Edit: Docke
Ngoài tấm gương, Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng lặng người, sau đó quay đầu đi tìm nơi có những người khác.
Nhưng sự thong dong và trấn định của Viêm Hàn vẫn để lại cho cô một niềm xúc động – trong lòng có một loại cảm giác ấm áp, lại không thể nói hết được vì sao lại cảm thấy ấm áp.
Rất nhanh chóng, cô tìm được bóng dáng Hạ Lan Tuyết trong hàng ngàn hàng vạn hình ảnh tương tự chiếu lên tấm gương.
Vừa rồi không để ý đến bên này, không biết bắt đầu từ khi nào mà Hạ Lan Tuyết và Bùi Nhược Trần lại đi chung với nhau.
Bọn hắn gặp nhau ở đại sảnh. Ngoại trừ bọn hắn, trong đại sảnh hình như còn có rất nhiều người. Y Nhân sau thoáng sửng sốt, tinh tế phân biệt: Ngoại trừ Hạ Lan Tuyết và Bùi Nhược Trần, còn có Dịch Kiếm, Bùi Lâm Phổ, cùng với… cùng với Vưu chủ quản!
Vưu chủ quản của Liễu gia.
Cũng không biết bọn họ vì sao lại tụ tập ở chung một chỗ thế này.
Y Nhân vội vàng điều chỉnh đúng cách, ngón tay đặt lên màn hình nhỏ. Màn hình liền phóng lớn lên, hình ảnh những người bên trong trông rất sống động.
Từ góc độ của Y Nhân nhìn qua, cả đại sảnh giống như ở ngay trên đỉnh đầu. Góc nhìn nghiêng về phía trước làm cho tầm nhìn rộng lớn không thể tưởng tượng được.
Trong tầm nhìn, Hạ Lan Tuyết đứng khoanh tay, Dịch Kiếm ấn kiếm, trấn giữ một bên.
Bùi Lâm Phổ quỳ gối một bên. Bùi Nhược Trần ngồi xổm bên cạnh phụ thân, đưa tay vịn lưng Bùi Lâm Phổ.
Vưu chủ quản đứng ở cửa đại sảnh. Phía trước hắn là một thiếu niên mặc áo choàng.
“Không ngờ hôm nay lại náo nhiệt như thế này.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười, nhàn nhạt nói một câu, “Các vị tới đây, đều là vì món đồ chí tôn của Tức phu nhân?”
“Bà là mẫu thân của ta, còn các ngươi chính là kẻ xâm nhập.” Thiếu niên áo choàng phía trước lạnh lùng tiếp lời. Khi hắn xốc mũ trùm đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ, xinh đẹp tuyệt trần. Ánh mắt còn đẹp hơn nữa, to mà tuyệt đẹp, nhưng lại không có thần thái, tựa như một hình vẽ phác họa.
Thiếu niên kia chính là Liễu Sắc.
“Nghe nói trong chí tôn đồ cất dấu bí mật cả đời của Tức phu nhân, có thể thống trị thiên hạ. Thứ đó hấp dẫn như vậy, cả thiên hạ đều ngấp nghé vốn là chuyện rất bình thường. Liễu Sắc công tử cần gì phải tức giận?” Hạ Lan Tuyết vẫn như trước, thái độ nhàn nhã như thể không phải chuyện của mình. “Chỉ có điều, ta thật sự cũng không có hứng thú gì với thứ đồ bỏ đó. Ta đến đây để tìm Vương phi của ta. Nghe nói nàng đã mất tích… trong ngôi mộ này. Nếu Liễu công tử có thể giúp ta tìm được nàng, ta sẽ lập tức rút khỏi nơi này. Đồng thời hứa hẹn, cả đời này tuyệt đối sẽ không bước vào nơi này nửa bước, để tránh không làm quấy rầy vong linh của phu nhân.”
Liễu Sắc mím môi, cũng không đáp lời.
Nhưng Vưu chủ quản lại mau mắn nói một câu: “Thiếu chủ cũng không biết sự huyền diệu của ngôi mộ này, làm sao có thể giúp Vương gia tìm được Vương phi?”
“Phu nhân chưa bao giờ thừa nhận hắn là con trai mình, thì làm sao lại đem bí mật của ngôi mộ nói cho hắn biết cơ chứ.” Đang quỳ gối ở một bên, Bùi Lâm Phổ thình lình nói một câu, “Liễu Như Nghi giam lỏng phu nhân nhiều năm, khiến cho phu nhân sống không bằng chết. E rằng phu nhân chính là trong lúc bị giam cầm đã sinh ra đứa con này, chỉ còn lại hận thù mà thôi.”
