Edit: Docke
Y Nhân quả là đoán không sai. Cô vừa ôm chặt Liễu Sắc, ngăn chặn hô hấp của hắn, liền xác nhận được bệnh trạng của hắn.
Thở khò khè, đúng là thở khò khè.
Cật lực hô hấp lại bị ngăn lại trong cổ họng, thì thầm rung động.
Môi hạ nhiệt, lạnh lẽo ướt át, đó chính là vị mặn của tảo biển. Gần như…
Y Nhân cứ ôm hắn như vậy, ôm lấy dáng người thon gầy và cao hơn cô rất nhiều của Liễu Sắc.
Hắn thật sự rất gầy. Cho dù qua lớp cẩm y, Y Nhân vẫn có thể cảm nhận được thân thể toàn xương lởm chởm như đá của hắn – – Rõ ràng cao cao tại thượng, còn có nhiều người trung thành như vậy, vì sao lại gầy đến vậy chứ?
Y Nhân không hiểu.
Cô chớp chớp mắt, lông mi thật dài đảo qua đảo lại trên gương mặt Liễu Sắc.
Sắc mặt và đôi tròng mắt Liễu Sắc ửng hồng thật biến thái. Tròng mắt hắn buồn bã không ánh sáng, ngập tràn tự ti và đau khổ.
Lúc cô xoay người, ôm hắn, lúc cô ngăn chặn mắt mũi hắn, lúc cô nhìn thấy con mắt hắn, tất cả đều như phát ra điện qiang thạch hỏa.
Sau đó, Y Nhân bật lùi ra, kinh ngạc mà nhìn Liễu Sắc, trong tròng mắt đầy vẻ tuyệt vọng kia như đang tìm kiếm sự giải thoát.
Tuổi còn trẻ như vậy, gầy như vậy, xấu xa như vậy, lại đau khổ như vậy. Giống một ông cụ non.
“Thiếu chủ!”
“Y Nhân!”
Rốt cuộc, đến lúc mọi người kịp phản ứng thì xiêm áo Y Nhân đã căng lên, thân thể lập tức như chim đại bàng bay đi.
Thì ra lúc cô xoay người lùi lại, Bùi Nhược Trần đã nhảy tới trên đài, túm lấy y phục Y Nhân, cấp tốc đem cô ra khỏi hiểm cảnh.
Tình thế rất căng thẳng, vạn lần khẩn trương, mũi tên bắn ra dày đặc như châu chấu, Bùi Nhược Trần một tay rút kiếm, múa vòng ngăn tên, tay kia che chở Y Nhân, thối lui ra cửa.
Nhóm đầu tiên bắn tên xong thì bọn họ đã thối lui ra sau một gốc cây đại thụ to lớn. Nhưng những chạc cây vào đông đã trụi lá, cũng không thể yểm hộ được nhiều. Bùi Nhược Trần một mặt ngăn trở mũi tên bắn lén, một mặt đè thấp thân thể, hướng về Y Nhân, lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, gấp gáp nói: “Nếu ta nhớ không lầm, đi vài bước về phía sau, liền có thể thấy trên tường có một có lỗ to, cô chui ra đi. Chỉ cần ra đến cửa đi về hướng đông, sẽ gặp người tiếp ứng.”
Y Nhân gật đầu, cũng không nói cái gì hùng hồn đại loại như ‘Đi phải cùng đi’. Cô rất hiểu rõ thân phận ‘Trói buộc’ của mình.
“ – – Y Nhân.” Thấy Y Nhân không nói hai lời, xoay người liền bỏ đi, Bùi Nhược Trần bỗng nhiên mở miệng lần nữa: “Hôm nay nói như thế…”
“Ta biết, tất cả đều là sự thật, thế nhưng sẽ không có gì thay đổi.” Y Nhân mau miệng nói, ba hoa tóm ý Bùi Nhược Trần, vừa dằn tay hắn, không đầu không đuôi thốt ra hai chữ: “Yên tâm.”
Nói xong, Y Nhân liền phủi, mặc kệ, thí mạng chạy trốn như điên.
Mặc cho phía sau hô đánh hô giết, đao kiếm không ngừng.
Bùi Nhược Trần hoảng hốt mà nhìn theo bóng lưng Y Nhân, bên môi bỗng hiện lên ý cười, cười như hiểu ý, ý cười nhanh chóng lan rộng trong đáy mắt.
Quay đầu lại, tiếp tục ứng phó cảnh tượng trước mặt. Chỉ cần chống đỡ một hồi nữa, viện binh của phủ thừa tướng sẽ tới.
Anh yên tâm, cũng yên tâm phần cô.
Vô tâm vô phế như vậy, để mặc anh một mình ở lại trong đao quang kiếm ảnh, đó chính là Y Nhân.
Thấu hiểu và quyết đoán như vậy, tuyệt không nói lời vô ích hay sách vở sáo rỗng, đó chính là Y Nhân.
—————*****—————
Y Nhân từ trong lỗ chó bò ra ngoài.
Đổi thành Dung Tú hay Hạ Lan Du, có chết cũng không bò như vậy, đáng tiếc Y Nhân không có nhiều kiêu ngạo như vậy. Cùng lắm thì từ trong lỗ chó đi ra, vừa bẩn vừa hôi thối, cô tự nhiên có điểm chật vật, nên lấy tay lau quệt lung tung.
Đứng ở ngoài tường vây, Y Nhân hơi mơ hồ: hướng đông là hướng nào?
Lúc này trăng sao ảm đạm, không rõ phương vị, cô lại là người thật sự rất ngố đường.
Tình thế nguy cấp, để tránh có người đuổi theo, Y Nhân không kịp suy nghĩ, tùy tiện tìm một phương hướng, mừng rỡ cắm đầu chạy đi.