Edit:Docke
Đợi Bùi Nhược Trần rũ người té xuống đất rồi, lão mới thô lỗ mà nói, “Các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ giở trò gì đó. Với thể lực của các ngươi, cứ coi như chạy thoát được thì cũng phải đành chịu chết ở chỗ này mà thôi.”
“Ở đây đã là Bacamaha rồi đúng không?” Bùi Nhược Trần bình tĩnh tự nhiên hỏi thăm.
“Ngươi biết thì tốt rồi. Địa hình ở đây quỷ dị, chỉ cần một chút sai lầm cũng đủ để vĩnh viễn không thể thoát thân được. Lão phu xin khuyên các ngươi, ít tự cho rằng mình thông minh đi một chút, cứ ngoan ngoãn theo sát lão phu thì còn có thể sống lâu thêm vài ngày.” Vũ gia càng nói càng ác liệt.
Bùi Nhược Trần không nói gì nữa, thần sắc yên tĩnh, tựa như đã bị Bacamaha hù dọa rồi vậy.
Vũ gia thỏa mãn gật đầu, lúc này mới đứng lên nói: “Lão phu đi săn mấy con sói về nướng ăn. Các ngươi chờ ở đây đi.”
Vừa dứt lời, thân hình đã đi xa, rất là quả đoán.
Chờ hình bóng Vũ gia đã biến mất khỏi tầm nhìn, Y Nhân lê chân đi đến trước mặt Bùi Nhược Trần, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn.
Bùi Nhược Trần mỉm cười, thoáng rục rịch – - Hắn bị Vũ gia điểm huyệt đạo trên đầu gối, không cử động được, chỉ có thể ngồi tựa vào vách đá xanh.
“Lão thật sự sẽ thiêu chết ngươi đó.” Y Nhân chớp mắt, lo lắng nói, “Ngươi phải chạy trốn thôi.”
“Tạm thời không sao đâu. Từ nơi này đến ngôi mộ của Tức phu nhân ít nhất cũng mất hai ngày. Hơn nữa, ta cũng hy vọng có thể đến được nơi đó.” Bùi Nhược Trần nhẹ giọng an ủi.
“Chỉ cần lão không đả thương làm hại gì ngươi là đủ rồi.” Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu.
Y Nhân không nói, chỉ dịu dàng nhìn hắn.
Lúc đầu Bùi Nhược Trần còn tự nhiên. Nhưng khi bị Y Nhân nhìn một hồi lâu không chịu chớp mắt, chuyên chú mà trong sáng, trong sáng như lúc ban đầu mới gặp, Bùi Nhược Trần đột nhiên cảm thấy không có cách nào tiếp nhận nổi ánh mắt đó.
Mặc dù nó đúng là nhẹ nhàng, đơn giản không pha lẫn tạp chất, nhưng hắn vẫn không thừa nhận nổi.
“Nhìn cái gì đấy?” Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không có gì để tách ra khỏi tầm nhìn của cô, nhỏ giọng hỏi.
“Ta nhìn xem trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Y Nhân thản nhiên nói.
Bùi Nhược Trần bật cười, hơi nghiêng đầu quay lại, hỏi cô, “Vậy ngươi nhìn thấy gì?”
Y Nhân lắc đầu, nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhược Trần.
Bả vai của cô ghé đến tựa lên cánh tay của hắn.
Bùi Nhược Trần ngẩn người, vốn định tránh né, nhưng dư quang lại lướt qua vẻ mặt của Y Nhân, trông thấy thần sắc thản nhiên bình tĩnh của cô … Vì vậy, hắn cười tự giễu, tựa đầu lên tảng đá. Nỗi hoảng loạn vừa rồi lập tức biến mất tăm tích, đáy lòng trong vắt.
“Tự ngươi cũng không biết mình muốn cái gì, thì làm sao mà ta nhìn thấy được.” Sau khi ngồi đàng hoàng rồi, Y Nhân mới chậm rì rì nói một câu trả lời rất hời hợt.
Bùi Nhược Trần thoáng sợ sệt, muốn phản bác nhưng lại chần chừ hồi lâu, ngay cả một câu nói cũng không nên lời.
Vì sao lại không thể phản bác được như vậy?
Thế nhưng, vào giờ khắc này, tại một nơi hoang mạc rộng lớn như đất trời, tất cả mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh không còn chạm vào được, hắn cũng không biết mình đang muốn gì nữa.
Bùi Nhược Trần nhàn nhạt dời mắt. Phương xa, cát vàng vần vũ. Mấy ngày liền trên sa mạc, mặt trời chiều đỏ như máu che phủ cả một khoảng trời.
Hắn muốn nói chuyện, một ít chuyện lặt vặt gì đó, ví như một câu ca dao đã từng nghe được thuở nhỏ cũng được.
Thế nhưng, cánh tay đã trầm xuống.
Bùi Nhược Trần cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần lập tức nheo nheo lại. Nụ cười tựa như mọc lên từ cánh đồng hoang vu rộng lớn vô biên, sáng lạn như ánh trời chiều chiếu rọi.
Y Nhân chẳng biết đã ngủ từ lúc nào. Đầu dựa vào cánh tay hắn, ngủ rất an ổn mà điềm tĩnh.