Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Chương 69




“Tiểu thư, ngài còn chưa dậy sao? Các phi tần đang đợi ở chính điện rồi!” Hồng Trù lại lay nhẹ Đỗ Hiểu Nguyệt đang quấn tròn trong chăn không một kẽ hở, vừa lo lắng vừa sốt ruột hỏi. “Tiểu thư, có phải ngài không khỏe chỗ nào không? Có phải tối qua Hoàng Thượng…”

“Hồng Trù, ngậm miệng lại! Đóng kín tư tưởng! Tối qua không như cô tưởng tượng ra đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt giật mạnh chăn ra, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hồng Trù, vội vàng giải thích, “Tối qua vẫn như trước đây thôi, không xảy ra chuyện gì hết, cô xem đi, dấu ký xử nữ vẫn còn nguyên!” Nói xong còn xắn tay áo lên thật, giơ dấu đỏ ra trước mắt Hồng Trù.

Hồng Trù lúng túng nhìn chấm đỏ máu trên tay Đỗ Hiểu Nguyệt, mặt mũi ửng hồng. Một hồi lâu sau mới lúng ba lúng búng giải thích: “Tiểu thư, Hồng Trù muốn hỏi tối qua Hoàng Thượng và tiểu thư hai người lại cãi nhau phải không?”

Trong đầu lại vang lên “Oành” một tiếng, Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình thật sự đã mất sạch mặt mũi! Ngượng ngùng rụt tay về, cười ngốc: “Chuyện đó ấy hả, Hồng Trù, cô ra ngoài đó nói với đám nương nương ấy ta không được khỏe, hôm nay không gặp họ.” Bây giờ chẳng còn tâm tư nào để ý tới đám phụ nữ bên ngoài – nội tâm mình đã loạn cào cào, chuyện của bản thân còn chưa nói rõ, để tâm tới người khác làm gì?

“Ồ, vâng ạ!” Hồng Trù gật đầu trả lời. Biểu hiện khác thường lúc này của Đỗ Hiểu Nguyệt, Hồng Trù mười phần tin tưởng rằng tối qua nhất định giữa nàng và Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì đó! Sáng sớm nay khi rời khỏi đây, Hoàng Thượng mặt bừng bừng xuân phong. Trái lại với Đỗ Hiểu Nguyệt; khi Hoàng Thượng đi, nàng còn chưa tỉnh; Hoàng Thượng đi rồi, nàng liền cuộn mình kín trong chăn.

Đuổi được Hồng Trù đi rồi, Hiểu Nguyệt lại nằm thẳng trên giường, đáng tiếc chẳng buồn ngủ chút nào, dứt khoát rời giường, ngồi trước gương. Từ trong tấm gương đồng màu vàng vẫn rất rõ ràng soi chiếu khuôn mặt hồng rực. Nhìn đăm đăm khuôn mặt vừa quen vừa lạ ấy, tâm tư Hiểu Nguyệt lại bay về lúc sáng sớm:

Khi trời mới tờ mờ sáng, Đỗ Hiểu Nguyệt tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện nằm cạnh mình lại dư ra một người đàn ông, đáng sợ hơn nữa, vội vã sờ sờ quần áo trên người, mình vẫn mặc quần áo hoàn chỉnh ngay ngắn trên người, Hiểu Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu lần lượt nghĩ lại một cách rất chậm chạp chuyện tối qua bị cường hôn và mình do chịu kích thích quá mức mà bất tỉnh nhân sự, đầu óc lại quay mòng mòng. Đúng lúc còn rối như tơ vò, người nằm bên cạnh chợt cử động. Đỗ Hiểu Nguyệt vội nhắm mắt lại tiếp tục giả chết… Thật không cách nào đối mặt với hắn. Không biết nên tát cho hắn một cái hay là vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hầu hắn thay Triều phục lên triều.

Mắt nhắm chặt, thở rất khẽ, nhưng bàn tay giấu trong chăn đã sớm nắm chặt lại một cách vô thức, lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Cung nhân tới gọi cửa, hắn liền ngồi dậy. Sau một hồi mọi thứ đều yên lặng, hắn dịu dàng hôn lên trán mình, rồi cho cung nhân tiến vào, lại còn dặn dò cung nhân làm việc nhỏ tiếng thôi, sau đó đám cung nhân vây quanh hắn bước ra cửa, rời khỏi đây.

