Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 53: Dung tú (4)




Edit: Docke

Y Lâm thấy muội muội ngồi im không nói, vẻ mặt thất thần, đang định dò hỏi thêm. Ngoài phòng một cung nữ tiến vào, quỳ gối nói: “Lâm phi nương nương, hoàng hậu mời nương nương qua Phượng Lâm cung dùng tiệc.” 

“Thời gian còn sớm, sao đã khai tiệc rồi?” Y Lâm thu hồi vẻ ai oán, biểu lộ nghiêm túc, dáng vẻ phi thường tự tin cao quý. 

“Hoàng hậu nói, chính bởi thời gian còn sớm nên sợ các vị nương nương đói bụng, mời các vị nương nương dời bước qua Phượng Lâm cung dùng điểm tâm.” Cung nữ này quả thực thông minh, trả lời mau lẹ. 

Y Lâm khẽ ‘Ồ’ một tiếng, cúi đầu nhìn trang phục thoải mái của mình, thuận miệng nói: “Trở về hồi bẩm hoàng hậu nương nương, bản cung muốn chỉnh trang y phục một chút, lát nữa xong sẽ qua.” 

Cung nữ khẽ nhún mình, lại nói: “Hoàng hậu còn dặn dò, mời Tiêu Dao Vương phi Y Nhân qua trước nói chuyện.” 

Y Lâm nhìn Y Nhân còn đang tỉnh tỉnh mê mê, nghĩ đến nàng với Hoàng hậu nương nương dù sao cũng có ân tình, cảm thấy an tâm, liền nói: “Y Nhân, ngươi đi đi, gặp hoàng hậu nhớ chú ý quy củ.” 

Y Nhân gật đầu, đứng lên, theo cung nữ kia đi ra ngoài. 

Thế nhưng nơi các nàng đi đến lại không phải là Phượng Lâm cung, mà là một nơi khác xa Phượng Lâm cung, một hoa viên hoang tàn, rách nát. 

Y Nhân tuy không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, đang hoang mang thì một thanh âm cực kỳ êm nhẹ lượn lờ truyền đến: “Ngươi là Y Nhân?” 

Nàng ngẩng đầu, liền thấy đằng trước một cây tùng lớn chính là Dung Tú. Dung hoàng hậu vẫn như ngày trước, cung trang trong sáng thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, chỉ vấn lỏng thành một búi sau đầu, dùng một cây mộc sai cố định lại. 

Không hiểu sao Y Nhân lại nhớ đến lần đầu tiên vào cung, Hạ Lan Tuyết cũng đã vấn tóc cho nàng như vậy — Thì ra chính là mô phỏng theo trang phục của Dung hoàng hậu. 

Y Nhân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, nàng tự nhiên cảm thấy Hạ Lan Tuyết thật đáng yêu. 

Quả là một người si tình — Chỉ là vì sao ngay từ đầu hắn không cười nàng ta nhỉ? 

Thực sự đáng tiếc. 

Đang nghĩ ngợi, Dung Tú đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt đảo một vòng khắp mặt rồi từ từ chuyển xuống dưới, rốt cục rúng động nhìn chiếc khăn trên cổ của cô. 

“Khăn lông chồn Thiên sơn tuyết?” Chỉ thấy nét mặt thanh lệ khẽ biến sắc, tuy rằng che giấu rất khá, Y Nhân vẫn thấy được trong mắt Dung Tú hiện vẻ khiếp sợ lẫn mất mát: “Cái này thực là, Tiêu Dao Vương tặng cho Y Nhân sao?” 

“Ơ.” Y Nhân không biết có được tính là tặng không, chỉ trả lời nhát gừng: “Hắn quàng cho ta”. 

Dung Tú mỉm cười, cúi đầu, giọng ôn nhu khẽ nói không nên lời: “Vương gia đối với Vương Phi, cũng thật tốt.” 

“Đúng nha, hắn cho ta ăn no, cũng không yêu cầu ta làm cái gì.” Y Nhận thực lòng nói. 

Dung Tú ý cười càng đậm, lơ đãng vuốt ve lông hồ ly mượt mà trên cổ cô, nói tiếp: “Khăn lông chồn này, vốn là năm đó Tiêu Dao vương trao cho bản nương làm vật đính hôn, không nghĩ tới chính y lại tự tay quàng vào cho ngươi … A Tuyết quả nhiên không có gạt ta, hắn đã buông xuống. Y Nhân, ngươi sau này, cần phải đối tốt với A Tuyết.” 

Y Nhân suy nghĩ mất nửa ngày mới hiểu được Dung Tú nói ‘A Tuyết’ chính là muốn nói đến Hạ Lan Tuyết. 

Biết được ‘nicknam’ của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân chỉ cảm thấy không được tự nhiên, sau lại thấy cũng hay hay. 

A Tuyết, A Tuyết, cũng rất hợp với hắn.  

Hạ Lan Tuyết đúng là đôi lúc vẫn giống một lăng đầu tiểu tử (con nít hay nghịch phá) – Giọng nói Dung Tú tuy ôn nhu, nhưng Y Nhân vẫn không nghe ra nàng ta đang thật lòng chúc phúc, trái lại hình như có chút ghen tỵ. 

Nghĩ vậy, cô quyết định thay Hạ Lan Tuyết bác bỏ tin đồn: “Không phải đâu, A Tuyết vẫn còn thích Dung hòang hậu mà.” 

Dung Tú ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô, ánh mắt lóe sáng: “Làm sao mà ngươi biết được?”