“Phụ thân…” Bùi Nhược Trần nhẹ nhàng thở phào – - Lúc Bùi Lâm Phổ vừa mới bước vào đại sảnh, sau khi nhìn thấy hình ảnh kia, tuy đã được Bùi Nhược Trần ngăn cản kịp thời nhưng Bùi Lâm Phổ vẫn quỳ mãi dưới đất, một mực trầm mặc cho đến bây giờ.
Đây chính là câu nói đầu tiên kể từ khi ông tiến vào trong mộ.
Dung nhan của Liễu Sắc nhất thời trắng bệch, cánh tay thả lỏng bên người hơi hơi nắm lại, run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng tắp.
Bùi Lâm Phổ chậm rãi đứng lên, cũng không cần Bùi Nhược Trần nâng đỡ. Ông xoay người, lãnh khốc mà nhìn Liễu Sắc, gằn từng tiếng nói tiếp: “Liễu Như Nghi không phải đã nói sẽ một mực tình thâm đối với phu nhân sao? Vì sao về sau hắn lại đối xử với phu nhân như vậy? Ngươi là đứa con của Liễu Như Nghi, cho nên, ngươi là người không có tư cách bước vào mộ của phu nhân nhất!”
Liễu Sắc mín chặt môi lại, ngạo nghễ đứng yên tại chỗ. Nếu không luận đến tư thái kiêu ngoại khó phạm đến cỡ nào của hắn, thì trong mắt mọi người, hắn dường như đã bất lực.
“Bùi Lâm Phổ, ngươi là phản đồ của phu nhân. Ngươi mới là người không có tư cách đứng ở chỗ này nhất!” Vưu chủ quản thấy thiếu chủ của mình chịu nhục, lập tức ra mặt đỡ lời.
“Ta là phản đồ.” Bùi Lâm Phổ lúc này đâu, lại phá lệ không hề phản bác. Ông chỉ mỉm cười, dùng một giọng điệu vô cùng thoải mái mà khẳng định: “Ta phản bội phu nhân.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Hạ Lan Tuyết, Vưu chủ quản, Dịch Kiếm đều ghé mắt nhìn ông.
Bùi Lâm Phổ lúc tuổi còn trẻ, có lẽ cũng là một thanh niên tuấn lãng không thua gì Bùi Nhược Trần. Mặc dù bị sương gió xâm nhập hơn mười năm, nhưng nụ cười đầy sức quyến rũ này cũng hề nhún nhường mà còn có phần hơn cả Bùi Nhược Trần.
“Phụ thân…” Tuy Bùi Nhược Trần đã nghe được nhiều lời đồn về chuyện này rồi, nhưng trong tiềm thức chưa bao giờ hắn thật sự thừa nhận.
Hiện tại, Bùi Lâm Phổ làm trò trước mặt mọi người, ngang nhiên nói ra.
Phụ thân mà hắn luôn sùng kính…
Rốt cuộc lại là một phản đồ.
“Nhưng ngươi có nhớ hay không, ta vì sao lại phải phản bội phu nhân?” Bùi Lâm Phổ lại cười, ánh mắt không tự chủ được chuyển dời đến chỗ bức điêu khắc.
“Phụ thân, không nên nhìn. Điêu khắc kia có cổ quái.” Bùi nhược Trần vội vàng ngăn cản – - Những người khác cũng nhờ hắn ngăn cản kịp thời nên mới không bị trúng chiêu giống như Vũ gia.
Bùi Lâm Phổ lại khăng khăng đẩy hắn ra, vô cùng chuyên chú mà nhìn hình ảnh dưới nền đất, “Đúng vậy, ai sẽ phản bội nàng? Ai lại nghĩ tới sẽ phản bội nàng? Nàng căn bản không cần phải nhờ cậy một ai, e rằng chỉ vì một ánh mắt của nàng mà mọi nam nhân trên đời này đều có thể nguyện chết vì nàng. Nàng làm sao có thể nghĩ đến, ta sẽ phản bội nàng?”
“Phụ thân!” Trông thấy ánh mắt Bùi Lâm Phổ đang dần dần tan rã, hoang mang, Bùi Nhược Trần thầm biết có chuyện không hay, ghé vào tai ông lớn tiếng gọi, muốn kéo ông ra khỏi cơn mê.