Những việc này đều rất bình thường, chỉ là, nụ hôn ấy dịu nhẹ như lông vũ, lại giống như giọt mưa, rơi vào trong lòng, rơi vào trái tim, trong chợp mắt, hơi thở ngưng trệ, tim cũng như ngừng đập, dường như mọi thứ trong trời đất này đều dừng hết lại! Mà lời thì thầm dịu dàng bên tai của hắn càng như tiếng trống gõ vào đầu: “Nguyệt nhi, nàng không chỉ là Hoàng Hậu của Trẫm, mà còn là vợ, vợ của ta, trái tim của ta! Thế nên, Trẫm sẽ chờ nàng trao tim mình cho ta!”

“Tiểu thư, Liễu Quý phi nương nương vẫn ở lại chính điện, bảo Hồng Trù truyền lời, nói rằng nếu ngài không ra ngoài thì lát nữa nàng ấy sẽ xông thẳng vào đây!” Hồng Trù chạy vào kêu la không đúng lúc, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hiểu Nguyệt. “Tiểu thư, mau thay quần áo đi, lát nữa, Liễu Quý phi thật sự sẽ xông vào đấy!”

“Để ý tới nàng ấy!” Nhắc tới Liễu Mộng Nam, Đỗ Hiểu Nguyệt lại thấy giận, nếu như tối qua nàng có chút nghĩa khí, đã không vứt mình lại nơi đó, vậy thì giờ đây mình cũng không thể lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này, “Đi tìm cho ta một bộ quần áo, màu nhạt nhạt thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng lên, đi vào phía sau bình phong thay ra bộ quần áo cung nữ.

Hồng Trù mỉm cười: “Biết rồi ạ, tiểu thư không thích quần áo màu đỏ đậm, điểm ấy tôi và Thanh Trúc…” Vừa nhắc Thanh Trúc, Hồng Trù liền ngượng ngùng ngậm miệng. Thanh Trúc có thể trở thành người hại tiểu thư là điều Hồng Trù không ngờ tới được, mà tiểu thư nhất định cũng rất để ý chuyện này, bị chính người sớm chiều bên mình phản bội, loại cảm giác ai cũng không chấp nhận nổi.

Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết nỗi băn khoăn của Hồng Trù, khi nhận quần áo, nói nhẹ nhàng: “Không sao, Hồng Trù, cô không cần kiêng kỵ gì. Thanh Trúc có chỗ khó của nàng, hơn nữa nàng bây giờ tựa như chẳng còn gì nữa, nếu cô rảnh thì tới Dịch đình thăm nàng!”

“Vâng! Tiểu thư!” Hồng Trù thấy ấm áp trong lòng. Đỗ Hiểu Nguyệt chính là như thế, nhìn như mạn bất kinh tâm mà từ thái độ đó lại lộ ra sự quan tâm, săn sóc.

“Ngay với nha đầu nhà cô, cô cũng rộng lượng tha thứ, vậy chuyện tối hôm qua, cô cũng đừng so đo với tôi nữa nhé!” Liễu Mộng Nam cười ha hả xuất hiện bên cạnh Đỗ Hiểu Nguyệt, dọa Hồng Trù hoảng sợ, lúc lâu sau mới cúi người thỉnh an.

Giật mình giống Hồng Trù, Đỗ Hiểu Nguyệt trái lại vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên liếc nhìn Liễu Mộng Nam, ra ngoài bình phong, ngồi lên ghế, khoan thai thưởng thức điểm tâm cung nhân mang tới, đồng thời nói: “Hồng Trù, đưa cung nhân lui xuống, bản cung trò chuyện với Liễu nương nương!”

Đợi đám Hồng Trù đi rồi, Liễu Mộng Nam cũng ngồi xuống sát cạnh Đỗ Hiểu Nguyệt, cười cười như lấy lòng: “Hiểu Nguyệt, cô cũng biết đấy, quan hệ giữa Hoàng Thượng và tôi rất bền chặt, cô đó, cũng coi như là khuê mật[1] của tôi, trong tương lai càng là em chồng bé bỏng của tôi…”

“Cho nên, cô càng nên giúp tôi chứ! Có lẽ nào lại bỏ chạy nhanh như chớp thế!” Đỗ Hiểu Nguyệt đúng lúc ngắt lời Liễu Mộng Nam, buông chiếc thìa trong tay vào bát, nhìn thẳng mặt Mộng Nam.

