Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 3: Tạm trú (3)




Edit: Docke

Đợi đám người ngoài cửa sổ đi xa, Bùi Nhược Trần tiếp tục nói: “Phủ thừa tướng ngày thường cũng không có ai rảnh rỗi tới chơi, cha bận việc triều chính, cũng ít khi về phủ. Cô ở đây, có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường như ý muốn.”   

Nghe xong mấy câu này, nếu là Y Nhân lúc trước hẳn phải có cảm giác rất vui vẻ, thế nhưng thật kỳ lạ, trong lòng cô cũng không cảm thấy vui sướng gì.

Lúc trước chỉ hy vọng có thể an an ổn ổn mà sống suốt đời, thế nhưng cuộc sống như thế, cô chỉ mong muốn chính bản thân mình đạt được, chứ không phải dựa vào người khác bố thí.

Lúc trước ở Tiêu Dao Phủ, cô có thể yên tâm thoải mái, nhưng ở phủ thừa tướng, lại luôn luôn có cảm giác tạm bợ.

“…Ta muốn tìm Thập Nhất.” Bỏ lại năm chữ này, Y Nhân cuối cùng từ trên giường đứng lên, không hề lưu luyến mà đi ra ngoài.

Bùi Nhược Trần hình như có điểm giật mình, nhìn theo bóng lưng Y Nhân, nhưng rốt cuộc, cũng không đuổi theo. Chỉ chắp tay đứng ở trong phòng, nhìn bức họa treo trên tường, vẽ một thác nước chảy từ trên núi xuống, xuất thần như đang nhìn một bức tranh tuyệt đại cao cấp.

Một lát sau, một người mặc trang phục thị vệ bước nhanh tiến vào, nhìn thấy Bùi Nhược Trần, lập tức quỳ gối khấu đầu: “Công tử, Y cô nương đã ra khỏi phủ thừa tướng, có cần đưa về hay không?”

“Không cần.” Bùi Nhược Trần rốt cuộc dời mắt khỏi bức tranh nhìn qua, thản nhiên nói: “Theo sau nàng, đừng để nàng phát hiện.”

“Vậy nếu nàng gặp nguy hiểm, thuộc hạ có nên hiện thân hay không?” Người nọ cẩn thận hỏi.

“Phải bảo vệ nàng chu toàn.” Bùi Nhược Trần đáp, chỉ nói một câu, người nọ lập tức hiểu ý, khom người trở ra.

Đợi thị vệ đi xa, Bùi Nhược Trần đột nhiên từ trong lồng ngực rút ra một bức họa cuộn tròn, mở ra, chính là bức tranh Y Nhân đã phác họa bằng mực nước. Trong tranh vẽ một thiếu niên ưu nhã xinh đẹp. Bút pháp trong tranh tinh tế, rất có phong cách riêng. Ngay cả đáy mắt có chút u ám cũng đều được xử lý giống y như đúc. Trông rất sống động, giống như người thật đang đứng trước mặt vậy.

Bùi Nhược Trần nhìn chằm chằm bức tranh một lúc lâu, đôi mắt thanh nhã như ngọc lưu ly kia, thâm trầm như mực – – đó là thần tình mà Y Nhân chưa từng thấy qua bao giờ.

“Lẽ nào thứ mà các ngươi muốn tìm kiếm, chính là nó?”

Trong thư phòng, truyền ra tiếng nói mơ hồ trầm trầm của Bùi Nhược Trần.

……….*****……….

Y Nhân ra khỏi phủ thừa tướng, ngẩng đầu nhìn trời tỏa nắng.

Cô không biết đi đâu. Thế giới này, cuối cùng không có nơi nào để cô trú thân.

Hôm qua Hạ Lan Thuần nói, đem Hạ Lan Tuyết sung quân tới biên ngoại phương bắc, thế nhưng trời đất bao la, Tái Bắc là nơi nào?

Y Nhân cúi đầu, nhìn đôi giầy mới dưới chân, sau đó hít sâu một hơi, xúc động đi về phía trước.

Đây là lần đầu tiên cô cứ đi mà không biết đích đến. Từ hôm nay trở đi, cô không bao giờ có thể mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, chờ thời gian trôi qua nữa. Từ nay về sau, một ngày ba buổi, tối ngủ nơi nào, mọi thứ đều phải quan tâm.

Nhưng mà, đây không phải là đời người sao?

Y Nhân cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ánh nắng tươi sáng, cảm giác thích thú dần dần lan tỏa, bước mạnh từng bước, càng lúc càng ổn định.