Nhưng Bùi Lâm Phổ vẫn không hề bị lay động chút nào, vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh của phu nhân, thì thào lẩm bẩm: “Những năm gần đây, ta một mực nghĩ, bản thân rốt cuộc đã làm đúng hay đã sai rồi. Ta nghĩ, tất cả những gì mình đã làm đều là vì muốn tốt cho phu nhân. Nhưng ta sai rồi. Ai có thể dự đoán được kết cục lại là như vậy. Ai có thể dự đoán được, người khởi xướng lại là ta – - ta kính yêu phu nhân như vậy, chỉ cần nàng vui, ta thậm chí nguyện ý bị nàng chà đạp dưới lòng bàn chân – - Là lỗi của ta, đều là ta sai…”
“Phụ thân, cha rốt cuộc đang nói cái gì vậy?” Bùi Nhược Trần lo lắng lay người ông, cố gắng đưa ông trở về sự thật: “Chẳng lẽ phụ thân đã quên rồi. Tức phu nhân sau này đã làm rất nhiều việc ác, lạm sát kẻ vô tội. Nhờ cha quân pháp bất vị thân mới có thể giữ tròn giang sơn của Hạ Lan gia.”
“Giang sơn của Hạ Lan gia là cái thá gì!” Bùi Lâm Phổ bỗng nhiên hung ác, quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Bùi Nhược Trần, nói khàn cả giọng: “Giang sơn này là của phu nhân. Là Hạ Lan Vô Song đã lừa được từ tay phu nhân! Nhược Trần, ngươi phải đáp ứng vi phụ. Một ngày kia, nhất định phải đoạt lại giang sơn này trả lại cho phu nhân – - có lẽ một khi cao hứng, phu nhân sẽ tha thứ cho ta. Phu nhân sẽ tha thứ cho ta, nàng luôn luôn nhân từ, thân thiết, luôn luôn mỉm cười với ta…”
“Phụ thân, Thừa tướng! Rốt cuộc cha có biết mình đang nói cái gì không hả!” Bùi Nhược Trần cực kỳ hoảng sợ, nắm lấy bả vai Bùi Lâm Phổ, quát lớn.
Hạ Lan Tuyết cũng hơi sững sờ, không nói được lời nào.
Tiếng quát vừa rồi của Bùi Nhược Trần hiển nhiên cũng có chút hữu dụng. Bùi Lâm Phổ quả nhiên không nói gì nữa, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng yên tại chỗ. Ánh mắt cũng dần dần tụ tập lại.
Mọi người trong đại sảnh, một lần nữa rơi vào trầm mặc.
“Nếu ngươi còn biết hối cải, thì nên trợ giúp thiếu chủ đoạt lại giang sơn này. Lật đổ Hạ Lan tộc, báo thù cho phu nhân.” Cuối cùng, vẫn là Vưu chủ quản chủ động đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc, hắng giọng nói.
“Nghiệt tử của Liễu Như Nghi chứ thiếu chủ cái gì.” Bùi Lâm Phổ hừ lạnh một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay Bùi Nhược Trần, hạ giọng nói: “Nhược Trần, muội muội của con, Nhược Lan đã có thai rồi. Nếu nó hạ sinh hoàng tử, con nhất định phải trợ hắn lên ngôi, sửa lại quốc hiệu là họ Tức.”
“Việc nối ngôi, Bệ hạ sẽ có chừng mực. Thân là thần tử, sao có thể can thiệp?” Bùi Nhược Trần cũng thấp giọng phản bác.
Bùi Lâm Phổ liếc mắt trừng hắn một cái, bỗng nhiên xoay người hướng mặt về phía Hạ Lan Tuyết. Thần sắc đã hoàn toàn khôi phục, một lần nữa trở lại là Thừa tướng tỉnh táo, tài giỏi nhất Thiên Triều.
“Vương gia vốn là kẻ chờ bị xử tội. Nhưng nếu như Vương gia có thể tìm được chí tôn đồ của Tức phu nhân, trở về hiến dâng cho Bệ hạ, nhất định có thể lấy công chuộc tội. Đến lúc đó, nói không chừng Bệ hạ sẽ niệm tình huynh đệ, không truy cứu tội Vương gia đã khinh nhờn hoàng tẩu.”
Thần sắc Hạ Lan Tuyết khẽ biến, sau đó cúi đầu cười yếu ớt, thì thào tự nói: “Khinh nhờn hoàng tẩu…” Tươi cười thì ít, mà chua xót thì nhiều.
