Cơ thiếp bưng chung rượu lại, Bùi Nhược Trần chẳng hề từ chối, uống rất hào sảng.
Y Nhân đứng bên quan sát, nhận ra Hạ Lan Tuyết không phải tới tìm cô gây chuyện, sự thực là hình như cũng chẳng màng gì tới cô, bèn vội vàng nhón chân định chuồn. Còn chuyện Thập Nhất nhờ cậy đành để hôm khác vậy.
Nào ngờ cô vừa định đi thì Hạ Lan Tuyết lại sực nhớ ra sự tồn tại của cô, thong thả đi tới trước mặt, nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: “Ái phi, hiện giờ đã nhớ ra gương mặt của bản vương chưa?”
Y Nhân chớp chớp mắt, ngây thơ vô số tội nhìn y: Hạ Lan Tuyết vừa uống rượu, gương mặt trắng muốt như ngọc hơi ửng hồng, cặp môi mỏng càng tươi tắn ướt át, khóe mắt hơi nhướng lên, như trong mắt như có muôn đóa hoa đào nở rộ, rạng rỡ muôn màu, đẹp tươi lóa mắt. Thật ra đánh giá vừa rồi của Y Nhân chẳng công bằng chút nào, phong cách của Hạ Lan Tuyết chỉ là không giống với Bùi Nhược Trần mà thôi, thậm chí dưới góc nhìn này còn đẹp hơn một bậc.
Tiếc là không phải “mặt mâm” như Y Nhân.
Cho nên Y Nhân chớp mắt nhìn hồi lâu cũng chẳng có hiện tượng choáng ngất mà Hạ Lan Tuyết trông đợi, trong đôi mắt trong veo của Y Nhân chỉ đơn thuần phản chiếu dáng vẻ của y, chẳng gợn chút tình cảm nào.
Lát sau cô thật thà đáp: “Nhớ rồi.”
Nói rồi ánh mắt cô dời đi ngay, chẳng chút lưu luyến.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Lan Tuyết bị người ta coi nhẹ như vậy, y không khỏi tức tối, lại không tiện phát tác tại đương trường, chỉ mập mờ hỏi: “Vương phi, trời nóng quá à?”
Y Nhân ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đã xế, lắc đầu.
“Vậy còn không mặc y phục lên! Mặc ít thế kia còn ra thể thống gì!” Hạ Lan Tuyết trầm giọng nói.
Y Nhân ngơ ngác nhìn y rồi chỉ ba mỹ nhân sau lưng y, nói: “Bọn họ đều mặc ít hơn ta…” Gương mặt cô lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Lan Tuyết nghiêng đầu, bực bội nhận ra mấy nữ tử hầu rượu bên cạnh hết thảy đều chỉ mặc một tấm áo mỏng, bộ ngực nõn nà như ngọc thấp thoáng bên trong, quả thật ăn mặc còn “mát mẻ” hơn Y Nhân nhiều.
Thật ra y chẳng quan tâm thê tử của mình ăn mặc thế nào, thậm chí còn tùy tiện tặng bọn họ cho người khác, chỉ cần ngươi tình ta nguyện, Hạ Lan Tuyết cũng chẳng thấy sao cả.
Nhưng thấy Y Nhân ở bên Bùi Nhược Trần còn cười nói vô tư vô lự như vậy, y lại tức giận, vô cớ tức giận!
Cô ta xem Bùi Nhược Trần như bảo bối, coi Hạ Lan Tuyết y như cỏ rác, không giận sao được?
“Vậy thôi, ta đi trước đây, mọi người thong thả nói chuyện nha…” Thấy Hạ Lan Tuyết im lặng hồi lâu không đáp, sắc mắt càng đỏ bừng lên, ngay bàn tay cầm hồ rượu cũng siết chặt lại, Y Nhân sớm biết không hay, vội vàng đánh bài chuồn.
“Không phải vương phi tìm vương gia có việc sao?” Bùi Nhược Trần thấy bọn họ căng thẳng, cũng hiểu bên trong có nguyên nhân của mình, vội hòa giải: “Hiện giờ khỏi phải tới hoa sảnh tìm rồi.”
“Nàng tìm ta? Thật sao?” Hạ Lan Tuyết rốt cục cũng được chút an ủi, gương mặt sa sầm cuối cùng cũng thoáng nụ cười, khóe môi đắc ý cong lên giống như một đứa trẻ trăm khó ngàn khổ cuối cùng cũng được đồ chơi.
Cô ta rốt cục cũng giống như những người khác, muốn giành được sự sủng ái của y thôi.
Y Nhân vốn định chuẩn bị lần sau mới nói tới chuyện này, nhưng Bùi Nhược Trần đã nêu ra, cô cũng tát nước theo mưa buột miệng nói: “Ta muốn mời vương gia tới chỗ ta… uống… uống trà!”
“Uống trà?” Hạ Lan Tuyết xoay xoay ly rượu, chăm chú nhìn cô, hỏi lại một câu như đang nghĩ ngợi.
Y Nhân gật đầu lia lịa: “Hi vọng người đến được.”