“Kìa… Hiểu Nguyệt, không thể nói vậy được! Hai người các cô đều là bạn tốt của tôi, cô cũng biết, tôi đây bị kẹp giữa hai vị bằng hữu thật khó làm người!” Liễu Mộng Nam đặt hai tay trên bàn, nói giọng nhỏ nhẹ.

“Đương nhiên là biết!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh lùng. “Tôi chỉ muốn biết, làm thế nào Hoàng Đế phát hiện ra chúng ta? Có phải người của bên cô đi kinh động, báo tin không hả?”

“Này! Hiểu Nguyệt, cô không thể vu oan cho tôi nha!” Giọng nói Liễu Mộng Nam không tự chủ cao vút lên, nghiêm nghị nói, “Tôi giống loại người ấy sao?”

“Ha ha! Đương nhiên tôi biết không phải là cô rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt thấy Liễu Mộng Nam nóng nảy, vội vàng trấn an, cũng đổi giọng nghiêm túc, “Mộng Nam, chỉ là ta có lửa trong lòng, có tức giận, có phiền muộn, có mông lung, thế nên… Xin lỗi, tôi không nên giận cá chém thớt, liên lụy đến thân cô.”

“Không sao cả!” Liễu Mộng Nam mềm giọng lại, mấy ngày nay, có quá nhiều chuyện xảy ra với nàng ấy, nàng còn duy trì được sự tỉnh táo như vậy đã vượt ngoài dự liệu nhiều rồi. Vốn cho rằng nàng đè nén buồn rầu vào lòng, kỳ thực là nàng không tìm được người thích hợp địa để nói ra mà thôi. “Hiểu Nguyệt, nếu trong lòng không vui, cô có thể nói với tôi – nếu cô coi tôi là bạn, thì hãy tin tôi.”

“Cám ơn cô!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, có vài phần thư thái. “Nói thật, ta giận nhanh, hết giận cũng nhanh! Phiền nhiễu hiện giờ sẽ không thể làm rối bất cứ tâm tư nào của tôi, tôi vẫn có thể kiên trì ý kiến vốn có của mình. Tôi sẽ không vì ai mà ủy khuất bản thân – tôi có tự tôn của mình, có sự quật cường của mình!”

“Ừm, cô có ý kiến của cô – mặc dù tôi nghe không hiểu lời cô đang nói cho lắm, nhưng tôi vẫn hy vọng cô sẽ không chôn vùi mọi tâm tình dưới đáy lòng, như vậy rất mệt mỏi!”

Đỗ Hiểu Nguyệt nhoẻn miệng cười, ánh mắt chân thành, bàn tay tìm tay Liễu Mộng Nam, nắm chặt: “Vậy, Mộng Nam, tôi hỏi cô nhé, cô có muốn xuất cung không? Nếu như trong tim cô không có Tam ca của tôi, thì cô sẽ xuất cung hay ở lại chốn Hậu cung tranh sủng sống hết một đời?”

“Xuất cung!” Liễu Mộng Nam cười cười, “Cô cũng nên biết, tôi chẳng giỏi giao thiệp với đám phụ nữ trong Hậu cung. Hành vi của họ chung quy đều khiến ta thấy ngượng thay, cũng không hiểu nổi, bao nhiêu người phụ nữ tranh đoạt một người đàn ông, không mệt hay sao? Còn nữa, quy củ trong Hoàng cung quá nhiều. Tính tình tôi không thích hợp sinh tồn nơi đây.”

“Ồ…” Đỗ Hiểu Nguyệt giật mình với ý kiến của nàng ấy. Không nghĩ rằng, ở thời đại này, còn có một người phụ nữ có tính cách như thế – một người phụ nữ bất mãn với Hoàng cung, với chế độ đa thê! “Thế nếu như người cô thích lại sống trong Hoàng cung, cô có chọn ở lại cung không?”

Liễu Mộng Nam nghĩ ngợi rồi cười: “Chuyện này… Tôi cũng không biết nữa! Dù gì cũng coi như vì người tôi thích mà vào cung…” Đột nhiên, hai mắt mở lớn nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, tay cũng hơi run run chỉ nàng, “Cô… Cô có ý gì vậy, chẳng lẽ cô với…”

“Không có chuyện gì hết!” Hiểu Nguyệt nhanh chóng phủ định, không chút do dự, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ý khác.”

