Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 34: Bình thường (2)




Edit: Docke

Nghe vậy, Y Nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người có dáng dấp của quân sĩ phổ thông đang đứng ở ngoài cửa sổ, hướng vào bên trong nhìn ngó xung quanh.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy bọn họ lập tức tươi cười ấm áp: “Tiểu Tả, Tiểu Hữu. Hôm nay các cậu không cần trực ban sao?

“Không cần. Nghe nói hiện nay, Trấn quốc tướng quân Hạ Lan Khâm ngày mai sẽ đến đại doanh Toàn Phong, tiếp quản công việc trấn giữ  Tái Bắc. Bây giờ trong doanh rất loạn, đâu rảnh mà quản những tên lính đầu bếp như chúng ta chứ.” Đứng bên phải là một quân sĩ trẻ tuổi, dáng vẻ tương đối khôi ngô, lên tiếng trả lời.

“Hạ Lan Khâm sắp đến sao?” Hạ Lan Tuyết hơi ngẩn người, thuận miệng lẩm bẩm: “Lẽ nào Viêm Quốc có hành động khác thường?”

“Chúng ta cũng không biết. Nhưng sau khi Tiêu Dao Vương gặp chuyện không may, trong triều vẫn chưa từng có một ngày thái bình. Khoảng thời gian trước đây vẫn nghe nói Quốc trượng Dung Vô Hồi đưa đơn xin từ chức, muốn thoái ẩn nữa.”

Người trả lời vẫn là vị quân sĩ khôi ngô kia. Người đứng bên cạnh dáng vẻ thanh tú hơn nhưng lại có vẻ rất ngại ngùng, vẫn chưa hề nói gì, chỉ cúi đầu, như nghe mà như không.

“Thật sao?” Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt đối đáp, sau đó chuyển hướng qua nhìn người nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng kia, cười nói: “Tiểu Hữu, hôm nay ngươi làm sao mà cứ như bị mất hồn mất vía vậy?”

“Hắn ư.” Tiểu Tả khinh miệt mà lườm hắn, nói: “Hắn đó, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Hôm nay trên đường đi gặp được một vị cô nương, rất đẹp nha. Tiểu tử này bây giờ bảy hồn thì đánh mất năm phách (vía) rồi.”

“Thật sao, đẹp đến mức nào?” Hạ Lan Tuyết nói xong đã mở cửa mời hai anh em bọn họ vào nhà nói chuyện.

“…, Cô nương ấy tựa như – - tựa như một đóa hoa sinh trưởng trên dao đài* vậy. Vừa nhìn đã biết chính là con nhà giàu có rồi, da mềm thịt non, khí chất lại tốt, dáng vẻ rất cao quý.” Tiểu Tả nói say sưa, “Khó trách sao Tiểu Hữu, mặc dù trên đường rất đông đúc mà vẫn nhìn theo đến ngây người”

(Dao: Ngọc quí. “Cây quỳnh cành dao” là điển lấy từ sự tích “Vương Diễn như quỳnh lâm dao thụ” (Vương Diễn đẹp như cây dao ở giữa rừng quỳnh. Vì “dao và quỳnh” có bộ ngọc cho nên chúng không phải là cây sống thiên nhiên mà là cây trong tiên cảnh lấp lánh như ngọc). Dao đài: đài ngọc ở tiên cảnh.)

“Tuy Xa cũng có một nữ tử như vậy sao, bản thân ta chưa từng nghe qua.” Hạ Lan Tuyết nói cho có lệ.

“Có thể là từ vùng khác đến đây, hình như là họ Hoàng…” Tiểu Tả rung đùi đắc ý buôn chuyện: “Không biết là người nào trong dòng họ Hoàng của Thiên Triều nữa ha?”

“Tóm lại là người thuộc hoàng gia ư?” Tiểu Hữu bỗng nhiên ngu ngu ngơ ngơ thốt ra một câu.

“Cái đồ ngốc này. Hoàng gia thì phải mang họ Hạ Lan chứ.” Tiểu Tả gõ đầu Tiểu Hữu. Hai anh em này, luôn luôn là Tiểu Tả ra vẻ ta đây có đạo lý.

Hạ Lan Tuyết giật mình. Sau đó vội vội vàng vàng dặn dò Y Nhân một tiếng: “Cô cứ ở nhà chờ ta. Ta đi ra ngoài một lúc.”

Nói là làm liền, người đã xông ngay ra ngoài.

Hai vị khách đến thăm đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Trái làm như hiểu rõ, cười nói: “Đàn ông mà, gặp được mỹ nữ như vậy, có đạo lý nào mà lại không đi nhìn xem?”

Rồi nói với Y Nhân: “Chị dâu, chị cũng nên thông cảm một chút.”

Y Nhân nghe được bừng tỉnh, làm như có điều suy nghĩ mà nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết đang nhỏ dần nhỏ dần. Bỗng nhiên mang theo bình dầu đang cầm trên tay, đã quên mất không bỏ lại lên bàn, cũng không thèm đóng cửa lại, chậm rãi nhấc đôi chân nhỏ nhắn, vui vẻ chạy theo.

Hai anh em nhìn nhau một hồi, một người nói: “Nhìn không ra chị dâu nha, không ngờ lại ghen tuông dữ vậy đó.”

Tên còn lại “Ồ” một tiếng, “Ngươi không phải mới vừa nói chị dâu nhìn quá nhỏ, lại biếng nhác không giống vợ của A Tuyết hay sao? Bây giờ chỉ sợ là chúng ta đoán sai rồi. Nếu không phải là vợ, chị dâu khẩn trương như thế làm gì chứ?”

“Khẩn trương sao?”

“Ngươi không phát hiện ra thái độ của nàng vừa rồi sao? Không giống bình thường chút nào, hình như rất khẩn trương.”

“Hiếm có nha. Tiểu nha đầu kia có hiểu được khẩn trương là thế nào đâu, luôn luôn có dáng vẻ vô tư không tim không phổi mà…”



Bên này tranh luận vẫn còn đang tiếp diễn, Y Nhân đã chạy đến con đường thông đến thị trấn Tuy Xa. Còn Hạ Lan Tuyết đã từ lâu không còn tung tích.