Anh đã bị động vào nỗi đau.
“Vương gia.” Dịch Kiếm vội vàng tiến lên trấn an anh. Hạ Lan Tuyết lại phất phất tay, lắc lắc đầu. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhàn nhàn nhìn Bùi Lâm Phổ, thản nhiên nói: “Về tội danh này, ta không cần được đặc xá.”
“Vương gia quả nhiên có thể đảm đương. Chỉ có điều, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đối với danh dự của hoàng hậu cũng không hay chút nào.” Bùi Lâm Phổ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Vụ bê bối giữa Hoàng hậu và Vương gia nếu vỡ lở, sau này kêu hoàng hậu làm sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được nữa?”
Hạ Lan Tuyết lại cười khổ một chặp, nhưng không trả lời.
Anh quả nhiên vẫn không thể bỏ mặc. Cho dù đã bị tổn thương đến tột cùng, cho dù đã muốn tê liệt nhưng vẫn là, không thể mặc kệ.
“Hy vọng Vương gia sẽ tận tâm hết sức giúp hạ thần tìm được chí tôn đồ. Hạ thần cũng sẽ ở trước mặt Bệ hạ, trước mặt người trong thiên hạ, giúp Vương gia nói ngọt giấu diếm.” Khuôn mặt Bùi Lâm Phổ thoáng xẹt qua một nụ cười, kèm theo một câu.
“Vương gia!” Dịch Kiếm nghe được mà lòng đầy căm phẫn. Nhưng không có chỉ thị của Hạ Lan Tuyết, hắn cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Hạ Lan Tuyết dùng ánh mắt chặn đứng câu nói kế tiếp của Dịch Kiếm, thoải mái nói: “Ta chỉ muốn tìm được Y Nhân. Còn những chuyện khác, tùy ngươi.”
Bùi Lâm Phổ yên lòng. Ít nhất thì Hạ Lan Tuyết sẽ không quấy rối.
Ánh mắt của hắn cũng chuyển hướng về phía Liễu Sắc. Lúc nhìn qua Liễu Sắc, ánh mắt Bùi Lâm Phổ lạnh lùng, “Về phần các ngươi, không cần ta phải nói thêm gì chứ? Các ngươi căn bản không có tư cách bước vào mộ phu nhân.”
“Ngươi…” Vưu chủ quản tức giận sôi máu, tựa hồ như muốn liều mạng với Bùi Lâm Phổ rồi. Không ngờ Liễu Sắc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng. Đầu thẳng tắp quay về phía Bùi Lâm Phổ, giống như có thể nhìn thấy ông vậy: “Ta là con trai của bà!” Liễu Sắc gằn từng tiếng, lạnh lùng nói: “Bất luận thế hệ trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta vừa được sinh ra đã là con trai của Tức phu nhân kinh diễm thiên hạ. Ta không được lựa chọn, chỉ có thể là như vậy, nhất định là như vậy! Còn các ngươi, các ngươi cũng có thể lựa chọn, nhưng các ngươi lại lựa chọn làm kẻ trộm mộ. Các ngươi muốn trộm vật mà mẫu thân ta đã để lại. Người không có tư cách là các ngươi, không phải ta!”
Đây tựa hồ là một câu lên án.
Bất luận Tức Phu nhân như thế nào, Liễu Như Nghi như thế nào, Liễu Sắc vô tội. Hắn không có quyền được lựa chọn được ai sinh ra.
Nhưng từ khi hắn được sinh ra, vận mệnh của hắn đã định rồi.
Chưa bao giờ lựa chọn, cũng không thể lựa chọn.
Và cho dù vừa sinh ra đã được định sẵn thân phận thì hôm nay cũng sẽ nhận được sự đùa cợt tận tình của người khác.
Hoàn toàn vô tội.
Việc hắn có thể làm chính là kiên trì. Kiên trì đi theo còn đường không do mình lựa chọn, đi đến cùng!
“Chí tôn đồ là của ta, các ngươi, ai cũng không thể lấy đi.” Liễu Sắc kiên định nói.
Vưu chủ quản vui mừng nhìn Thiếu chủ của mình. Rốt cuộc trước thần sắc kiên định của hắn, lờ mờ nhận ra một ít dấu vết của phu nhân năm đó.
