“Thập Nhất! Ngươi qua đây!” Tiếng thét như sấm đó đến cả Hạ Lan Tuyết cơ hồ cũng giật thót mình.
Thập Nhất càng sợ đến hoa dung thất sắc, run run rẩy rẩy nhích về phía Y Nhân, thân mình mảnh mai không ngừng run lên bần bật.
Y Nhân vốn định đá cô ta một cái, chân đã giơ lên cuối cùng lại không dám đá thật, chỉ quay sang rút chiếc chổi lông gà cắm trong bình hoa quất Thập Nhất như mưa, miệng rít lên: “Ngươi mạo phạm vương gia, ta, khụ khụ, bổn cung đánh chết ngươi, đánh chết ngươi…”
Thập Nhất liền kêu khóc om sòm, ban đầu còn né trái tránh phải, sau đó nhào thẳng vào lòng Hạ Lan Tuyết khóc lóc thảm thiết: “Vương gia cứu mạng, vương phi đánh chết nô tì mất, vương gia, vương gia cứu mạng…”
Y Nhân vốn định đuổi theo đánh mấy cái nữa nhưng lười chạy theo nên quyết định cắt luôn cảnh này, chỉ đập chổi lông gà xuống đất, hằn học ném ra một câu: “Ngươi cứ chờ đấy, bây giờ bổn cung đi tìm thiết côn đánh chết ngươi! Đồ tiểu tiện nhân!”
Nói rồi mắt Y Nhân lấp lóe hung quang, bắn xoẹt về phía Thập Nhất.
Thập Nhất run lên cầm cập, càng liều mạng níu chặt lấy chân Hạ Lan Tuyết, luôn miệng gọi ‘vương gia’, ‘vương gia’ vô cùng thảm thiết.
Quả là… ta nghe cũng xót xa nữa.
Y Nhân thấy sức nóng đã giảm, cũng chẳng chần chừ nữa bèn quay lưng bỏ ra ngoài, giống như đi tìm đại thiết côn thật.
Bùi Nhược Trần cố nhịn cười, ra bộ nghiêm trang nói: “Vương gia, tôi đi khuyên nhủ vương phi.” Nói rồi thong thả theo ra luôn.
Trong phòng chỉ còn hai người Thập Nhất và Hạ Lan Tuyết từ từ ‘phát triển’.
Bùi Nhược Trần ra khỏi cửa liền rẽ vào một góc hẻo lánh trong tòa tứ hợp viện, quả nhiên trông thấy Y Nhân.
Đương nhiên Y Nhân không đi tìm thiết côn gì cả, mà ngồi trên cây đu, đu đưa qua lại.
“Vương phi không đi tìm thiết côn đánh người sao?” Bùi Nhược Trần bước tới cạnh cô, nhịn cười hỏi.
Y Nhân liền làm ra vẻ đau đầu nhức óc, “Thập Nhất không nghe lời nên ta phải dọa nó.”
Bùi Nhược Trần đi vòng quanh một vòng, rồi tới trước mặt Y Nhân, hai tay giữ lấy dây đu để cô khỏi đu đưa, hỏi: “Người khác đều mong được vương gia sủng ái, sao vương phi cứ nhất mực đẩy vương gia cho thị nữ của mình, còn giả vờ làm bộ hung ác như thế?”
Y Nhân sững sờ, lập tức cắn ngay phải lưỡi: “Bị ngươi nhận ra rồi sao?”
Bùi Nhược Trần cười cười không đáp, hỏi: “Cô làm vậy sẽ thất sủng triệt để đó.”
“Ta xưa nay đâu có mong được sủng ái a.” Y Nhân nghiêm túc nói: “Hi vọng lớn nhất của ta là người trong vương phủ quên luôn sự tồn tại của ta đi, để mặc ta tự sinh tự diệt.”
“Nhưng vương phi là phi tử cưới hỏi đàng hoàng của vương gia, dù tất cả mọi người đều quên lãng cô thì cô cũng chẳng thể rời khỏi Tiêu Dao vương phủ này, trừ phi có được giấy từ hôn của vương gia.” Bùi Nhược Trần ra sức nhắc nhở cô.
Y tưởng rằng Y Nhân là tiểu thư nhà đại gia không hài lòng về hôn sự của mình nên mới kháng cự lại một cách tiêu cực.
“Ai nói ta muốn đi khỏi chứ, khó khăn lắm mới gả vào được, sao lại muốn đi?” Y Nhân ngạc nhiên hỏi lại.
Bùi Nhược Trần nghẹn họng, giương cặp mắt đẹp đẽ nghi hoặc nhìn cô.
Y Nhân bèn giải thích rõ ràng: “Ở đây có đồ ăn có chỗ ở, lại không phải sợ quan quân hay giặc giã, khỏi phải lo thuế má ngặt nghèo, mỗi ngày đều ngủ đẫy giấc, chẳng phải lo cơm ăn áo mặc, bệnh tật ốm đau, tiêu dao khoái hoạt, chỗ ở tốt như vậy tìm đâu ra được chứ? Ta tuyệt đối không đi đâu.”
Y Nhân dương dương tự đắc nói, hệt như mình đã trúng xổ số năm mươi triệu vậy.