Hiểu Nguyệt vội vội vàng vàng chối bỏ lại khiến cho Mộng Nam càng hoài nghi, muốn truy hỏi đến cùng, nhưng lại nghĩ với tính cách của nàng, nhất định sẽ né tránh, không dễ mà nói ra! Nếu muốn biết tình hình thật sự, đi hỏi người khác càng tiện lấy tin hơn. “Ha ha, không nói chuyện này nữa.” Liễu Mộng Nam hơi đảo mắt, “Tối qua chưa xuất cung được. Đêm nay có cần tiếp tục không?”

“Hừm… Tôi nghĩ… Đúng rồi, thời tiết hôm nay thế nào? Có nắng không?” Bỗng Hiểu Nguyệt vô cớ thốt ra một câu không liên quan chút nào với đoạn thoại trên.

“Trời đẹp lắm! Mặt trời đã sớm chạy đến giữa trời rồi, cô còn hỏi có nắng không!” Mộng Nam hơi theo không kịp kiểu nghĩ bất chợt như nhảy cóc này của Hiểu Nguyệt, thoáng khựng lại mới trả lời. “Cô không thấy ánh nắng đã chiếu vào phòng rồi sao?”

Đỗ Hiểu Nguyệt lúc này mới chú ý, ánh mặt trời đã len qua cửa sổ, nhảy đến mặt đất, xuyên qua bàn trang điểm, cuối cùng chiếu vào chính chân mình. Một nụ cười hơi vô thức nở ra trên môi, khá vui vẻ nhìn Liễu Mộng Nam, ánh mắt lấp lánh: “Mộng Nam này, ăn trưa xong bọn mình thay cung trang đi lại trong cung một chút nhé, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy!”

“Lại thay cung trang á?” Liễu Mộng Nam có chút chịu đựng không nổi, chuyện tối hôm qua đã chịu kích thích rồi, nàng ấy còn thực sự coi chuyện giả trang này là trò chơi nữa. Tối qua không bị phạt, không có nghĩa là hôm nay cũng sẽ không bị phạt! Chuyện bị phạt cỏn con này nếu để cha biết thì thật là phiền đó. “Có thu hoạch ngoài ý muốn cái gì? Trong cung xem như đã loạn lắm rồi. Cô lại là Hoàng Hậu, chẳng lẽ cô không đi thăm Lý Quý phi à?”

“À… Tôi sợ tôi mà đi, nàng ta sẽ xông ra tìm tôi liều mạng!” Đỗ Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu, “Nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, tôi vẫn nên an phận đứng trong Chiêu Dương cung này thì hơn!” Bất kể thế nào, đứa bé của nàng ta đã mất rồi, việc này… Nói gì thì nói cũng phiền lắm! “Về chuyện thu hoạch, tôi cũng không rõ đâu, ra ngoài đi thực tế một chút. Giờ tôi vừa đúng lúc không có tiểu thuyết gì để xem. Một ngày như này tôi thực không biết nên sống qua thế nào!”

“Thêu hoa, luyện đàn, chơi chim…”

“Thế thì ta đi ngủ còn hơn!” Đỗ Hiểu Nguyệt thẳng thắn cự tuyệt tất cả đề nghị của Liễu Mộng Nam. Những việc khuê tú mà bắt Đỗ Hiểu Nguyệt làm, vậy khác gì lấy mạng nàng cho rồi!

“Bẩm Quý phi nương nương!” Một cung nữ đi vào, cúi người thi lễ nói. “Liễu phu nhân đã tới Phi Nguyệt các rồi ạ.”

“Biết rồi. Lui xuống đi!” Liễu Mộng Nam đuổi cung nữ đi, rồi nhìn nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, bất đắc dĩ cười nói, “Hôm nay không phải tôi không đi theo cô, mẹ tôi vào cung thăm, cho nên…”

“Ừ, biết rồi!” Hiểu Nguyệt mỉm cười, có vẻ khổ sở. “Cô đi với mẹ đi! Tôi ngồi một lát nữa sẽ ra Ngự hoa viên giải khuây.”

Tiễn Liễu Mộng Nam xong, Đỗ Hiểu Nguyệt lại nhân lúc đám cung nhân ngủ trưa lén chuồn ra khỏi Chiêu Dương cung, đi thẳng đến Hội Lan các, quả nhiên gặp được người mình muốn gặp!

“Hey! Đúng là huynh đang ở đây!” Hiểu Nguyệt cười cười hỏi thăm Đàm Văn Bác, thấy người mặc Triều phục, nhớ ra huynh ấy có thể vừa mới hạ triều, “Tới lâu chưa? Ăn cơm chưa? Sao hôm nay huynh lại tới?”

