Hoàng Hậu Lười Mặc Viên

Chương 11: Lo lắng




Cả phủ sáng rực bởi đèn đuốc, nô tỳ gia đinh đi lại hối hả.

Tô Cẩn Hạo dụng khinh công dẫn theo Tư Lạp phóng tới Mộng Điền Viên.

Vừa thấy thân thể xám ngoắt yếu ớt của Huỳnh Mặc Viên trên giường, hắn liền nhịn không được mà lảo đảo, sau đó nhanh chóng tới bên cạnh nàng:"Mặc Viên, Mặc Viên!". Mặc dù biết có gọi cũng không thể khiến Huỳnh Mặc Viên thanh tỉnh nhưng hắn vẫn gọi.

Tư Lạp đi tới, kéo tay nàng bắt mạch, sau đó lại lật người nàng lên, nhìn vùng gáy.

Y nhíu mày nhìn đám đốm đen chi chít trên vùng gáy Huỳnh Mặc Viên, sau đó buông ra. Tử Ảnh bụm miệng, mắt trợn tròn. Tô Cẩn Hạo lòng như lửa đốt, sự lo lắng cùng sợ hãi lấn át hết trí óc hắn. Hắn muốn tiến lên nhưng bị Tư Lạp kéo lại, lôi ra khỏi phòng, đồng thời cũng ra hiệu cho tất cả mọi người đi ra, không một ai được phép ở cạnh Huỳnh Mặc Viên.

"Tư Lạp, ngươi làm gì vậy? Mặc Viên nàng....". Thấy y đuổi hết mọi người ra ngoài, không để lại ai, Tô Cẩn Hạo liền tức giận lớn tiếng mắng nhiếc, còn một chưởng muốn đánh y.

Tư Lạp nhanh tay nhanh mắt tránh được một đòn, muốn trêu chọc hắn một câu nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm tình hắn, liền ho khan trịnh trọng nói:"Thái tử phi bị trúng cổ độc Biện Lô. Loại Biện Lô này là thành phẩm của Ngoạn điểm tâm kết hợp với trà hoặc rượu. Khi trúng Biện Lô độc, bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, giai đoạn đầu là có giật, mê sảng, giai đoạn hai là vùng gáy xuất hiện nhiều đốm đen, giai đoạn cuối cùng là vùng bàn chân và cổ họng cũng xuất hiện đốm đen, sau hai ngày, đốm đen sẽ phồng rộp, máu từ đó chảy ra, chảy tới khi bệnh nhân mất hết máu và chết. Biện Lô độc là loại độc lây lan, cần phải cách ly. Nếu ngài hoặc bất cứ ai lây loại độc này, ta thực không thể cùng lúc giải độc cho cả hai đầu!"

Biện Lô độc? Tử Ảnh trong lòng đánh bộp một cái, cố gắng giữ bình tĩnh mở miệng:" Biện Lô là thành phẩm của Ngoạn điểm tâm kết hợp với rượu và trà ư? Chẳng phải Ngoạn điểm tâm là do người của Trắc phi mang tới sao?"

Tô Cẩn Hạo xoay đầu, ánh mắt băng lãnh phẫn nộ cực điểm, cơ thể toát ra sát khí nồng đậm. Trắc phi? Hắn hít thở, điều hòa hơi thở:"Tư Lạp, phiền ngươi giúp Viên Viên giải độc!". Nói rồi, một bóng huyết sắc bước tới Kiều Trang viên của Trắc phi.

Tư Lạp ngay cả cơ hội ú ớ cũng không có. Biện Lô độc hắn có cách giải nhưng nguyên liệu để chế giải dược y không có. Mà thực chất Biện Lô độc có gốc gác từ Phượng Song hoàng triều, nên nguyên liệu chế giải dược chỉ bên đó mới có. Nhưng.....từ đây tới Phượng Song mất tới nửa tháng, mà độc dược thì bộc phát vào sau hoàng hôn ngày kia. Không kịp, thực sự không kịp. Hắn đi đi lại lại, nghĩ nghĩ một hồi rồi lấy ra một quả pháo sáng nhỏ, sau đó phóng lên trời. Pháo bay lên một đường rồi vỡ tung thành một màuđỏ chót.

