Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?”
“Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.”
“Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?”
“Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.”
“Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.”
Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng.
Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã tới Dao Trì tiên cung.
Khi đã ý thức được mình chính là nhị tiểu thư của tòa tiên cung này, Y Nhân lại càng mừng rỡ hơn.
— Cuối cùng, cuối cùng có thể quang minh chính đại ăn no lại nằm rồi!
Trước khi xuyên không, Y Nhân là một trạch nữ (1) chính hiệu, sống qua ngày nhờ việc vẽ minh họa cho người khác, hầu như không ra khỏi cửa trừ phi động đất hay hết gạo, bình quân một ngày ngủ đến mười lăm tiếng.
Cuộc sống như vậy vốn yên yên ổn ổn, không tranh với đời, nhưng luôn có người thân bạn bè rỉ rả bên tai nhắc nhở cô chấn chỉnh lại, cố gắng lên, dù không bằng được Bill Gates thì cũng thành được phu nhân Bill Gates gì đó…
Thật ra đối với lựa chọn thứ hai, Y Nhân không có ý kiến gì.
Nhưng chuyện yêu đương cũng là việc rất lôi thôi, đâu có giản đơn như ngủ vậy đâu.
Dường như Y Nhân có hơi tiếc nuối tục ép duyên thời cổ đại, khỏi phải chọn lựa cũng khỏi phải tính toán, rất đơn giản.
Theo lối suy nghĩ đó, tới khi chẳng biết là dì Bảy hay cô Tám giới thiệu cho một nam nhân “có thể kết hôn” thì Y Nhân quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tìm một nam nhân để khỏi phải nghe lải nhải.
Thế là, cô ra khỏi cửa…
Thế là, cô bị xe đụng…
Thế là, cô xuyên không…
Ngày thứ hai khi Y Nhân xuyên không tới, cô đã chấp nhận sự thật này, hơn nữa còn rất thản nhiên thoải mái tiếp nhận vị trí này, nghe nói là địa vị của nhị tiểu thư ngây ngốc từ nhỏ.
Soi vào gương, dù sao dung mạo cũng không thay đổi nhiều.
Ngoảnh đầu nhìn lại, tuy mình ở thời hiện đại đã chết rồi nhưng bản thân vốn chẳng có tác dụng gì với xã hội, hẳn là sẽ chẳng gây ra hiệu ứng hồ điệp (2) gì đâu.
Nhưng nhớ tới cha mẹ, Y Nhân cũng có chút thương tâm: bọn họ chẳng cần gì cả, chỉ mong con gái mình lấy được Bill Gates mà thôi.
Có điều – dù sao ở hiện đại vẫn còn một anh trai có thể nói là anh tuấn tài giỏi, Y Nhân cũng chẳng phải lo lắng quá.
Còn ở thời này thì sao?
Y Nhân lại đút một miếng bánh ngọt vào miệng rồi liếc mắt nhìn “tỷ tỷ” trước mặt.
Đại mỹ nữ Thiên triều, bảo bối của Y gia, Y Lâm.
——————-
(1): Trạch nữ: chỉ những cô gái chỉ thích ở nhà hoặc làm việc trong nhà.
(2): Hiệu ứng hồ điệp (tiếng Anh: butterfly effect), chỉ việc quay về quá khứ và tác động vào quá khứ dẫn tới thay đổi những chuyện ở hiện tại. Một thay đổi nhỏ trong quá khứ tạo nên cái gọi là “butterfly effect” có khi làm thay đổi hoàn toàn hiện tại. Muốn hiểu chi tiết hơn, thỉnh xem thêm The Butterfly effect của Ashton Kutcher.