“Vì hôm nay muội sẽ tới đây!” Đàm Văn Bác cũng cười nhìn Hiểu Nguyệt, thấy khí sắc nàng so với hôm qua đã tốt lên nhiều, cũng bí mật thở phào nhẹ nhõm.

“Ha! Muội cũng đoán hôm nay huynh sẽ tới đây!” Đỗ Hiểu Nguyệt lập tức ngồi xuống bậc thềm ngọc thạch, chống cằm. “Chẳng lẽ tâm trí tương thông trong truyền thuyết chính là đạo lý này? Này, Vương gia, giác quan thứ sáu của huynh mạnh quá nha!”

“Giác quan thứ sáu là gì?” Đàm Văn Bác ngồi xuống cạnh Hiểu Nguyệt, quay sang phía nàng, cũng chống cằm cười hỏi, “Những điều từ miệng muội nói ra luôn rất mới lạ. Nghe muội giải thích cũng rất thú vị.”

“A! Huynh còn biến muội thành người thuyết giáo phải không?! Nhưng mà, chẳng sao đâu, dù gì tâm tình muội cũng tốt, nói gì cũng được. Giải thích cái thứ giác quan thứ sáu này hơi phức tạp, huynh cứ coi nó như một loại trực giác hay dự cảm là được.” Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ, rồi quyết định đơn giản hóa vấn đề phức tạp này. “Thứ ấy, thường dễ thể hiện ra trên người người phụ nữ hơn. Theo nghiên cứu khoa học, so với đàn ông, phụ nữ mẫn cảm hơn, hoạch định chuyện gì cũng chuẩn xác hơn.” Đương nhiên, nghiên cứu khoa học ở đây chỉ có thể dùng nghiên cứu khoa học kiểu Đỗ Hiểu Nguyệt.

“Hừm, lời của muội nghe như thực không có đạo lý gì mấy!” Đàm Văn Bác nắm lấy khẩu vị của Đỗ Hiểu Nguyệt, cố ý giảm tốc độ nói chuyện chậm lại.

“Đúng rồi đấy! Vừa không có đạo lý vừa không khiến huynh tin được!” Đỗ Hiểu Nguyệt nhệch miệng, dáng vẻ sẵn sàng mắc câu.

Thấy Hiểu Nguyệt nổi giận như thế, Đàm Văn Bác lại rất vui vẻ, quay đầu, nhìn về phía rừng hoa hạnh đã xanh biêng biếc, khẽ cười hỏi: “Nghe nói tối qua muội muốn trèo tường lẻn ra ngoài cung. Kết quả đã bị Hoàng huynh bắt lại?”

Ặc… Thế này có tính là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm không? Dựa vào giao tình giữa huynh ấy với Đàm Văn Hạo, huynh ấy còn chưa đến nỗi sắp đặt tai mắt trong cung. Thế thì, người truyền bá chuyện này chỉ còn lại một loại người! Ôi! Xem ra, lực lượng bát quái trong Hoàng cung này vô cùng lớn mạnh, đã phát triển đến cả đám thị vệ rồi! “Sao huynh không hỏi muội muốn xuất cung để làm gì?” Bất đắc dĩ cũng không muốn nhắc đến chuyện mất mặt ấy, chỉ có thể lảng sang chuyện khác.

“Vậy muội muốn xuất cung làm gì?” Thuận theo lời nàng, thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của nàng.

“À, nếu muội nói là xuất cung tìm huynh, huynh có tin không?” Nhẹ nhàng quay đầu sang, nhìn Đàm Văn Bác bên cạnh, nửa cười nửa không hỏi. Chà, phối hợp của Đàm Văn Bác làm tâm tình Đỗ Hiểu Nguyệt càng thêm tốt đẹp, quyết định vui đùa một chút.

Nhìn vào mắt nàng, muốn từ nơi đó biết độ thật giả trong lời nàng nói. Tiếc rằng mắt nàng rất bình tĩnh, không có bất cứ tâm tình dư Thừa Ânào, tự nhiên như đang hỏi thời tiết hôm nay vậy. Không gọt dũa nổi tâm tư Đỗ Hiểu Nguyệt, khiến lòng Đàm Văn Bác bỗng trở nên buồn khổ, cả tâm trí đều bị nàng làm cho biến đổi, còn vài phần không dám khẳng định, thử hỏi thăm dò: “Có thật là muốn xuất cung tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?”