Y gật gật đầu. Như vậy là được rồi!

"Trắc phi nương nương, Thái tử, Thái tử giá lâm!". Tiểu Thúy chạy vào, thở hổn hển nói

Nghe tới Thái tử, Trắc phi lòng liền nhảy lên, vội vàng ra lệnh:"Mau trang điểm cho ta, đem xiêm áo kim châu ra cho ta!".

"Dạ". Tiểu Thúy cười tươi rói, vội vàng chuẩn bị cho Doãn Kiều Mộng.

Một lúc sau, Tô Cẩn Hạo một thân huyết y đỏ rực tiến vào.

Doãn Kiều Mộng cũng chúng nô tỳ quỳ xuống, mắt ả ta đỏ ửng, dáng vẻ kiều mị thướt tha:"Cung nghênh Thái tử điện hạ".

Hắn mỉm cười, đưa hai tay nâng ả lên:"Ái phi miễn lễ. Đêm nay ta sẽ ở lại Kiều Trang viên trò chuyện cùng nàng!"

Trái tim Doãn Kiều Mộng nhảy tưng tưng, vẻ mặt vừa uất ức lại có chút cam chịu, môi son nhẹ nhàng uyển chuyển:"Hôm nay là ngày vui của người và Thái tử phi tỷ tỷ, cớ sao người lại tới đây chứ?". Huỳnh Mặc Viên trúng kịch độc, chuyện này nàng ta không phải không biết.

Đáy mắt Tô Cẩn Hạo lóe lên, kéo ả ngồi xuống, cho người lui xuống rồi nắm lấy tay ả, cưng chiều:"Mộng nhi không nên giận dỗi. Cái tiện nhân Huỳnh Mặc Viên kia sắc đẹp làm sao sánh bằng nàng, đã vậy đêm nay còn trúng độc nữa, thật khiến ta chán ghét nồng đậm. Nếu không phải sợ người ngoài đồn tiếu cùng phụ hoàng ngấm ngầm muốn ta lập ả làm Thái tử phi, ta chắc chắn sẽ không thành thân cùng nàng ta a!"

Doãn Kiều Mộng lòng mềm nhũn, che miệng cười, gương mặt đỏ ửng.

"Được rồi được rồi, để chuộc lỗi, ta mời nàng thưởng Phúc Tọa, có được không?". Phúc Tọa là loại rượu cực mạnh, chỉ cần một ngụm cũng khiến người ta say tới hơn một ngày một đêm. Như vậy, hắn không sợ ả ta không khai hết kế hoạch của phụ thân ả.

Doãn Kiều Mộng yêu mị cười, cho rằng Tô Cẩn Hạo muốn cho hai người cùng uống Phúc Tọa để tăng tình thú, liền vui vui vẻ vẻ gật đầu đáp ứng. Huỳnh Mặc Viên a Huỳnh Mặc Viên, ngươi có là Thái tử phi thì sao chứ? Bất quá cũng chỉ là mạc danh kỳ hiệu. Đến cả trượng phu danh chính ngôn thuận của ngươi còn bỏ mặc ngươi sống chết không lo mà chạy tới với ta. Xem như ván này ta thắng.

Chuẩn bị một bình Phúc Tọa, Doãn Kiều Mộng mị hoặc rót vào chén ngọc của hai người, sau đó che miệng uống một ngụm. Tô Cẩn Hạo nhếch miệng, cũng uống một ngụm, nhưng đều là vận nội lực tích lại ở cuống họng thành một viên đá nhỏ.

"Thái tử...". Ngà ngà say, Doãn Kiều Mộng ánh mắt mông lung nhìn Tô Cẩn Hạo.

"Ân?". Hắn nhả viên đá ra, ném đi, nhìn ả.

"Thái tử, người nhất định sẽ trở thành chân long thiên tử!". Khẳng định ả đã say rồi.

Đứng dậy, Tô Cẩn Hạo rót trà, uống, nhướn mày nhìn ả:"Ồ, nhất định?"

