Edit: Docke
Bùi Nhược Trần ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mà nhìn cha của mình.
Đối với những lời đồn đãi về chuyện phụ thân phản bội Tức phu nhân, Bùi Nhược Trần nghe được rất nhiều. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn hỏi phụ thân, từ đầu đến cuối chuyện này là như thế nào. Bùi Lâm Phổ cũng chẳng bao giờ nhắc tới.
Ở Bùi gia, ba chữ ‘Tức phu nhân’ tựa như một lệnh cấm, căn bản là không có ai dám đề cập đến.
Lại không hề nghĩ tới, phụ thân trong tình huống này, vào lúc này đây, lại dùng tư thái hời hợt như vậy mà nhắc đến cái tên này.
Mà khi ông nhắc đến tên của nàng, giọng điệu và thái độ của ông, cũng không khách quan lãnh tĩnh như Bùi Nhược Trần tưởng.
Ông tựa hồ như rất sùng kính nàng.
Bị thế nhân công nhận là ‘kẻ phản bội Tức thị’, Bùi Lâm Phổ dĩ nhiên lại sùng kính chủ tử bị chính mình phản bội.
Bùi Nhược Trần trong lòng khẽ động, dường như đã biết được điều gì, lại tựa hồ như cái gì cũng không hiểu nổi.
Bùi Lâm Phổ cũng hình như đã phát giác bản thân lỡ lời, trầm mặc một hồi. Sau đó dung nhan nghiêm túc, rất nghiêm túc mà hỏi: “Nhược Trần, ngươi không phải đã thích nha đầu kia rồi đấy chứ?”
Bùi Nhược Trần nhàn nhạt ngước mắt, nhàn nhạt trả lời: “Vâng, nhưng mọi chuyện cũng không phải như những gì phụ thân đã nghĩ đâu.”
“Ồ?” Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng rất có tố chất của một Thừa tướng. Đơn giản là vì đối mặt với con mình, cho nên mới phá lệ táo bạo một chút. Ông cũng không phải là người không biết lắng nghe người khác nói chuyện.
“Con thích nàng, nhưng chưa từng có những suy nghĩ không an phận gì đối với nàng.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nói, “Bất luận xuất phát từ mục đích gì, nhưng con đã cưới Hạ Lan Du rồi. Suốt đời này cũng sẽ một lòng một dạ với nàng, đối tốt với nàng. Về phần Y Nhân – - Con cũng muốn đối tốt với nàng, nhưng chỉ là xuất phát từ tình nghĩa bạn bè, xuất phát từ bản tâm mà thôi.”
Bùi Lâm Phổ trầm ngâm không nói. Đôi mắt đen nhánh, sắc bén như kiếm, nhìn con trai.
Người nào bị nhìn với ánh mắt ấy, cũng đều sẽ có cảm giác như đang bị xem thấu. Mấy kẻ nhát gan, thậm chí còn có điểm lạnh run.
Bùi Nhược Trần lại bình tĩnh không gì sánh được, nhìn lại Bùi Lâm Phổ. Bởi vì không thẹn với lương tâm, cho nên hắn thản nhiên như không, “Con cũng sẽ không vì Y Nhân mà bỏ qua bất cứ thứ gì.” Hắn nói.
“Vậy còn chuyện hổ phù, giải thích thế nào?” Ánh mắt của Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng nhu hòa một ít, lại hỏi.
“Ngăn cản hổ phù, cũng là vì Bùi gia.” Bùi Nhược Trần thong thả, từ từ giải thích: “Phụ thân thường nói. Bệ hạ với Dung gia sở dĩ như gần như xa, thật sự cũng không hề cắt giảm quyền lực của Dung gia. Là bởi vì Bệ hạ cần Dung gia khắc chế cha. Như vậy, cha vì sao lại không rõ, Hạ Lan Khâm cũng là một con cờ mà Bệ Hạ dùng để khắc chế họ Hạ Hầu? Đã là quân cờ, quyết định của Bệ hạ nhất định sẽ không để cho cha lấy nó đi một cách đơn giản. Kết quả là, Bùi gia trái lại cùng Hạ Lan Khâm đối địch. Lưỡng hùng tranh chấp, Thiên Triều chắc chắn sinh loạn – - Hôm nay, cường địch không cầm quyền. Giang Nam cũng bởi vì thiên tai mà nhen nhúm lên mầm mống nội loạn. Thiên Triều không thể rối loạn thêm nữa. Thân là thần tử, một lòng vì nước mới là đúng đắn. Lúc này, thật sự không phải là lúc thích hợp để tranh đoạt quyền thế đâu.”
Nghe Bùi Nhược Trần nói xong, Bùi Lâm Phổ chỉ lạnh lùng mà cười: “Đạo lý dễ hiểu như thế, lẽ nào cha lại không biết hay sao?”