Hiểu Nguyệt phát cáu với giọng điệu nghi hoặc ấy. Vốn coi huynh là bạn bè, huynh lại dám nghi ngờ tấm lòng chân thật của mình, càng muốn trêu cợt thêm: “Thật là! Con người huynh thật chẳng thú vị chút nào! Không có việc gì thì không thể tìm huynh à? Huynh nghĩ xem, trăng tối gió cao như này, một người phụ nữ chủ động đi tìm một người đàn ông…” Khi nói chuyện, Đỗ Hiểu Nguyệt chú ý tới từng chút thay đổi trên biểu tình của Đàm Văn Bác, nhưng huynh ấy lại chôn giấu tâm tình quá kỹ, dù Hiểu Nguyệt nói mập mờ, ái muội ra sao, huynh ấy cũng chẳng phản ứng gì, chỉ có thể làm theo ý mà nói thẳng ra, “A! Nói xa xôi rồi, kỳ thật cũng có chút chuyện cần tìm huynh!”

Lúc nãy nghe nàng nói, trong tim Đàm Văn Bác chợt mừng vui, nhưng trong nháy mắt nàng lại đổi lời, thu lại ý cười, vẻ mặt trịnh trọng nhìn mình, lòng trùng xuống, cũng nghiêm túc hỏi: “Là chuyện gì làm muội phải đêm hôm xuất cung tìm ta?”

“Kỳ thật cũng không phải chuyện to tát gì!” Đỗ Hiểu Nguyệt thấp giọng hừ một tiếng. “Chỉ là có chút chuyện riêng, muốn nhờ huynh hỗ trợ: huynh liên lạc được với Tam ca muội mà, muội có chuyện cần nói với Tam ca.” Tối qua cũng nói với Đàm Văn Hạo việc này, kết quả nói xong chẳng được gì, lại còn bị cướp mất nụ hôn đầu trong đời, tính ra, đêm qua là lần chịu thiệt thòi nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình! Hy vọng hôm nay đừng nói đi nói lại khiến mình lại chịu thiệt!

“Muội muốn hỏi hắn về chuyện của mẹ muội ư?” Đàm Văn Bác không vội đáp ứng yêu cầu của Đỗ Hiểu Nguyệt. Quan trọng hơn là muốn biết sao đột nhiên nàng lại thân thiện với vị Tam ca này như vậy.

“Ừm… xem như đây cũng là một chuyện,” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu, “Chuyện của mẹ, muội muốn gặp nha đầu bên cạnh mẹ để đưa ra kết luận cuối cùng. Muội gặp Tam ca còn có một chuyện riêng khác nữa.”

“Chuyện mẹ muội, muội thật sự muốn truy xét tới cùng?”

“Đương nhiên! Muội chung quy không thể để mẹ chết oan uổng!” Ánh mắt Hiểu Nguyệt kiên định, bức bách Văn Bác. “Huynh có giúp muội không? Chúng ta cũng xem như là bạn của nhau rồi, huynh có giúp không nào?”

Bạn? Đây chính là địa vị của mình trong lòng nàng ư?! Có điều, đây cũng chẳng coi là gì, ít nhất so với vị trí người hợp tác của Hoàng huynh vẫn còn tốt hơn! “Hiểu Nguyệt, muội có từng nghĩ, nếu như thông qua sự sắp đặt của ta để gặp Tam ca của muội, thì cần phải xuất cung, muội có bằng lòng xuất cung không?” Dùng một phương thức khác thử nàng, xem xem có phải đối với Hoàng cung này nàng thật sự không lưu luyến điều gì.

“Quá được!” Đỗ Hiểu Nguyệt không nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý, “Nói thật muội đã nghĩ rồi, chuyện riêng giữa muội và Tam ca không cần vội vàng làm rõ ngay lập tức. Muội gặp Tam ca, chủ yếu là muốn biết chuyện của nha đầu bên cạnh mẹ – chuyện quan trọng nhất hiện giờ là các huynh mau mau đối phó với Đỗ Khang Vĩnh đi, muội cũng thuận lợi hoàn thành khế ước, nhân tiện phá phách cho Hoàng cung này gà bay chó chạy một phen, rồi vỗ mông tiêu sái xuất cung.” Hừ, nếu ai đó bỏ qua lời huênh hoang, không cần mình hỗ trợ người ta cũng có thể đối phó tất cả mọi chuyện, vậy mình cần gì nhiều chuyện nữa, dù gì khế ước cũng ký rồi, một khi Đỗ Khang Vĩnh rơi đài, mình cũng được tự do – chuyện này giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng. Lúc đầu cũng không quy định Đỗ Khang Vĩnh nhất định phải ngã trong tay mình mà!

