Edit: Docke
“Ơ…” Y Nhân nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Hạ Lan Tuyết đang ở đường hầm trên mặt đất. Ngươi đến đưa hắn đi ra ngoài, bảo vệ hắn cẩn thận, được chứ?”
“Mệnh lệnh của phu nhân, Tiểu Vũ vượt lửa băng sông cũng không chối từ!” Vũ gia nhảy dựng lên, cũng không để ý đến những người khác, lập tức đi ngay.
Ông đã hoàn toàn coi Y Nhân là chủ nhân của mình.
Đã nhập ma chướng, không thể thoát ra được.
Những người trong phòng đều đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi chuyện biến hóa trước mắt. Mãi đến khi bóng dáng Vũ gia đã biến mất trong cái huyệt động mà Y Nhân vừa xuất hiện, mọi người mới chuyển lực chú ý lên người Y Nhân.
Chỉ có Bùi Nhược Trần, trước sau vẫn tựa như một thằng người gỗ, ngơ ngác nhìn cha của mình.
Hạ Lan Du đột nhiên đi tới trước mặt Bùi Nhược Trần, vung lên một cái tát.
“Ngươi đã có một phụ thân không có tiền đồ rồi, chẳng lẽ ngươi cũng định vứt bỏ hết tiền đồ hay sao!”
Chuyện này thật đáng xấu hổ, khiến cho khuôn mặt Hạ Lan Du không có chút ánh sáng.
Đặc biệt, tất cả mọi chuyện lại xảy ra trước mặt Viêm Hàn, Hạ Lan Du cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng.
Sau khi Hạ Lan Du lôi kéo Y Nhân rời khỏi, chỉ hơi bất cẩn một chút mà đã để cho tiểu nha đầu đó chạy thoát. Chỉ trong chốc lát, nàng đã bị Viêm Hàn đuổi kịp. Hai người lẫn lộn đảo điên thế nào lại chạy đến nơi này, vừa vặn chứng kiến hành vi tự sát của Bùi Lâm Phổ.
Cùng với trạng thái điên khùng của ông trước khi tự sát.
Điều này làm cho Hạ Lan Du rất không thích, rất buồn bực – - Nàng vốn có thể khoe khoang với Viêm Hàn: Đây là tướng công của mình, cũng chính là con trai của Thừa tướng Thiên Triều. Gia thế hiển hách, lại còn thanh niên tài tuấn hơn cả Viêm Hàn một chút.
Nhưng sự thật thế nào?
Thừa tướng đã vậy, Bùi Nhược Trần lại cũng ngu ngơ như vậy.
Hạ Lan Du cảm thấy rất mất mặt, rất tức giận. Nàng vô cùng uất ức.
Một cái tát oán hận đánh qua.
Bùi Nhược Trần chưa kịp hoàn hồn đã phải tiếp nhận một cái tát như trời giáng. Gương mặt vốn đã trắng như tờ giấy, giờ lại càng trắng như không còn chút máu. Trên gương mặt cũng nhất thời xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng.
Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ. Bùi Nhược Trần hơi hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhìn lại Hạ Lan Du.
Vẻ mặt của hắn, không có chút biến hóa nào…
Bình tĩnh, thương xót, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Thần sắc xa lạ.
Bùi Nhược Trần xa lạ.
Hạ Lan Du đột nhiên cảm thấy hối hận về hành vi của mình. Nhưng tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh lại bắt nàng phải thẳng tắp nhìn lại Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần thản nhiên hạ đôi mắt xuống.
Hắn lướt qua Hạ Lan Du, giống như không hề phát hiện ra nàng.
Hắn đi đến bên cạnh Y Nhân, quỳ rạp trước thi thể của phụ thân rồi cẩn thận nhổ từng cây băng châm ra khỏi thân thể Bùi Lâm Phổ.
Thái độ vô cùng thành kính, giống như đang làm một chuyện hết sức hệ trọng.
Y Nhân bỗng nhiên nước mắt lưng tròng.
Cô xoay người, từ phía sau hung hăng ôm lấy Bùi Nhược Trần, mặt áp lên bờ vai của hắn rồi chợt khóc lớn lên.
Ai cũng không rõ vì sao cô lại khóc.
Trong số những người ở đây, cô chính là người râu ria nhất.
Nhưng cô không chỉ có khóc, mà còn khóc rất thương tâm. Nước mắt rầm rập rơi như mưa, làm ướt đẫm áo Bùi Nhược Trần.
Bùi Nhược Trần tuy còn chưa quay đầu lại nhưng hơi thở lại đột nhiên nghẹn ngào.
Y Nhân vì hắn mà khóc.
Đơn giản chỉ vì hắn khóc không được.
Vì thế, cô đã khóc thay cho hắn.
Trong lúc hắn hoàn toàn không có lối thoát, cô đã vì hắn mở ra một cửa sổ, không để hắn bị ngạt thở, không để hắn tuyệt vọng.
Hành động này, Viêm Hàn cũng hiểu.
Vẻ mặt Viêm Hàn xẹt qua một tia ôn nhu, ôn nhu cùng thưởng thức, thương thức lại thương tiếc.
Hạ Lan Du lại cảm thấy không thú vị chút nào.
Nàng đi qua, đang định kéo Y Nhân đứng dậy, nhưng cánh tay vừa mới vương ra lại bị một bàn tay mạnh mẽ khổng lồ ngăn cấm.
Hạ Lan Du ngẩng đầu, là Viêm Hàn.
Viêm Hàn nhẹ nhàng bâng quơ đẩy tay Hạ Lan Du ra, sau đó đi đến trước mặt Y Nhân – lúc này đã khóc lóc vô cùng đau khổ. Nhìn nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Viêm Hàn thất vọng đau khổ. Hắn dùng sức khiêng cô vác lên vai.
Y Nhân nho nhỏ bị Viêm Hàn cao lớn khiêng đi, tựa như gà con bị diều hâu quắp đi vậy.
Tiếng khóc của Y Nhân cũng bởi vì hơi thở không thông mà trở nên đứt quãng.
“Bùi Nhược Trần, hẹn gặp lại.” Hắn bỏ lại một câu, sau đó xoay người bước đi.
Lúc này mà rời đi đã là nhân từ đối với Bùi Nhược Trần rồi.
Viêm Hàn hiểu được thế nào là tôn trọng đối thủ.
Trong phòng, chỉ còn lại Bùi Nhược Trần đang quỳ và Hạ Lan Du đang đứng, còn có Bùi Lâm Phổ nằm đó.
Ngôi mộ của Tức phu nhân còn chưa hoàn toàn được mở ra.
Nhưng màn kịch đầu đã náo loạn, che phủ.
“Thả ta xuống.” Chờ Viêm Hàn đi ra đến con đường lát gạch, Y Nhân đấm tay vào người hắn, buồn bã nói.
Vì thế, Viêm Hàn thả cô xuống, nhìn cô.
“Không biết vì sao mà vừa rồi, lúc nàng chui ra từ trong bức họa của Tức phu nhân, ta chợt có một ảo giác: Y Nhân, nàng và Tức phu nhân có chung một nhịp thở. Các ngươi khẳng định có một mối liên hệ tất nhiên. Chỉ có điều, ta đoán không ra là liên hệ gì.” Viêm Hàn nhìn cô, lo lắng nói: “Bà ta không có kết quả tốt. Y Nhân, ta hy vọng nàng vĩnh viễn cũng không có quan hệ gì với bà ta.”
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng không nói gì.