“Rốt cuộc chí tôn đồ là cái gì?” Ngoài gương, Y Nhân bĩu môi, vẻ mặt phẫn nộ. Một đám người chỉ vì món đồ gì đó mà tranh đoạt ngươi chết ta sống. Thật không biết nên nói thế nào nữa.
Cô dụi dụi mắt, lùi dần từng bước. Một lần nữa thối lui đến bên cạnh đồng hồ cát. Sau đó nhìn lại chung quanh một chút.
Vẫn phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này thì hơn.
Nhưng bốn phía trống trơn, kín bưng không một kẽ hở, căn bản là không có đường nào để mà tìm.
Y Nhân hít một hơi, cảm thấy thật mệt mỏi. Vì thế, cô nghiêng người dựa vào đồng hồ, khuỷu tay đè lên tảng đá. Các đốt ngón tay vô tình áp hoàn toàn vào chỗ trũng do giọt nước tạo thành.
Chỉ nghe một tiếng gầm rú, tất cả màn hình vừa rồi còn sáng chói mắt nay đều tắt ngấm đen ngòm. Toàn bộ phòng kính đột nhiên tối mù mù. Còn tảng đá bị Y Nhân đè lên cũng lún sâu xuống dưới.
Y Nhân lại lảo đảo một cái, hẫng người ngã sấp xuống đất.
Chỗ vừa rồi còn đặt tảng đá, giờ trở thành một nền đất bằng phẳng, khiến cho Y Nhân đang dựa người vào liền ngã chúi nhủi.
Cũng may, Y Nhân luôn không ngừng té ngã. Hết té rồi ngã, cũng thành quen.
Cô nhân thể nằm úp sấp xuống mặt đất, tu thân dưỡng khí. Mãi đến khi những giọt nước trên ống đá, từng giọt từng giọt, chảy xuống tóc cô, Y Nhân mới lồm cồm đứng lên. Ôm đầu gối đau nhức, lắc lắc cổ, cô nhìn thấy quanh mình hoàn toàn tối om.
Chẳng lẽ không cẩn thận, ấn phải tổng công tắc, cắt điện rồi? Y Nhân buồn bực nghĩ.
Cô cứ ngây người như vậy trong bóng tối một hồi lâu. Mãi đến khi cách vách truyền đến một tràng cười già nua sắc bén cực kỳ hung hăng và càn quấy: “Ha ha ha ha hắc hặc.. ặc ặc”
Y Nhân tò mò nhìn đến chỗ phát ra âm thanh. Nhưng không hề nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một vùng tối om óm.
“Chí tôn đồ, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Tiếng cười chấm dứt, thanh âm kia hô to một câu.
Rồi sau đó lại không có tiếng động.
Y Nhân chớp mắt mấy cái, rất nhanh liền nhận ra người phát ra âm thanh. Dĩ nhiên là Vũ gia vừa té xỉu lúc nãy.
Làm sao ông lại đến đây?
Khó trách vừa rồi trong đại sảnh không nhìn thấy ông. Hóa ra Vũ gia đã tỉnh lại, lén lút ẩn vào trong mộ.
Thanh âm cách rất gần, có lẽ chỉ cách một bức tường. Hoặc là, căn bản chính là vang lên ở ngay bên cạnh.
Chẳng lẽ, bức tường thủy tinh, tất cả đều đã biến mất rồi sao?
Y Nhân run run đứng lên, mò mẫn đi về phía trước, sờ soạng theo hướng phát ra âm thanh.
Đi chưa được mấy bước, cô cổ nhiên đụng đến một mặt tướng. Nhưng không phải là bức tường thủy tinh lúc này mà hình như là cửa đá, cảm giác sờ vào rất thô. Dùng một chút lực tựa hồ có thể lay động được một ít. Y Nhân dứt khoát dùng hết toàn lực, hít mạnh một hơi, liều mạng đạp về phía trước.
“Rầm” một tiếng, cửa đá ngã thật.
Y Nhân rất không may, lại té chúi nhủi. Miệng mũi đập vào tảng đá, đầu lưỡi nếm ngay được mùi máu tươi.
Thật sự là nghiệp chướng mà.
Người trong phòng bên kia cũng tiến lên, giơ dao đánh lửa trong tay lên, chiếu qua bên này.
Y Nhân ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một nét mặt già nua thê thảm, dưới ánh lửa mỏng manh, quỷ dị giống như một con quỷ.
“Vũ gia!” Cô lại ngọt ngào gọi một tiếng. Ánh mắt nheo lên, cười đến vô tâm vô phế.