Nghe sắp xếp của Đỗ Hiểu Nguyệt với tương lai của chính nàng, Đàm Văn Bác thực không biết nói gì, nàng vẫn nhớ bên ngoài cung thì không sai, nhưng so sánh với trước kia, nàng còn muốn làm thêm một chuyện – náo loạn Hoàng cung một trận! Nếu Hoàng cung này thực náo loạn, chỉ sợ đến cuối cùng nàng chẳng dễ dàng xuất cung vậy đâu! Nghĩ tới đây, Đàm Văn Bác lại hơi lo lắng, với sự chú ý của Hoàng huynh với nàng, dù nàng không khiến gà bay chó chạy trong Hoàng cung, nàng muốn xuất cung cũng rất khó khăn! “Có muốn ta giúp đỡ không, giúp muội mau chóng hoàn thành tâm nguyện?” Kế sách duy nhất, chính là ở chỗ nàng, khi huynh ấy còn chưa động thủ thì mình xuống tay trước, đưa nàng xuất cung.

Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn nụ cười nơi khóe miệng Đàm Văn Bác, nảy ra một dự cảm không tốt, lập tức lắc đầu: “Không cần đâu! Muội thấy dựa vào bản thân thực tế hơn! Mặc dù trong quá trình có thể cực khổ, khó khăn, nhưng bây giờ muội muốn thưởng thức quá trình ấy – một chuyện khiến muội hao tổn mọi tâm tư, sau khi thành công, nhất định rất có cảm giác thành tựu. Lần đầu tiên cố gắng làm một chuyện gì đó như vậy, nếu không tự làm cho xong, thì thật đáng tiếc! Nên biết rằng, chuyện muội muốn làm cũng không nhiều nhặn gì, mấy chục năm mới có một đó!”

Nghe một loạt những lời như vậy, đến cuối, Đàm Văn Bác chỉ cảm thấy khóe mắt mình không ngừng giật giật. “Vậy sau khi xuất cung, có dự định gì không?” Hỏi thăm con đường tương lai của nàng nói chung cũng được mà!

“Sau khi xuất cung ấy à?” Đỗ Hiểu Nguyệt suy nghĩ, “Vấn đề này hơi xa xôi, song muội còn có một dự định, ví dụ như xuất cung rồi, trước tiên chơi ở kinh thành chút đã, rồi đến nơi khác du ngoạn tiếp. Đợi khi chơi đủ rồi thì tìm một nơi ẩn cư đến hết đời.”

“Lẽ nào muội không muốn tìm một người tốt mà lấy làm chồng sao?”

“Hờ… chuyện đó, để xem duyên phận đi. Duyên phận tới thì lập gia đình. Không tới thì cô độc một mình cũng tốt.” Đỗ Hiểu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nhìn Đàm Văn Bác, tuy huynh ấy mặc Triều phục, nhưng đôi mày thanh thoát lại không phải người chốn trần gian thế tục này nên có, “Nếu không, như vậy đi! Nếu ba mươi năm sau, huynh còn là một người đàn ông độc thân, muội còn là một người phụ nữ độc thân, thì chúng ta hợp lại thành một đôi, thế nào?”

“Tại sao phải đợi ba mươi năm?” Đàm Văn Bác khó hiểu, ba mươi năm, là một khoảng thời gian rất dài rất dài, chính cái gọi là ba mươi năm sông đông, ba mươi năm sông tây [2], ba mươi năm sau, chính mình sẽ ở nơi nào cũng không biết được, huống chi một ước định dài ba mươi năm! “Muội bây giờ không thể sao?”

