi Lâm Phổ chính là phải trợ giúp con trai của Nhược Lan giành lấy giang sơn – - Bùi Nhược Trần một mực trung thành muốn đền nợ nước. Hắn sùng kính cha mình, cũng bởi vì ông là một Thừa tướng tốt.
Hiện tại, phụ thân cùng với cái tên Phong lão đầu kia không biết tung tích, sống chết không rõ, bỏ lại hắn ở trong này, mờ mịt không biết phải làm sao.
Bùi Nhược Trần hạ kiếm xuống. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu Sắc một cái, sau đó dứt khoát xoay người, chạy đến nơi mà Bùi Lâm Phổ vừa biến mất.
Vưu chủ quản lập tức xông lên, ôm lấy hai vai Liễu Sắc, lo lắng hỏi: “Thiếu chủ, ngài sao rồi?”
Liễu Sắc không để ý đến hắn, vẫn ngạo nghễ quay mặt về phía Bùi Nhược Trần, lạnh giọng hỏi: “Ngươi không giết ta sao?”
“Ngươi cũng là kẻ đáng thương, vì sao ta lại muốn giết ngươi?” Bùi Nhược Trần vẫn không quay đầu lại, thanh âm truyền lại càng lúc càng xa, “Vừa rồi khống chế ngươi, chính là vì muốn bảo vệ tính mạng của phụ thân, đắc tội.”
Sắc mặt của Liễu Sắc tái nhợt, xinh đẹp tuyệt trần, nhỏ bé và yếu ớt. Nhưng giọng nói vẫn kiêu ngạo như trước, kiêu ngạo mà quật cường: “Ngươi không giết ta, sớm muộn gì sẽ phải hối hận!”
Nhưng câu nói này, Bùi Nhược Trần hình như cũng không nghe được.
“Vừa rồi nàng nói, Du ở bên trong?” Hạ Lan Tuyết thấy Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng của Bùi Nhược Trần, trong lòng vô cớ cảm thấy nhàm chán, bèn chuyển đề tài.
“À vâng, ở bên trong, ngươi đi theo ta.” Y Nhân quýnh lên gật đầu, không nhìn theo Bùi Nhược Trần nữa.
Còn Bùi Nhược Trần, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn cô.
Cuộc sống của bọn họ, đều đã tự lựa chọn, chỉ có thể thờ ơ mà nhìn chứ không thể nào can thiệp lẫn nhau.
“Thiếu chủ, chúng ta đi thôi.” Trông thấy Liễu Sắc cố gắng chống đỡ nhưng thật ra đang rất kinh hoàng, Vưu chủ quản trong lòng lo lắng, cũng lười quản chuyện của bọn Hạ Lan Tuyết, một tay kéo Liễu Sắc, có phần hung hăng mà lôi hắn ra ngoài.
Đưa Liễu Sắc đến mộ phu nhân, quả nhiên là rất nóng vội – - Quả nhiên, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên. Tuy rằng thường ngày rất ra dáng đại nhân, nhưng vừa nghe người khác lên tiếng chửi bới, chung quy vẫn không thể chịu nổi.
Liễu Sắc vốn không muốn đi nhưng lại không chống nổi sự lôi kéo của Vưu chủ quản, đành để mặc bị lôi ra ngoài mộ.
Y Nhân cũng lôi kéo Hạ Lan Tuyết đi đến nơi mà cô và Vũ gia vừa đi ra.
“Dịch Kiếm, canh giữ bên ngoài.” Hạ Lan Tuyết dặn dò ngắn gọn một câu, sau đó theo Y Nhân chen vào trong.
Dọc đường đi, Y Nhân đánh lên đá đánh lửa mà Vũ gia để lại, chiếu sáng ấn ký do chính mình để lại, chính là những dấu tay bằng máu.
Hạ Lan Tuyết vừa nhìn thấy vết máu đầu tiên, đã hiểu được vì sao trên tay Y Nhân lại bị cắn thương.
Đáy lòng anh run rẩy.
Rõ ràng là một người sợ đau như vậy, tham ngủ lười làm như vậy…
Lại đi cắn chính mình.
Hạ Lan Tuyết trầm mặc, chậm rãi đi theo phía sau Y Nhân.
Phía trước, Y Nhân bước đi như chạy. Không có chút tao nhã nào của Dung Tú, cũng không có dáng vẻ nhẹ nhàng như gió lướt của Hạ Lan Du, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào. Lắc lắc lắc lắc, trái tim Hạ Lan Tuyết lay động.
“Y Nhân…” Anh không tự chủ được, khẽ gọi.
Y Nhân dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
Ngọn lửa thản nhiên từ dưới mặt chiếu lên, ánh lên khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn hồng thuận khả quan. Ánh nhìn trong đôi mắt kia rất trong trẻo. Ánh lửa chiếu lên ánh mắt cô, trong mắt mang ánh lửa, cũng khiến cho thân hình cô trở nên sáng ngời.
“Nàng rốt cuộc là từ đâu tới đây?” Anh hỏi một cách khó hiểu.
Y Nhân giật mình, nhìn hắn.
Hạ Lan Tuyết cười cười, từng bước đi lên phía trước nắm lấy tay cô.