Lần thứ hai vào cung, đương nhiên đã chẳng còn ngỡ ngàng như lần đầu.
Y Nhân chỉ cảm giác tòa cung điện nguy nga tường hồng ngói lục này toát lên vẻ lạnh lẽo và áp lực không nói nên lời.
Cô chợt thấy vô cùng bất an, tựa như có chuyện gì đó vô cùng tệ hại sắp xảy ra.
Lúc sắp đi, Hạ Lan Tuyết đột nhiên rút một chiếc khăn lông, ân cần quàng cho cô, lại khẽ khàng gỡ những sợi tóc bị cuốn vào khăn ra, lấy dây buộc lại.
Y Nhân để mặc y chăm chút cho mình như búp bê, tới khi mọi thứ chỉnh tề cô mới rút giấy từ hôn hôm trước ra đưa cho Hạ Lan Tuyết.
“Cô giữ lấy đi.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói.
Y Nhân thoáng ngơ ngác nhưng vẫn cất đi, trong khoảnh khắc đó, cô chợt thấy ánh mắt buồn bã mà kiên quyết của y, lòng đột nhiên thắc thỏm.
Tựa như khi đứng dưới hoàng thành lúc này.
“Còn chưa tới lúc khai tiệc, cô cứ theo Chu công công đến tẩm điện của tỷ tỷ mình đi, tới chập tối sẽ đi dự yến cùng Lâm phi – chừng nào tàn tiệc ta sẽ tới đón cô.” Lúc nói những lời này, giọng Hạ Lan Tuyết rất trầm, trầm tới nỗi gần như là dịu dàng.
Y Nhân vốn định ‘ừm’ một tiếng như mọi khi, nhưng lần này chẳng rõ vì sao giọng điệu của Hạ Lan Tuyết lại khiến cô cảm động, đành phá lệ đáp một câu: “Vậy ta đợi vương gia tới đón.”
Lần trước vì y không tới đón nên cô mới bị bắt đi, còn tới phòng Bùi Nhược Trần.
Lần này, có lẽ y sẽ không quên.
Hạ Lan Tuyết chẳng ngờ Y Nhân lại thốt ra một câu như vậy, lần đầu tiên y cảm thấy: đối với cô, dường như ngoài việc nuôi ăn nuôi mặc, mình còn một công dụng khác là đón cô về nhà.
Nhưng Hạ Lan Tuyết chẳng hề đáp lại, chỉ cười cười đưa tay sửa sửa lại khăn choàng cho cô.
Tấm khăn choàng lông cáo trắng tinh ánh lên gương mặt bầu bĩnh thanh tú của cô, lộ rõ vẻ thuần khiết đầy sức sống.
Sau đó y quay mình đi, chiếc bóng gầy gầy thoáng chốc đã biến mất cuối hành lang dằng dặc, khuất sau tầng tầng lớp lớp lầu các nguy nga không đếm xuể.
Lúc này Chu công công mới chìa tay cung kính bẩm: “Tiêu Dao vương phi, tẩm cung của Lâm phi nương nương ở bên này, mời người đi qua đây.”
Y Nhân gật đầu, lũn cũn theo Chu công công tới thăm Y Lâm lâu ngày không gặp.
….
Sâu trong tẩm điện, một bàn cờ, một ly trà, hai nam tử cẩm y đang đánh cờ cùng nhau.
Kẻ quay mặt về phía cửa điện, toàn thân mặc đồ tím nhạt là Hạ Lan Khâm, đáy mắt vẫn ngời ngời anh khí, chỉ là thêm mấy phần phiền muộn.
Y lấy quân đen.
Còn người kia quay lưng lại phía cửa điện, chỉ thấy dáng người y dong dỏng, mình khoác áo vàng, chỉ ung dung ngồi đó mà đã toát lên vẻ chấn nhiếp và áp lực khôn tả.
Y giữ quân trắng.
Cứ theo thế cờ thì quân trắng thong thả ung dung, còn quân đen đã bị dồn vào chân tường.
Hạ Lan Khâm tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Cuối cùng y ném phắt quân cờ đen trong tay đi, chán nản nói: “Đại ca, không ngờ đệ trấn giữ bên ngoài suốt năm năm mà không thắng nổi người chưa hề ra khỏi cung một bước như huynh – đệ thua rồi, lần này cũng như năm xưa vậy, đệ sẽ về đại doanh ngay, không giúp bên nào hết. Chuyện giữa huynh và tam đệ, đệ cũng không tham gia đâu.”
“Quân đội đâu có hiểm ác như chốn thâm cung?” Nam tử đối diện khẽ cười, giọng điệu hững hờ vẫn đầy vẻ âm trầm khiến người ta nghẹt thở.
Hạ Lan Khâm thở dài đồng tình, đoạn lại hỏi tiếp: “Thật ra mấy năm nay tam đệ vẫn không màng tới chính sự, chỉ một mực du hí nhân gian, đại ca… bệ hạ, nếu được…”
“Trẫm không muốn làm hại y.” Kẻ đi quân trắng – Thiên triều hoàng đế Hạ Lan Thuần chắp tay đứng dậy, nhìn lại cuộc cờ mấy phen chém giết, mấy bận hiểm nguy vừa rồi, dửng dưng đáp: “Chỉ e có lúc y lại tự chuốc lấy vạ thôi.”
Hạ Lan Khâm lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.