“Bởi chúng ta là cùng một loại người!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười khẽ, “Nghe nói khi còn là hoàng tử huynh thường du ngoạn sơn thủy. Huynh không quan tâm đến Vương vị, nhưng thân huynh ở tại Thiên gia, có trách nghiệm của người Thiên gia. Cho nên, huynh không thể không trở về giúp Hoàng huynh ổn định giang sơn này – đây xem như một chuyện thân bất do kỷ! Mà muội thì, không muốn nhập cung lại cứ nhập cung, không muốn làm Hoàng Hậu lại chẳng hiểu vì sao trở thành Hoàng Hậu. Không muốn tranh đấu với người khác lại bị kéo vào hết mưu này đến kế khác, ngày ngày đều thân bất do kỷ mà làm việc này việc kia. Vậy nên, chúng ta xem như là người cùng cảnh ngộ. Mối thâm giao vững chắc này, muội không nhẫn tâm phá hoại!

Lại nói, tình nghĩa vợ chồng tốt hơn tình nghĩa bạn bè chỗ nào chứ? Sự bền vững của tình yêu rất hữu hạn, nhưng tình bạn thì không, tình bạn có thể kéo dài cả đời, mà tình yêu thì không chắc chắn. Hôm nay yêu ngươi, mai lại yêu người khác. Vì thế, muội coi huynh là bạn, trở thành người bạn, người tri kỷ có thể làm bạn cả đời!

Chuyện quan trọng nhất là quan niệm của các huynh không giống của muội. Có chuyện các huynh cho là thường tình, thì muội căn bản không cách nào tiếp nhận. Ví dụ như, các huynh cho rằng tam thê tứ thiếp là rất bình thường, nhưng trong mắt muội, đó chính là một loại bất trung, bất trung với người vợ! Nếu người muội yêu tam thê tứ thiếp, vậy thì muội thà buông tay cũng không muốn chung chồng với người! Như mẹ muội ấy, chính là thiếp người ta, kết quả, bà… Dù gì cũng không đáng!

Tuyên Vương gia, ngài đã hiểu rõ ý muội chưa? Ngài bây giờ mặc dù không có chính phi, nhưng ngài đã có mấy vị thiếp xinh đẹp, cho nên, huynh hiện tại không thể là đối tượng để ta cân nhắc!”

Đàm Văn Bác nghe Đỗ Hiểu Nguyệt nói mà kinh ngạc, dù đã sớm biết nàng có lối suy nghĩ không giống người thường, nhưng cũng không biết rằng nàng có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ như vậy! Ở trong xã hội mà người phụ nữ phụ thuộc vào người đàn ông này, làm thế nào nàng lại có ý nghĩ như thế? Chẳng lẽ vì chịu đả kích quá lớn từ sự việc của mẹ nàng? “Muội phải biết rằng, người như thế rất khó tìm, cứ cho là thế nào đó yêu thích muội, cũng không có khả năng…” Văn Bác chưa nói xong đã bị Hiểu Nguyệt cắt ngang.

“Cho nên, muội cũng không ôm ấp kỳ vọng quá lớn tìm được một người như thế trong đời này, cho nên, muội vẫn quyết định một thân một mình đi đến chân trời! Tiếu ngạo hồng trần, du sơn ngoạn thủy. Không phải rất hay ư?”

“Hiểu Nguyệt!” Văn Bác nhẹ nàng cầm lấy tay Hiểu Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt nàng, vừa ôn nhu vừa kiên định nói. “Nếu ta hiện giờ có thể đạt được điều kiện muội nói, muội có bằng lòng tương thủ cả đời với ta không?”

Con ngươi khẽ ngước, ngớ người nhìn Văn Bác, trong nụ cười ấm áp mà nhã nhặn có sự dịu dàng nói không nên lời. Gió nhẹ nổi lên, mát lạnh như dòng suối sâu trong núi. “Ha! Muội chợt nhớ ra còn có việc phải làm. Muội đi trước nhé! Bai bai!” Đỗ Hiểu Nguyệt trong đầu toàn là tương đặc, không biết đối mặt thế nào với thông báo bất thình lình này, âm thanh duy nhất trong đầu chính là ‘trốn’!

[1] Khuê mật = bạn gái thân thiết

[2] “Ba mươi năm sông đông, ba mươi năm sông tây” là một câu tục ngữ dân gian Trung Quốc, xuất phát từ thực tiễn: ngày xưa dòng nước Hoàng Hà không cố định, thường xuyên đổi dòng (đã từng xảy ra vô số lần trong lịch sử). Một nơi nọ vốn ở phía đông dòng sông, bao nhiêu năm sau đó, vì thủy lưu Hoàng Hà thay đổi mà nơi ấy biến thành ở phía tây dòng sông. Câu nói này nói về thịnh suy hưng thế đời người biến hóa vô thường, có lúc sẽ đổi thay không dự liệu được