Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 60: Hội trường (5)




Edit: Docke

Ở đây toàn là danh môn quý tộc, người đứng người ngồi nhiều như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác, không ai có phong thái hơn được Hạ Lan Tuyết. Loại khí phách này, cảm giác không thể lý giải, trong nháy mắt, cả người hắn như phát huy quang, cho dù Bùi Nhược Trần cũng không chói mắt bằng. 

Hạ Lan Tuyết cứ như vậy quỳ gối trước mặt Hạ Lan Thuần, quỳ gối trước muôn vạn ánh mắt soi mói, lưng eo ưỡng thẳng, ánh mắt hắn sáng quắc, kiên định.

“Không liên quan đến những người khác.” Vừa nói Hạ Lan Tuyết vừa nhìn Dung Tú, mỗi câu mỗi chữ đều không do dự: “Tất cả việc này, đều do thần đệ gây nên. Thần — cam tâm lĩnh phạt.”

“Ngươi có biết, đây là tội gì không, phải chịu hình phạt gì?” Hạ Lan Thuần trầm giọng hỏi.

“Ý đồ mưu phản, phạm vào tử tội. Người trong Vương phủ, nam đinh xử tử, nữ quyến làm nô.” Hạ Lan Tuyết vẫn đang nhìn Dung Tú, trả lời bình tĩnh dị thường.

“Đã thế, ngươi còn muốn gánh chịu?” Hạ Lan Thuần thanh âm ngày càng trầm, trầm đến đáng sợ.

Y Nhân cảm xúc lẫn lộn, bị bức đến không thở được, những người khác đều câm như hến.

“Vâng.” Y trả lời, như đinh đóng cột.

Dung Tú sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt ghế, người run lên bần bật.

Thế nhưng dung nhan tuyệt sắc, vẫn duy trì vẻ hoàng hậu tôn quý lẫn rụt rè.

“Hiện tại ở đây, bên phải ngươi có một gia quyến, ngươi cũng biết, chỉ cần tội danh của ngươi thành lập, nàng từ Vương phi tôn sư, biến thành nô tỳ ti tiện thấp nhất trong hoàng cung.” Hạ Lan Thuần chậm rãi nhắc nhở: “Ngươi dự định sẽ giải thích với nàng ta như thế nào đây?”

“Nàng không còn là gia quyến của thần.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười. “Thần đệ đã thôi nàng, trên thực tế, trong Vương phủ từng nữ quyến đều đã nhận được hưu thư, mà từng gia đinh, cũng đều bị xa thải. Phí phân phát cũng đủ cho bọn họ sống hết nửa đời còn lại—Hiện tại, Vương phủ đã không còn một bóng người.”

“… Ngươi thật hoang đường, thảo nào Tiêu Dao vương phủ nhân tài đông đúc, gặp nạn lại không lưu lại một người.” Hạ Lan Thuần nhàn nhạt cảm thán một câu, đang muốn thuận thế định tội. Y Nhân nãy giờ một mực yên lặng không nói, đột nhiên đứng lên.

Mọi người nhìn vị ‘Vương phi’ không may này, không biết là nên đồng tình, hay nên ngăn cản cô.

Hạ Lan Tuyết cũng đứng lên, nhìn cô.

Hạ Ngọc lúc nãy cùng cô đấu rượu, trước sau vẫn đứng thẳng bên cạnh cô, lúc này vội vã giật giật ống tay áo Y Nhân, ý nhắc cô phải cẩn cẩn giữ mình, đừng tự chui đầu vào lưới.

Y Nhân chỉ quay đầu lại khẽ liếc mắt nhìn hắn, sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Ngọc sửng sốt nhìn cô, dần dần, thần sắc trở nên dị thường phức tạp, cũng không biết là nên bội phục hay tiếc hận.

“Ngươi không cần hỏi bản vương vì sao. Thân là Vương phi, lại dám ngoại tình, bản vương tự nhiên muốn thôi ngươi.” Hạ Lan Tuyết vượt qua nỗi khiếp sợ lúc ban đầu, không đợi Y Nhân mở miệng, vội vã đổ lỗi cho cô, e sợ tránh không kịp cô lại làm việc ngây ngốc. Đến lúc đó có muốn bảo hộ cũng không được.

Y Nhân không thể cãi lại hắn, nhưng chính cô lại tìm ra một lý do đơn giản, cũng chưa phát giác ra đây là lý do mạnh mẽ cỡ nào: “Ta không nghĩ muốn làm Vương phi của ngươi, chỉ nghĩ, muốn cùng ngươi gánh chịu.”

Hình bóng Hạ Lan Tuyết bỗng trở nên cô tịch, phảng phất sự yếu đuối, cần lực một người cùng gánh chịu toàn bộ trời đêm tịch mịch.

Cô đơn trơ trọi.

Y Nhân là người hiểu ân nghĩa, ngay cả một con chó nhỏ lúc khó khăn cũng biết canh giữ bên người chủ nhân, huống chi cô là người?

Y Nhân không thông minh, cũng không biết cân nhắc, nhưng cô hiểu rõ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Đó chính là nguyên tắc làm người.

Hạ Lan Tuyết không ngờ Y Nhân sẽ trả lời như vậy, nghe tới ngơ ngẩn, ánh mắt lóe sáng, trong suốt và quyết liệt vô cùng.

Thế nào là đạo nghĩa?

Ở đây có bao nhiêu người, đọc đủ các thứ thi thư thánh hiền, nhưng có mấy người, có thể làm được?