Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 38: Tính cách giải cứu (3)




Nghe Vưu chủ quản phân phó, Bùi Nhược Trần đang định kéo Y Nhân đi, chợt lại nghe thấy tiếng chân rất khẽ sau sảnh đường, sau đó bức mành mành ngăn  giữa sảnh đường và hiên sau khẽ lay động, một bóng trắng thấp thoáng sau rèm.

Vưu chủ quản và tiểu tử đội mũ đồng thời ngoảnh lại, cung kính hành lễ với kẻ đó, gọi một tiếng “Thiếu chủ.”

Bùi Nhược Trần phản ứng nhanh lẹ cũng vội khom lưng hành lễ ngay.

Chỉ mình Y Nhân vẫn đứng ngây tại chỗ, tò mò nhìn xuyên qua bức mành mành lay động – quan sát bóng người đó.

Có điều tấm rèm quá dày, cô không sao trông rõ được – đương nhiên, cô cũng chẳng định nhìn rõ mà chỉ cảm giác vóc dáng dong dỏng đó toát lên vẻ thê lương khôn tả. Thật ra, cô cũng không sao nói rõ được cảm giác của mình, có lẽ vì trong phòng quá yên tĩnh nên vẻ xa xăm của y càng lộ rõ hơn. Hệt như tuyệt thế độc lập vậy.

“Ta phải về thôi.” Kẻ đó lạnh nhạt lên tiếng. Giọng nói rất trầm nhưng đầy uy thế, không dung phản bác.

“Thiếu chủ?” Vưu chủ quản do dự đề xuất: “Nhưng thứ đó còn chưa vào tay…”

“Không cần.” Kẻ đó đáp gọn lỏn, nhẹ nhàng như chiếc lá lìa cành rơi xuống đất.

Vưu chủ quản không dám ho he gì nữa, đành vâng lời: “Vậy để Tiểu Trụ Tử cùng thiếu chủ đi trước, ba ngày sau, thuộc hạ cứu được các vị huynh đệ về sẽ đuổi theo sau.”

“Ừm.” Kẻ sau rèm lạnh nhạt đáp rồi quay phắt người bỏ đi.

Nhưng vừa dợm bước y đã khựng lại, thong thả nghiêng đầu nhìn về phía Y Nhân.

Nói là nhìn về phía cô nhưng Y Nhân lại chẳng hề cảm thấy ánh mắt đó đang nhìn mình, chỉ là nhìn dáng vẻ của y mà đoán rằng y quan sát mình mà thôi.

Dĩ nhiên chẳng có lý do gì để không nhìn cả, cô to lù lù thế kia mà.

“Có người lạ.” Y nói: “Mùi hương đó chỉ quý tộc Thiên triều mới có. Trong phòng còn ai nữa vậy?”

Y Nhân ngây người, chớp chớp mắt, sực hiểu ra.

Đúng lúc này một bàn tay trắng muốt thon dài thò ra sau bức mành mành, thong thả vén rèm lên, qua bức rèm châu long lanh hệt dạ minh châu, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ người đó.

Đập ngay vào mắt cô là đôi mắt của y, một cặp mắt to tròn mà trống trải, chẳng hề có tiêu cự. Quả nhiên…

Sau đó nàng mới nhận ra y rất xanh xao, cằm nhọn, gương mặt gầy gò mà ưu mỹ – đó là một thiếu niên gầy gò có khuôn mặt đẹp đẽ trong veo như sương sớm, nhưng chẳng hề có vẻ mong manh như sương khói, khóe miệng hơi mím lại thành một đường thẳng băng lạnh lùng, thần sắc quật cường đến mức hơi khắc nghiệt.

Thình lình Y Nhân chợt vọt miệng thốt ra một câu: “Thật ra bắt ta về cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Cô hết sức thành khẩn nói: “Ta là một kẻ ăn không ngồi rồi, người Thiên triều sẽ chẳng ai tới chuộc ta đâu.”

“Ngươi nói ai ăn không ngồi rồi?” Gã thiếu niên sầm mặt xuống, bất phân phải trái quát.

“Ta.” Y Nhân kinh ngạc nhìn y rồi thản nhiên lặp lại: “Trong Thiên triều ta có là gì đâu, Hạ Lan Tuyết có cả đống vợ, thiếu ta cũng chẳng hề gì. Cha ta thì – nếu ngươi đòi in ít tiền chuộc may ra ông ấy còn dốc hầu bao, nhưng nếu ra giá quá cao chắc hẳn ông cũng sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái là ta. Còn những kẻ khác không thân không thích lại càng chẳng quan tâm gì tới ta.” Nói đến đây, Y Nhân thở dài  nói: “Ta sống thì phí cơm, chết cũng chẳng hại gì cho dân cho nước, đúng là con tin vô giá trị nhất Thiên triều.”

Ngưng một lát, cô lại nhìn bọn Vưu chủ quản bằng ánh mắt đồng tình, chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi, để các ngươi bôn ba uổng công rồi. Hay các người liên lạc với cha ta đi, tốt xấu gì cũng vớt vát lấy ít tiền công vậy?”