"Đúng vậy a, ức, phụ thân nói vậy mà!". Nấc một tiếng, ả ngả ngớn nói

"Nói? Nói ra sao?". Nhấp thêm một ngụm trà, Tô Cẩn Hạo mắt cũng không buồn nâng, hỏi

"Ân, người nói, ức, sau này, ức, khi nhất thống thiên hạ, ức, sẽ giúp chàng lên ngôi hoàng đế, ức, cho thiếp làm hoàng hậu, ức".

Tô Cẩn Hạo nắm chặt chén ngọc, lạnh lùng nhìn Doãn Kiều Mộng:"Hắn muốn nhất thống thiên hạ bằng cách nào? Chỉ dựa vào bản thân?". Doãn thừa tướng là quan văn, binh tướng không hề có lấy một, trừ phi là.....

"Ưm, ức, hôm đó thiếp có đi qua...ức, thư phòng của phụ thân, ức, nghe thấy, ức, cái gì mà...mà Căn Ly gì đó, ức". Doãn Kiều Mộng nói

"Choang". Tiếng vỡ vụn. Chén ngọc trong tay Tô Cẩn Hạo vị vỡ thành từng mảnh. Mảnh sứ cứa vào tay khiến huyết trào ra. Doãn Kiều Mộng thanh tỉnh, kinh hoảng hô lên.

Hai mắt hắn tràn ngập sát khí. Giỏi lắm Doãn thừa tướng, thông đồng với Căn Ly bán nước. Doãn Kiều Mộng thật ngu ngốc, nàng ta cho rằng Doãn thừa tướng sẽ giành ngôi đưa cho hắn sao? Ngôi vị Thá tử đã là của hắn, há long ỷ sẽ không do hắn ngồi ư? Doãn thừa tướng là muốn mượn binh Căn Ly đánh Long Nhạc, sau đó thuận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Nhưng ông ta cũng quá ngây thơ rồi, ông ta cho rằng Căn Ly kia sẽ để ông ta đứng đầu Long Nhạc ư? Nếu Căn Ly chiếm được nước, sẽ nhân cơ hội mở rộng bờ cõi, hoàng thất cũng quan lại đều giết hết.

Thông đồng với địch bán nước, tội ác tày trời.

Nhìn xuống thân thể Doãn Kiều Mộng đang chỏng chơ nằm vật vã ra vì say, Tô Cẩn Hạo nhếch mép.

Trở về Mộng Điền viên, thấy cửa phòng Huỳnh Mặc Viên mở, Tô Cẩn Hạo bồn chồn đi vào. Thực không biết độc đã được giải hay chưa nữa.

Trong phòng có hương thuốc nhàn nhạt, một thùng tắm lớn đặt giữa gian phòng. Huỳnh Mặc Viên trên người vận trung y trắng, làn da nhợt nhạt so với quần áo trên người còn trắng hơn. Tư Lạp lấy ra một bình sứ đen và một vài ngọn cỏ gì đó, sau lại đổ vào một bình lớn một chất dịch xanh ngọc.

"Đây là giải dược?". Tô Cẩn Hạo nhìn Tư Lạp, ánh mắt âm trầm.

Y lắc đầu, đưa cho hắn một viên đan dược đỏ:"Uống cái này, sau đó đưa Thái tử phi tới ngâm trong bồn".

Tô Cẩn Hạo không hiểu lắm, nhưng vẫn uống đan dược rồi đi ra, bế ngang Huỳnh Mặc Viên lên, thả nàng cùng cả trung y vào bồn.

Ngâm được một lúc, từ mặt nước nổi lên các đốm đen đen vô cùng kinh dị.

Tô Cẩn Hạo lo lắng, kinh hãi không thôi.

"Ta không có trên người nguyên liệu của giải dược nên chỉ đành giúp nàng ấy thanh tẩy một chút độc, lưu thông mạch máu. Ngày mai, người của Vạn Độc sơn trang sẽ tới đưa cho ta nguyên liệu, đến lúc đó, độc của nàng sẽ được thanh trừ hết.". Vạn Độc sơn trang tàng trữ rất nhiều dược liệu và độc dược, vì vậy chắc chắn sẽ có. Y có chút thâm tình với Vạn Độc giáo chủ nên chắc chắn bọn họ sẽ đưa dược liệu tới

Tô Cẩn Hạo gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn gương mặt đang dần khởi sắc của Huỳnh Mặc Viên mà lòng nhẹ đi không ít.